Tối Cường Song Tu Tà Ác

Chương 86: Vĩnh Lạc Chi Thành (3)




Lâm Thiên hối hận, lần này tựa hồ trang bức quá đà.
“Nơi đây là …”
Nhìn xung quanh cả một hồ khổng lồ dung nham, Lâm Thiên mặc dù được Đấu Khí bảo vệ cơ thể nhưng mà hừng hực độ nóng vẫn có thể cảm nhận được.
“Này không kém Mặc Ma dung nham của núi lửa, thậm chí mạnh hơn gắp hàng chục lần. Rốt cuộc đây rất quên thuộc, nhưng mà là đâu …”
Lâm Thiên cảm nhận hừng hực nhiệt độ đang mài đi lớp Đấu Khí bảo vệ hắn, hắn cũng không dám nán lại lâu.
“Lâm Thiên, ngươi bị sao đấy.”
Thải Ly từ trên bầu trời cũng xuyên thủng lớp cát dày đặc xuống cùng hắn. Có vẻ một tên Đấu Tông như nàng thuận tiện di chuyển hơn hắn rất nhiều, chỉ trong nháy mắt đã chạy tới trước mặt hắn.
Lâm Thiên gãi đầu, xấu hổ che dấu.
“À không có gì, chì là cảm nhận được có báo vật gì đó cộng hưởng thôi.”
Hắn không muốn nói với nàng, việc hắn trang bức đã kéo ra một loạt thù hận với Thẩm Phán Thiên Nhãn. Mặc dù chưa đến mức không đội trời chung, nhưng mà hắn tin nếu có cơ hội, Thẩm Phán Chi Nhãn không ngại cho hắn nếm mùi.
Thải Ly không có nghi ngờ hắn, nhìn qua lại bổng giật mình.
“Quả nhiên là có báu vật.”
“Á, báu vật gì cơ.”
“Đây dung nham đột biến dị thường nồng nặc, dòng chảy hầu như lại cố định. Giống như một vật gì đó đang dùng nó để tự vệ. Mà trên thiên địa này, có quyền năng như thế, chỉ có một thứ …”
“Dị Hỏa.”
Lâm Thiên giật cả mình, không ngờ hắn đạp nhầm vận cứt chó. Lần này hắn còn lo không đủ thời gian tìm Dị Hỏa, không ngờ Thẩm Phán Thiên Nhãn đánh một phát rớt ngay đây.
“Thanh Liên Địa Tâm Hỏa, dị hỏa bảng bài danh thứ 19 là đây sao. Một nghìn năm có một đóa a.”
Lâm Thiên không nói nhiều, mặt tươi cười xong xuống phía dưới tần sâu dung nham dòng chảy. Hừng hực dung nham không thể nào lọt vào lớp đấu khí của hắn, chỉ có thể mặc hắn từng bước xâm nhập.
“A...Chậm quá, thôi để ta đi cho nhanh.”
Thải Ly nhìn hắn tự hành động chạm chạp như rùa. Nàng không nghĩ lại nàng là một Đấu Tông lại so tốc độ với một tên Đấu Vương, khác gì giết hắn.
Nàng vân dụng đấu khí, đôi chân mượt mà của nàng khẽ chấn động, chỉ trong nháy mắt đã bắt được Lâm Thiên. Một vài cái tốc biến, lợi dụng Không Gian Chi Lực, nàng dễ dàng mang theo Lâm Thiên đến tận cùng phía đấy dung nham.
“Ài, ta suy nghĩ lại rồi, mơi mốt phải dắt theo một bảo mẫu mới được...từ mình làm thật mệt a.”
Lâm Thiên bị nàng lấn áp, trong lòng không những không cảm thấy tự ti mà còn thấy thỏa mái. Nàng mạnh thì thế nào, nàng tư chất giỏi thì thế nào,...cuối cùng cũng là vợ hắn, cũng lo cho hắn đấy sao. Dù sao hắn cũng không phải loại nam tự tôn đặt lên đầu, điệu thấp một chút cũng có chết ai.
“Oanh …”
Cả dùng chảy như phun trào chống lại hai người, Thải Ly Đấu Tông hùng hồn Đấu Khí tùy tiện vẩy tay phá nát.
Nàng thả Lâm Thiên cạnh trung tâm dung nham.
Nơi đấy, có một cự đại màu trắng bông hoa, tuyệt đẹp đến mực dị thường. Chớ nhìn nhầm, đó là Thanh Liên Địa Tâm Hỏa. Chỉ một đóa hoa trắng bạch tinh khiết này, một tên Đấu Vương tiến đến chỉ có nước chết.
Thải Ly cảm nhận được bạo ngược năng lượng từ Thanh Liên Địa Tâm Hỏa tỏa ra, lo lắng hỏi hắn.
“Có cần ta lấy Bổn Nguyên Hỏa cho ngươi không, quá nguy hiểm rồi.”
Lâm Thiên lắc đầu, mỉm cười tà tà.
“Éo âu, ta làm được mới hay.”
Hắn không để ý ánh mắt nghi ngờ của nàng, từ trong người thả ra Vân Lạc Tâm Viêm còn nhỏ.
Thanh Liên Địa Tâm Hỏa vừa cảm nhận Dị Hỏa khác liền lập tức nhộn nhạo, nó muốn thôn phệ Vân Lạc Tâm Viêm đột phá tự thân.
“Quả nhiên, Thanh Liên Địa Tâm Hỏa chỉ là thứ 19 Dị Hỏa, Vẫn Lạc Tâm Viêm lại là 14 thứ tự. Sức hút không thể bảo là không lớn a.”
Dị Hỏa thôn phệ Dị Hỏa là chuyện bình thường. Lâm Thiên còn biết đệ nhất Dị Hỏa Bảng là Đế Viêm thật ra là thôn phệ các Dị Hỏa khác mà trở thành chí tôn.
“Hừ, tiên sư, hiện tại ta có một đóa Dị Hỏa. Mi dám thèm thì chết là đúng tội.”
Bổn Nguyên Chi Hỏa bị hắn dẫn dụ đi ra. Lâm Thiên đơn giản vận dụng Sáng Thế Tổ Quyết thần thông Hấp Thu, hấp thu toàn bộ Bổn Nguyên Chi Hỏa vào trong cơ thể.
“Oanh”
Dung nham thế giới như gặp phải trọng kích, nồng độ dung nham giảm đi rõ rệt. Bầy giờ Tâm Hỏa đã rơi vào tay Lâm Thiên. Hắn lười để ý đến mấy thứ còn lại, thuận tay lấy đi đài sen khá là hi hữu tài liệu luyện đan. Hắn cùng Thải Ly trở về lưng cự ưng. Triệt để luyện hóa Thanh Liên Địa Tâm Hỏa.
“Ầm Ầm Ầm.”
Ngay lúc hai người vừa đi, một đầu khổng lồ Kim La Sí Ưng bay qua. Một nguồn khủng bố huyết mạch áp chế làm cự ưng của Lâm Thiên xíu nữa rơi xuống đất.
Kim La Si Ưng khổng lồ hình thể, giương cánh bao trùm một ngọn núi lớn. Thực lực tuyệt đối Bán Thánh trở lên. Làm sao có ai có Bán Thánh sủng thú tới nơi đây, rốt cuộc là ai.
“Cái này, chẳng lẽ …”
Lâm Thiên thật ra đang sợ một loại nguy cơ. Nguy cơ đó đến từ Viễn Cổ Tộc.
“Thải Ly, lần này khó rồi.”
“Có gì sao.”
“Ta không biết, nhưng nếu ta đoán không nhầm, Viễn Cổ Gia Tộc đã tham gia vào lần Vĩnh Lạc Thành Trì này.”
Thải Ly hốt hoảng.
“Cái gì, Viễn Cổ Tộc. Những con quái vật cổ lão tồn tại từ xa xưa ư.”
Lâm Thiên gật đầu, trong lòng bổng ra một linh tính khó chịu.
“Lần này phải nhờ trợ giúp thôi.”
Thải Ly không hiểu lời hắn nói, Lâm Thiên cũng không giải thích nhiều. Hắn bóp trong tay một viên lục bích viên pha lê. Một tia Đấu Thánh chi uy thoát ra, chạy về phương xa.
“Hừm, lần này Hồn Tộc lũ chuột nhắc này không chừng cũng biết tin, cũng muốn tham gia giành lợi. Thánh Nữ Đạo Viện sao có thể thiếu đây a.”
…..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.