Tối Cường Song Tu Tà Ác

Chương 87:




Vĩnh Lạc Chi Thành nói xa không xa, nói gần không gần. Lâm Thiên cùng Thải Ly cưỡi trên một đầu Ưng, Lục Giai ma thú, lại tốn cả ngày thời gian mới đến nơi. Một ngày bọn họ đi không biết bao nhiêu dặm đường a.
“Hừm.”
Hai đóa Dị Hỏa như hoa vòng sen nhỏ tung tăng bay vòng trên đầu Lâm Thiên, hắn mỗi hơi thở điều khiến nhiệt độ xung quanh như đốt cháy. Cả căng lâu nhỏ điều hừng hực lửa nóng.
Không khí đậm đặc hỏa thuộc tính, Lâm Thiên mỗi ngụm thổ nạp đấu khí điều hừng hực hỏa diễm. Cơ thể hắn bây giờ hầu như cũng đạt đến bình cảnh.
“Oanh”
Cả căn phòng như cơn bão tố làm tung tóe mọi thứ, Lâm Thiên đứng dậy cảm nhận Đấu Khí đã trở lại giai đoạn toàn thịnh hơn nữa còn đột phá đến Đấu Tông Tam Tinh, tùy tiện một cái tuyệt chiêu đủ diệt cả một tiểu quốc.
“Ầm, Ầm”
Hắn thử qua Hư Không Chi Lực, chỉ trong nháy mắt hắn liên tục xuất hiện bốn phía xung quanh đại ưng. Mỗi lần hắn biến mắt, cứ như dịch chuyển tức thời qua nơi khác, không, phải gọi là tốc biến thì đúng hơn.
“A ha ha, mọe, cuối cùng cũng tốc biến được, sau này khỏi dùng Đấu Khí Cánh bay chậm như là rùa.”
Hắn cười ha hả, trong cơ thể lại ùng ùng hỏa diễm. Thải Ly từ phía trước bay lại chọt hắn.
“Này, nhìn kìa.”
Lâm Thiên lúc này mới phát hiện, bản thân đã đến một nơi xa lạ. Có một siêu cấp đại thụ khổng lồ như chống lấy trời cao, hiện đang ở trước mắt hắn. Thân cây khổng lồ đến mức, hắn không thể nhìn hết được nó to đến mức nào. Chỉ thấy phía trên may màu sắc hỏa hồng bao phủ hết lại, như có gì đó ngăn cản không cho ngoại nhân thấy được thứ trên đó là gì.
“Đù, Hỏa Hồng Thụ đây sao.”
Nhìn hắn giật mình khuôn mặt, Thải Ly trong lòng đắc ý giải thích.
“Đúng vậy, đây là Hỏa Hồng Thụ trong truyền thuyết.”
Lâm Thiên nhìn cao chót vót Hỏa Hồng Thụ nuốt một ngụm nước miếng.
“Quả nhiên, nên nghe theo muội vẫn hơn, cao quá mức rồi.”
....................
Lâm Thiên không thể tin là, đến đây không phải chỉ hai người họ, cũng không phải một tóp nhỏ. Mà là cả một thành trì nhân loại tới đây, thậm chí còn có ma thú nữa. Đây đâu như hắn tưởng, là chuyện bí mật gì, lặng lẽ liếc qua Thải Ly trợn mắt bên cạnh.
Thải Ly phủi tóc, vẻ mặt khổ bức.
“Đời a, trên đời này quả nhiên không tin vào sách cổ.”
Lâm Thiên nhìn phía cự đại Hỏa Hồng Thụ dưới thân, có một khổng lồ cánh cửa. Nơi đấy hầu như tập chung vô số cao thủ tiến đến. Không biết có phải Bát Đại Cổ Tộc cùng Hồn Điện có tham gia không. Mà dù có, hắn cũng biết giữa các Viễn Cổ Tộc có minh ước, nếu là chuyện của Bát Tộc thì không thể cử người trên Ngũ Tinh Đấu Thánh. Nếu là chuyện của dân gian thì không thể cử đi người có thực lực từ Bán Thánh trở lên.
“Ài, mịa ….”
Hắn vừa mới vui mừng vì không có Đấu Thánh của Bát Đại Viễn Cổ tộc tham gia. Mà mơi vừa nhìn qua chung quanh một lược, đù, toàn Đấu Tôn, Đấu Tôn Đỉnh Phong …
“Thôi đi về thôi Thải Ly …”
Hắn buồn khổ muốn quay về, có điều Thải Ly nào đồng ý, nàng kéo hắn như kéo một khúc cây.
“Không, không a, lần này éo được từ chối “
“Đệch, chơi ngu rồi.”
Lâm Thiên nước mắt dàn giụa, liên tưởng đến hình ảnh bản thân bị hành, cảm giác trái tim bị đem nhúng xuống nước lạnh.
..................
“Hừ, điều là hai tên nhóc con cũng dám tranh Vĩnh Lạc Chi Thành bí tàn.”
“Hừ, không biết sống chết mà, Viễn Cổ Bát Tộc nhìn trúng mà cũng dám tranh.”
“Ừ, nhìn qua chắc chúng cỡ mười mấy, hai mươi mấy, dù thực lực có tu từ bụng mẹ đi nữa, cùng lắm là Đấu Linh, Đấu Vương thôi.”
Lâm Thiên cùng Thải Ly vừa tiến đến, bọn họ chỉ nhận được những lời chào phúng, chê khen đủ điều. Lâm Thiên cùng Thải Ly trong lòng đánh giá với Bát Tộc rơi xuống vực thẳm. Mặc dù biết các đại gia tộc có một ít cặn bã thì là quá bình thường, nhưng mà cái này cặn bã mà không lấy một người có chút biểu hiện tốt.
“Hừm, Cổ Tộc trong nguyên tác chỉ nói về cao tầng, cùng một ít người có mặt mũi. Nhìn lũ oắt con này, thật ra cũng kiêu ngạo, ngang ngược đâu thua kém gì Hồn Điện đâu.”
Thải Ly mặc dù giận nhưng không nói gì, nàng cũng không thể vì vài câu nói mà động thủ tay chân với họ.
Lâm Thiên thì khác, hắn quả thật không muốn gây chuyện ở đây. Nhưng mà vào Vĩnh Lạc Chi Thành thì...Nghe Thải Ly nói Vĩnh Lạc Chi Thành này luôn cất chứa đầy đủ nguy hiểm cùng. Chết mấy người thì chắc cũng không sao đâu nhỉ …
Lâm Thiên tà ác suy nghĩ, dù sao hiện tại hắn vẫn không đủ nhân mã để so với lũ Bát Tộc mất dịch này. Chỉ còn cách giả ‘heo ăn thịt hổ’ thôi, âm người ca am hiểu nhất.
“Hừ, người quen nhỉ …”
Lâm Thiên đột nhiên nghe được từ sao lưng một âm thanh không xa lạ. Một bóng hồng mang theo chiếc lụa trên mặt, nhưng từ cái ánh mắt đó. Kiếp này hắn khó quên được người sở hữu nó...đương nhiên là chỉ kiếp này trong Đấu Phá.
“Ừ, có việc sẽ gặp ngươi a...chờ.”
Người phụ nữ trẻ trung mà xinh đẹp, mỗi bước đi điều lưu lại hương thơm hoa cỏ, mỗi người đàn ông dù không thấy được toàn bộ khuôn mặt nàng, nhưng sự mị hoặc thánh khuyết của nàng đã đủ làm chết mê chết mệt biết bao nhiêu người có mặt tại đây.
Bao nhiêu người đàn ông, mặc kệ là Bát Cổ Tộc hay là Tán Tu, ngay cả Lâm Thiên còn khó thể rời mắt khỏi nàng.
Nhưng mà, lần này Lâm Thiên không biết vì sao nàng tới, nàng không sợ với tu vi kia xuất hiện làm Bát Tộc cảnh giác sao, vô số câu hỏi ùa qua...hắn không thể suy tính được chuyện gì đang xẩy ra …
..............

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.