Tối Cổ Cường Tông - Quân Thường Tiếu

Chương 204: Giết sạch!




Thời điểm phó đường chủ thốt ra câu ‘ngươi ngại mình sống lâu’, mấy chục tên đệ tử Hắc Ưng Đường lập tức vây quanh lại.



Bọn hắn phần lớn thực lực đều là Võ Đồ cảnh, nhìn thấy đám người Lý Thanh Dương tuổi còn chưa đến mười bảy mười tám, trên mặt không thể không tỏ vẻ coi thường.



Một đám trẻ ranh lông còn chưa mọc hết, hoàn toàn có thể thể tùy ý giết chết.



Đám người Lý Thanh Dương để thịt nướng xuống đất, nuốt miếng thịt đang nhai trong miệng xuống, sau đó lắc đầu và vai.



Sau khi trải qua rèn luyện ở Tử Vong Cốc, bọn họ đối với chuyện đánh nhau chẳng có chút sợ hãi nào cả.



Huống chi, đệ tử của Hắc Ưng Đường mặc dù có hơn sáu mươi tên, nhưng từ hơi thở có thể thấy, tu vi bình quân không quá Võ Đồ nhị tam phẩm, còn không dũng mãnh bằng một bầy Xích Viêm Lang.



Phó đường chủ nhàn nhạt nói:



“Quân chưởng môn, đây có phải là hơn hai mươi tên đệ tử còn sống của môn phái ngươi không?”



“Còn sống?”



Quân Thường Tiếu không hiểu nói:



“Ý của ngươi là sao?”



Phó đường chủ cười lạnh nói:



“Ý của ta là, hành trình Tử Vong Cốc hung hiểm chết không ít đệ tử, bây giờ số đệ tử còn lại cũng chết nốt, Thiết Cốt Phái các ngươi chẳng khác nào sắp bị diệt môn cả?”



Quân Thường Tiếu cuối cùng cũng thông.



Tên này nhất định cho rằng mình dẫn rất nhiều đệ tử đến Tử Vong Cốc rèn luyện, kết quả sau đó cũng chỉ còn lại số đệ tử này còn sống.”




Không sai.



Chính là như vậy đấy.



Phó đường chủ lúc trước vội vàng đuổi theo cướp bóc, chỉ hỏi đẳng cấp môn phái thế nào, mà không hỏi chi tiết số lượng đệ tử đi vào Tử Vong Cốc.



Một cái bát lưu môn phái đi vào Tử Vong Cốc, số lượng đệ tử ít nhất cũng cả trăm tên, lấy mạng sống ra chém giết với hung thú.



Chẳng hạn như hắn đây.



Lần này xuất động hơn sáu mươi tên đệ tử Võ Đồ cảnh, trên đường đã chuẩn bị tâm lý, có thể còn một nửa nhân số sống sót ra ngoài đã là may mắn!



Ừm.



Thiết Cốt Phái dẫn theo hơn trăm đệ tử, hai mươi ba mươi tên còn sống trở ra, coi như vận may đã rất không tệ.



Phó đường chủ Hắc Ưng Đường có sức tưởng tượng còn mạnh mẽ hơn cả Dạ đế.



Như vậy cũng tốt. Thiết Cốt Phái có hai mươi lăm tên đệ tử đi vào, sau đó tất cả đều an toàn trở ra, bọn hắn khẳng định không chịu nổi cú sốc này.



“Thế nào?”



Quân Thường Tiếu xoa mũi nói:



“Nghe ý câu nói này của ngươi, hẳn là muốn giết hết đệ tử của bổn tọa sao?”



Phó đường chủ nham hiểm cười nói:



“Quân chưởng môn biết điều phối hợp một chút, giao nộp toàn bộ đồ vật thu hoạch được bên trong cốc, đám đệ tử khẳng định có thể thượng lộ bình an trở về môn phái.”



“Ngươi đang uy hiếp bổn tọa sao?”



Quân Thường Tiếu sắc mặt trầm lại.



Phó đường chủ nói: “Ngươi có thể xem là như vậy.”



Tà phái có một ưu điểm lớn nhất, chính là làm việc xấu không phải che giấu, không phải đạo đức giả hay ngụy quân tử, đường đường chính chính làm chuyện gian ác.



“Các ngươi nghe thấy chưa?”



Quân Thường Tiếu nói:






“Hắc Ưng Đường muốn giết chúng ta kìa.”



“Há há há.”



Tô Tiểu Muội ôm bụng cười, nói:



“Chưởng môn, tên này còn không bằng hung thú trong Tử Vong Cốc, có năng lực gì mà đòi giết chúng ta.”



“Đúng vậy! Đúng vậy!”



Lý Phi cười nói:



“Ngay cả hung thú còn không bằng, quá không biết tự lượng sức mình rồi.”



‘Ngay cả hung thú còn không bằng’, những từ này vô cùng khó nghe, sắc mặt phó đường chủ dần dần trầm lại, bên trong hai mắt nổi lên sát ý nồng nặc.



“Hà đường chủ.”



Một tên đệ tử Hắc Ưng Đường lạnh giọng nói:



“Những đệ tử này của Thiết Cốt Phái vô cùng phách lối, không bằng chúng ta trực tiếp động thủ giết tất cả đi.”



Hà đường chủ nhàn nhạt nói:



“Quân chưởng môn đã rượu mời không uống, muốn uống rượu phạt, thì đừng trách bổn đường chủ ta không khách khí.”



“Rốp Rốp! Rốp rốp!”



Đệ tử Hắc Ưng Đường nắm chặt tay thành quyền, nghiêng đầu bước đi tới, đồng thời lấy binh khí từ trong không gian giới chỉ ra.



Những tên này có thể đã giết rất nhiều người, vì thế mà hơi thở từ trên người toát ra khiến người khác có chút buồn nôn.



“Quân chưởng môn.”



Hà đường chủ híp mắt, cười nói:



“Nếu như ngươi bây giờ giao đồ vật, bổn đường chủ ta vẫn có thể chừa ngươi và đệ tử một đường sống.”



“Đồ vật thì không có, bất quá mạng thì có một cái.”



Quân Thường Tiếu đáp.



“Hừ!”



Hà đường chủ phất tay, ánh mắt lạnh lẽo nói:



“Giết sạch.”



“Soạt____”



Kiếm ảnh lóe lên, máu tươi bắn ra.



Hà đường chủ sững người.



Ta dẫn theo đệ tử vốn động tác đã rất nhanh thật.



Thế nhưng, khi hắn nhìn sang, phát hiện ánh mắt đệ tử của mình đã tan ra đứng im ở bất động, cái cổ hắn bị một vết kiếm rạch đứt.



Người ra tay là Dạ Tinh Thần.



Hắn thu kiếm lại, thổi giọt máu tụ trên mũi kiếm, nhàn nhạt nói: “Cặn bã.”



“Sư đệ!”



“Sư huynh!”



Đệ tử Hắc Ưng Đường tức giận đến tím mặt, khi tận mắt chứng kiến đồng môn bị giết, trong nháy mắt dồn hết linh lực vào trong vũ khí, không quan tâm mục tiêu là ai, lao về phía đệ tử Thiết Cốt Phái điên cuồng chém loạn xạ!



“Soạt!”



“Soạt”



Lý Thanh Dương, Tiêu Tội Kỷ và những người khác rút kiếm ra, nhanh chóng triển khai ứng chiến và phản công!



Tống Huy và hai tán tu khác cũng lấy vũ khí của mình ra.



Hiện tại khoảng cách giữa bọn họ và đệ tử Thiết Cốt Phái chỉ thiếu một bước là thủ tục gia nhập môn phái, tất nhiên không thể ngồi nhìn không quan tâm.



Dựa trên số lượng mà nói, Hắc Ứng Đường chiếm ưu thế tuyệt đối.



Bất quá, đến khi hai bên sáp lá cà, sự dũng mãnh của đệ tử Thiết Cốt Phái khiến bọn hắn lạnh cả xương sống.



“Bộp! Soạt!”



“Phụt!”



Kiếm ảnh lấp lóe, máu bắn tung tóe.



Đôi mắt Hà đường chủ trừng càng lúc càng to, hai con ngươi như muốn lọt ra ngoài tròng.



Trong khoảng thời gian vài hơi thở ngắn ngủi, hơn sáu mươi tên đệ tử bản phái, đã bị Thiết Cốt Phái giết mất hơn hai mươi tên!



Quá trình chỉ là xuất kiếm, giết, lại xuất kiếm, lại giết.



Chỉ là một cái bát lưu môn phái, vì cái gì có thể mạnh như vậy!



Có phải mình hoa mắt rồi không?



Hà đường chủ vội vàng dụi dụi mắt.



Ngược lại, trong khoảng thời gian hắn dụi mắt này, lại có hơn mười tên đệ tử giống như cỏ dại bị lưỡi hái tử thần gặt đi.



Đệ tử ở đằng sau điên cuồng giết chóc, Quân Thường Tiếu từ đầu đến cuối không nhìn một lần, bởi vì hắn biết, cho dù có xuất hiện thêm hơn sáu mươi tên đệ tử Hắc Ưng Đương đi nữa, cũng không đủ cho đám người Lý Thanh Dương làm gỏi.



Đúng vậy.



So với Xích Viêm Lang...



Không, thực lực so với Địa Viêm Lang vẫn còn non và xa lắm!



“Đáng chết!”



Hà đường chủ trừng đến muốn rách cả mí mắt, trong nháy mắt hắn bộc lộ tu vi Võ Sư đỉnh phong, ngưng tụ sức mạnh lăng liệt tấn công về phía Quân Thường Tiếu.



“Hây!”



Đòn công kích này, lực lượng ít nhất cũng phải 6 vạn cân.



Nhưng mà, nắm đấm lăng liệt vừa lao đến, lập tức bị Quân Thường Tiếu dùng một tay nắm chặt.



Từ biểu hiện có thể thấy, chỉ là hời hợt nắm một cái!



“Ngươi...”



Hà đường chủ lập tức biến sắc.



Một quyền này của bản thân đấm vào lòng bàn tay tên kia, thế mà lại không có chút chấn động nào!



Quân Thường Tiếu nhàn nhã nói:



“Trước hết đừng vội, cứ ngoan ngoãn xem hết đi đã.”



Hà đường chủ có thể không vội sao, nếu cứ tiếp tục xem tiếp thì mấy chục tên đệ tử dẫn theo lần này đều nhanh chóng bị giết sạch.



Hắn cố gắng rút tay mình về, nhưng năm ngón tay của tên kia giống như cái kìm khóa chặt, hắn bất luận dùng sức mạnh như thế nào cũng khó mà gỡ ra được.



“Bộp! Soạt!”



“Bộp! Soạt!”



Cuộc thảm sát đệ tử Hắc Ưng Đường, vẫn đang được Thiết Cốt Phái thực hiện vô cùng trôi chảy.



Đặc biệt là con hàng Dạ Tinh Thần, mười bước giết một người, ngàn dặm không chừa ai!



Một đám Võ Đồ nhị tam phẩm, dám đối đầu với nhóm người tiêu diệt bầy Xích Viêm Lang, thậm chí tiêu diệt cả bầy Tật Phong Lang giao chiến, thật đúng là ngại mình sống lâu!



Đáng tiếc.



Hắc Ưng Đường không biết được chiến tích dũng mãnh trước đây của Thiết Cốt Phái.



Đợi đến khi bọn hắn ý thức được, đám thiếu niên mọc còn chưa đủ lông này vô cùng đáng sợ, bị dọa đến vội vàng tháo chạy.



Rất sáng suốt...



Bất quá, Quân Thường Tiếu nói:



“Giết sạch!”



Giọng điệu và lời nói đều giống ý hệt câu “giết sạch”, mà đường chủ vừa mới nói lúc nãy.



“Soạt!”



“Soạt!”



Đám người Lý Thanh Dương nhanh chóng truy cùng đuổi tận, sau một lúc được Hàn Phong Kiếm và Bá Vương Thương hỏi chuyện, hai mươi tên đệ tử đang chạy trốn đều bị giết sạch.



Đến đây.



Hơn sáu mươi tên đệ tử Hắc Ưng Đường toàn bộ bị tiêu diệt.



Chỉ còn lại Hà đường chủ đang bị Quân Thường Tiếu giữ chặt bàn tay, ánh mắt hắn đã hiện lên sự kinh hãi tột độ.



Hắn dẫn theo đệ tử đến Tử Vong Cốc rèn luyện, còn rất hy vọng rằng có thể một nửa nhân số còn sống trở ra, kết quả còn chưa đi vào Tử Vong Cốc, tất cả đã bị giết sạch.



Mãi đến hiện tại, Hà đường chủ mới nhận thức được, Thiết Cốt Phái không phải loại người lương thiện, bản thân mình đá trúng một tấm ván sắt!



“Hầy..”



Quân Thường Tiếu mỉm cười nói:



“Đệ tử của ngươi đều đã chết hết cả rồi kìa.”



Nụ cười nhìn như vô hại, nhưng trong mắt Hà đường chủ lại u ám đến rợn người, giống như ma quỷ đang cười với mình.



“Quân… Quân chưởng môn… ”



Hắn vội vàng nói:



“Ta nghĩ đây là một sự hiểu nhầm!”



“Soạt!”



Quân Thường Tiếu nâng khẩu súng Desert Eagle lên, ngắm vào đầu hắn, ánh mắt u ám, nói:



“Nhớ kỹ, nếu thế giới bên kia vẫn có thể làm người, thì khi ra ngoài trước tiên phải lau mắt cho sáng một chút, đừng có lại đến trêu chọc Thiết Cốt Phái ta.”



“Đoang!”



Viên đạn bắn ra, xuyên qua sọ não.



“Rầm!”



Phó đường chủ Hắc Ưng Đường ngã thẳng xuống đất, ánh mắt dần dần phai mờ.



Đúng vậy.



Hắn đã đá phải tấm ván sắt.



Tấm ván sắt này không chỉ cứng, mà ngay cả phong cách làm việc cũng vô cùng quyết đoán, chẳng khác nào một cái tà phái!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.