Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 69: Ma thú đánh thôn (hạ)




Nằm trong dự đoán, nằm ngoài dự đoán.
Lợi thế khi luyện cấp cùng Ám Hắc Đại Công và những người khác không giống nhau.
Ám Hắc Đại Công sẽ không để cậu ăn ké kinh nghiệm, lúc đi thì mạnh ai nấy đi, lúc đánh thì quái ai nấy quản, thế nhưng cậu lại học được kinh nghiệm từ các kỹ xảo chiến đấu của Ám Hắc Đại Công. Chính vì vậy mà lúc Ám Hắc Đại Công đề nghị dẫn cậu luyện cấp, Quan Miên đã đồng ý không chút do dự.
Nơi Ám Hắc Đại Công chọn là khe núi Mitel.
Khe Mitel trong game tuy không nằm trong bốn địa điểm nổi tiếng huyền bí như rừng Mộng Yểm hay Đông Côi Mạc nhưng với game thủ, nó là một trong bốn nơi nguy hiểm nhất. Bởi vì rừng Mộng Yểm, Đông Côi Mạc đều dán mác rất quý rất nguy hiểm rất khó tiếp cận một cách đường đường chính chính, còn khe núi Mitel là game thủ dùng máu và nước mắt để đúc kết rằng nó rất quý rất nguy hiểm rất khó tiếp cận. Thậm chí trước khi “mặt mũi” em nhỏ được công khai, vô số người chơi những tưởng nó là một nơi đẹp đẽ trữ tình đến xây được cả viện dưỡng lão. Cả boss bự động dơi kế bên cũng từng hình dung Mitel thế này, “Đó là một nơi mỹ lệ vô cùng, rất thích hợp để chuyện trò yêu đương.” Kết quả những game thủ đến đó “chuyện trò yêu đương” lại trở thành sinh ly tử biệt sau khi quay về suýt chút đã càn quét sập động dơi hàng xóm. Phen ấy tin thường xuất hiện nhất trên báo chính là:
“A: Huynh đệ, ngày mốt từ mười hai tới hai giờ chiều tớ đi động dơi, đặt trước rồi nha. Mọi người giúp đỡ cái, để chỗ cho tớ.
B: Lịch tháng này bị đặt kín hết rồi. Ông cứ vào danh sách chờ trước đi, xem xem có ai bỏ chỗ thì vào.
C: Khiếp, hôm nay mới mồng một mà.
B: Chịu thôi, ai bảo nó lẳng lơ thế, cứ ngày nào tui không đến gặp nó là ngứa hết cả người.
D: Đánh boss để lảng tránh vấn đề là không được đâu, đi tắm mới là lối thoát duy nhất.
B: …”
Đương nhiên những chuyện này đều phát sinh trước khi Quan Miên vào game, bởi lẽ cậu chẳng hay biết tí gì về bộ mặt thật cũng như truyền thuyết về Mitel. Cũng vì thế mà khi Ám Hắc Đại Công dẫn cậu đến một nơi phong cảnh hữu tình, hoa rộ nơi nơi như vậy, trong lòng Quan Miên khó tránh đôi chút không vui.
Khe Mitel ngoài rộng giữa hẹp, càng đi càng thấp, hoa cỏ hai bên màu sắc mỗi lúc một sặc sỡ như có người dùng thuốc liên tục nhuộm lên.
“Khe này còn có một cái tên khác,” Ám Hắc Đại Công mở lời, “là cốc Tình Nhân.”
Quan Miên: “Ừm.”
Ám Hắc Đại Công nói: “Nghe đồn những đôi tình nhân đến đây sau khi chết đều được chôn cùng một mồ.”
“Ừm.”
Ám Hắc Đại Công thoáng ngừng rồi tiếp: “Đều chết trận ở đây.”
Quan Miên: “…” Thôi đừng gọi là cốc Tình Nhân nữa, gọi Mộ Phần Tình Yêu mới phải.
Đi qua đoạn hẹp nhất khe núi, cảnh sắc bỗng nhiên sáng bừng. Những đóa hoa tươi đẹp nở đầy khắp núi đồi, bướm dập dìu bay thành đàn. Thế nhưng Ám Hắc Đại Công lại nói một câu rất sát phong cảnh: “Hoa và bướm là quái vật.”
Vừa dứt lời, mặt đất từ từ rung chuyển như bỗng bị bọ chét bám vào nên vội vàng muốn giãy chúng ra khỏi người mình.
Ám Hắc Đại Công vững vàng đứng trên mặt đất đang nhấp nhô lên xuống, khoanh tay nói: “Không chỉ thế, hoàn cảnh cũng rất khốc liệt.”
Rõ ràng Quan Miên vẫn chưa quen với sự xóc nảy này, cậu nửa đứng nửa ngồi, một tay chống đất, hai mắt dán vào lũ bướm hoa không dám sơ sẩy.
Bất thình lình, năm đóa hoa loa kèn từ trong bụi hoa phóng ra, lao về phía bọn họ.
Quan Miên lăn vòng dưới đất tránh khỏi khí độc loa kèn phun ra, quay đầu nhìn về phía Ám Hắc Đại Công thì thấy anh đã diệt sạch bốn đóa.
Bươm bướm vỗ cánh bay tới. Ám Hắc Đại Công linh hoạt xoay một vòng và chỉ kiếm lên trời. Kỹ năng đánh lan bạo phát, bươm bướm lác đác rơi xuống.
Nhưng lúc này hoa xông đến mỗi lúc một đông, không chỉ tấn công Ám Hắc Đại Công mà cả Quan Miên cũng được “quan tâm” không kém. Cậu bình tĩnh sử dụng những kỹ năng mình có. Tuy skill cần thời gian cooldown nhưng số kỹ năng cậu học được cũng càng lúc càng nhiều, thời gian trống giữa skill dùng cũng rút ngắn không ít. Chẳng qua dù cậu vận dùng tất cả kỹ năng mình nhuần nhuyễn nhường nào thì số lượng hoa và bướm vẫn đẩy cậu vào thế bị động, gần như trước sau trái phải đều bị tấn công.
Quan Miên vừa tránh được nhị hoa đánh vào hai bên trái phải thì cảm thấy sau lưng nhói lên, lượng máu giảm mạnh. Cậu không chút do dự sử dụng Hồi Huyết Thuật sơ cấp, đồng thời ù chạy ra khỏi phạm vi tấn công, lấy từ túi ra một bình máu nốc cạn. Rảnh rỗi đôi chút, cậu thừa dịp liếc sang Ám Hắc Đại Công một cái, phát hiện anh đã xông vào giữa bụi hoa, bươm bướm từng đàn lượn vòng trên đầu anh, các loại hoa hợp thành mạng lưới công kích dày đặc, đánh từ bốn phương tám hướng.
Giả sử là mình đứng ở vị trí ấy thì nên dùng cách gì đột phá vòng vây đây?
Ý nghĩ đó vừa nhá lên trong đầu, Quan Miên chợt thấy buốt lên ở vai, dây leo quất vào lưng cậu ban nãy lại vung lên đánh vào bả vai như đang phạt cậu không chịu tập trung.
Lượng máu Quan Miên lại giảm mạnh.
Đến khi quái càng lúc càng đông, địa chấn mỗi lúc một dữ dội thì một game thủ cấp 39 muốn dựa vào thực lực bản thân để chống cự như Quan Miên đã là chuyện không có khả năng. Quan Miên gắng gượng thêm được chẳng bao lâu đã biến thành ánh sáng trắng tan vào không trung.
Sống chết trong game là chuyện thường ngày, cậu chẳng thấy có gì khó chịu, ngược lại còn bị khe núi gợi lên hứng thú. Tuy hoa và bướm chẳng phải quái gì lạ nhưng địa hình có địa chấn lại khá mới mẻ. Làm thế nào để tận dụng địa hình như vậy để khống chế hướng đi của mình nhỉ?
Quan Miên vừa về khe núi Mitel vừa suy nghĩ về vấn đề này. Bước vào khe núi, Ám Hắc Đại Công lại đang đứng ngay trước cửa khe chờ cậu. Thấy Quan Miên trở lại, Ám Hắc Đại Công mới từ dưới đất đứng lên và nói: “Đi thôi.”
Quan Miên nói: “Tôi tưởng anh sẽ tranh thủ từng giây từng phút hưởng thụ lạc thú thăng cấp.”
Ám Hắc Đại Công nhìn cậu, sâu xa bảo: “Tôi thích làm hai việc một lục, có thể tranh thủ thời gian.”
Quan Miên cũng không hỏi chuyện còn lại trong hai chuyện anh nói là gì, trực giác mách bảo nó tuyệt đối không phải đáp án cậu muốn nghe.
Hai người tiếp tục đi vào khe núi, một tiểu tinh linh đột nhiên bay tới.
Quan Miên vội vàng chụp lấy.
Công hội Tinh Nguyệt quyết định xây thành mới ngay trên Baute cũ nên trên dưới công hội hiện đang bận rộn xử lý phế tích. Lần này Quan Miên ra ngoài có thể nói tranh thủ chút thời gian rảnh rỗi, nếu Tinh Phi Ngân và những người khác gọi cậu trở về cũng không phải là lạ.
Nhưng phong thư này không phải giai cấp lãnh đạo của Công hội Tinh Nguyệt gửi đến mà lại là từ một hội viên bình thường khác:
Bản Chất Minh Mẫn: “Hội trưởng bảo hôm ngay được nghỉ. Mình tôi luyện cấp chán quá, cậu đang ở đâu?”
Quan Miên nhanh chóng hồi âm: “Luyện cấp với bạn.”
Bản Chất Minh Mẫn: “Thiệt giả? Cho tọa độ, tôi tới tìm cậu.”
Quan Miên gửi đi tọa độ chưa được hai giây lại có một bức thư của Bản Chất Minh Mẫn gửi đến: “À phải, người đó không phải hội trưởng Đế Diệu chứ?”
“Không phải.”
Quan Miên lại nhanh chóng trả lời.
Ám Hắc Đại Công nhận thấy Quan Miên đang nhìn mình thì hiếu kỳ hỏi: “Sao thế?”
Quan Miên hỏi: “Anh là hội trưởng Đế Diệu à?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Từng làm. Giờ là trưởng lão.”
Từng làm?
Quan Miên mơ hồ cảm thấy hai chữ này sẽ gây ra chút vấn đề nhưng tổ hợp nào hoa, nào bướm, nào địa chấn lại nhanh chóng khiến cậu không thể không chú ý.
Lúc Bản Chất Minh Mẫn hớn ha hớn hở chạy tới thì nhìn thấy gương mặt đầu têu chiếm cứ ác mộng của mình trong suốt thời gian dài nay lại rành rành trước mắt.
“Ám Hắc… Đại Công?!” Anh ta thất thanh hét lên.
Ám Hắc Đại Công đang khoanh tay đứng chờ Quan Miên lại vừa anh dũng hy sinh quay về. Nhìn thấy Bản Chất Minh Mẫn, anh chỉ khẽ gật rồi nói: “Anh là Bản Chất Minh Mẫn, bạn của Mộng Xuân à?”
Bản Chất Minh Mẫn sửng sốt, giọng điệu xa cách như vậy chẳng lẽ đã quên mất mình rồi sao? Nghĩ như vậy anh ta chợt thấy hơi hơi yên lòng.
Không chờ anh ta trả lời, Ám Hắc Đại Công lại tiếp: “Lâu lắm chưa so chiêu với anh bên thực chiến, hoài niệm ghê cơ.”
Bản Chất Minh Mẫn: “…” Quả nhiên yên lòng quá sớm!
Lúc Quan Miên từ cung điện đầu thai trở về, cậu phát hiện khe núi vẫn chỉ có mỗi Ám Hắc Đại Công.
“Bản Chất Minh Mẫn vẫn chưa tới à?” Cậu lấy làm ngạc nhiên hỏi.
Ám Hắc Đại Công cười mỉm đáp: “Tới rồi, lại đi rồi.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Tại sao?”
Ám Hắc Đại Công đáp: “Chắc có việc gấp.”
Chi tiết nhỏ nhặt bị lờ đi lúc nãy lại hiện lên trong đầu Quan Miên. Cậu nhìn Ám Hắc Đại Công, từ tốn hỏi: “Anh không phải là tên giết cho anh ta rời bỏ thực chiến đấy chứ?”
“Phải.” Ám Hắc Đại Công thừa nhận một cách hết sức thản nhiên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.