Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 68: Ma thú đánh thôn (trung)




Nằm trong dự đoán, nằm ngoài dự đoán.
Công hội Đế Diệu có khi nào nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của không nhỉ?
Đây là phản ứng đầu tiên của Quan Miên. Dù gì làm đối thủ cạnh tranh đã bao nhiêu năm, sự xuất hiện của Công hội Đế Diệu vào lúc này quả thật quá kỳ quái.
Tinh Phi Ngân hỏi: “Tin được không?”
Quan Miên suy nghĩ rồi trả lời: “Được.” Tuy sự xuất hiện của Đế Diệu quá kỳ quái nhưng lấy tính cách của Ám Hắc Đại Công mà nói, tỷ suất chạy đến để xem kịch hay so với mang âm mưu mò đến cao hơn khá nhiều.
Tinh Phi Ngân không hề nhiều lời nhấp đồng ý.
[Hệ thống] Đối đầu với ma thú đói khát, con người đoàn kết đứng cùng chiến tuyến. Công hội Đế Diệu hữu tình đề nghị giúp đỡ Công hội Tinh Nguyệt, hai công hội lớn liên minh, cùng nhau chống địch! Hãy cho chúng tôi được mở rộng tầm mắt.
“…”
Cả thôn trang vốn đang nhốn nháo ầm ĩ bỗng lặng như tờ.
Tất cả những người có mặt đều vội vã đọc tin tức hệ thống thông báo. Kẻ địch không đội trời chung bao năm thoáng cái trở thành chiến hữu kề vai sát cánh, sự đối lập này… Quá cần thời gian thích nghi rồi!
Bị Thịt Rỗng la lối: “Đừng nói bọn họ giậu đổ bìm leo à nha?”
Ném một viên đá dậy lên tầng tầng sóng dữ.
Không ít người nhao nhao phụ họa.
Tinh Phi Ngân nói: “Nếu muốn giậu đổ bìm leo cứ đến thẳng là được.”
Những người khác lại im lặng. Cũng đúng, vào lúc giữ thôn thế này, Công hội Đế Diệu nếu muốn giậu đổ bìm leo thì chẳng cần liên minh làm gì, trực tiếp dẫn quân đánh lén là được rồi. Nói như vậy Công hội Đế Diệu thật lòng muốn liên minh ư?
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Vậy bọn mình phải làm gì?”
Những người khác đều chăm chú nhìn Tinh Phi Ngân.
Tinh Phi Ngân nói: “Hoan nghênh một chút.”
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Dùng nghi thức chúc mừng Mộng Xuân Không Tỉnh đề nghị thế nào?”
Tinh Phi Ngân nhìn Quan Miên.
Quan Miên mặt không đổi sắc trả lời: “Chờ thắng rồi tính, bây giờ máu và thuốc khan hiếm.”
Bị Thịt Rỗng nói: “Ờ. Vậy tụi mình vỗ tay nhé.”
Lúc Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta dẫn người theo Ám Hắc Đại Công đến thôn trang thì nghe thấy một trận vỗ tay bôm bốp vang lên, náo nhiệt chẳng khác nào đang đốt pháo.
Đoàn người của Công hội Đế Diệu dừng lại trước cửa.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta ngờ vực hỏi: “Họ đang làm gì vậy?”
Tuyết Lý Hống đáp: “Chắc đang hoan nghênh chúng ta.”
“Nghi thức này hơi bị mộc mạc quá à nha.” Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta xoi mói cửa chính, “Cả mấy thứ như băng rôn, biểu ngữ cũng chả có.”
Bách Chiến Bách Thắng sáp vào, “Chứ cậu muốn xem biểu ngữ loại nào? Hoan nghênh ban lãnh đạo Công hội Đế Diệu quá bộ đến chỉ đạo?”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta: “…”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hôm nay không có mặt nên Công hội Đế Diệu do Ám Hắc Đại Công chỉ huy. Sau khi Tinh Phi Ngân hoàn thành nghi thức kết minh đơn giản nhất – bắt tay, hai người bắt đầu phân chia nhiệm vụ.
Thời gian chuẩn bị hệ thống cho vô cùng gấp rút, chỉ có mười phút. Bây giờ đã qua tám phút, Tinh Phi Ngân và Ám Hắc Đại Công cùng đưa ra một mệnh lệnh súc tích nhưng không kém phần tàn bạo:
“Cố gắng giết quái, không cho bọn chúng tiến vào!”
May mà hội viên hai công hội lớn thường ngày vẫn quen phối hợp luyện cấp, giờ rủ rê bạn bè lập nhóm bàn luận chiến thuật quy mô nhỏ cũng không mấy khó khăn.
Mặt đất đột nhiên chấn động dữ dội.
Không ít thành viên cưỡi thú bay vút lên không. Ám Hắc Đại Công và Tinh Phi Ngân bay lên cao nhất.
Xa xa bỗng xuất hiện một đàn ma thú đông nghịt, bọn chúng dàn thành hàng từng bước từng bước tiến về phía trước, mỗi bước tựa như lực giẫm ngàn cân.
GỪ!!!
Tiếng rống chẳng biết phát ra từ ma thú nào lập tức kích thích những tràn hùa theo không ngừng.
Cả đàn ma thú cùng nhau gầm rú rung chuyển đất trời.
Tiếng rống lặng dần.
Mắt lũ ma thú đột nhiên lóe lên ánh xanh, xa xa trông như đàn đom đóm bị cố định lại.
Game thủ căng thẳng nhìn chúng.
Sau đó…
Lũ ma thú bỗng dưng phát rồ xông tới. Động tác của chúng quá nhanh lại không hề báo trước, lúc đa số game thủ kịp có phản ứng thì bầy đàn ma thú đã gần ngay trước mắt.
Vài luồng sáng chiếu xuống.
Tinh Phi Ngân quay đầu nhìn Ám Hắc Đại Công đã cưỡi rồng có cánh xông lên tốp đầu, tuy không muốn nhưng cậu ta không thể không thừa nhận, ban nãy người đầu tiên ra tay chính là Ám Hắc Đại Công. Phạm vi tấn công của anh tuy không xa lắm nhưng tuyệt đối là người phản ứng nhanh nhất. Bởi vì chính vào nửa giây ma thú vừa lọt vào phạm vi công kích, anh lập tức ra tay, hơn nữa còn là kỹ năng tốc độ nhanh nhất.
Cuộc chiến bảo vệ thôn trang hoành tráng bắt đầu.
Người chơi hợp thành ba phòng tuyến rõ ràng. Vòng thứ nhất là đánh cận chiến do Ám Hắc Đại Công dẫn đầu. Vòng thứ hai do hệ chiến đấu, hệ nguyên tố và hệ tín ngưỡng hợp thành, do Tinh Phi Ngân chỉ huy. Nhiệm vụ của phòng tuyến thứ hai là nặng nề nhất, hệ nguyên tố và hệ tín ngưỡng chẳng những phải ngăn chặn lũ ma thú lăm le đột phát vòng vây mà còn phải liên tục chi viện cho phòng tuyến thứ nhất. Còn nhiệm vụ của hệ chiến đấu là bảo vệ bọn họ và tiêu diệt cá lọt lưới. Phòng tuyến cuối cùng do hệ tín ngưỡng và hệ phụ trợ phối hợp, là hậu phương cứu viện cho phòng tuyến thứ hai. Người ở vòng hai cơ bản chỉ nhìn chằm chằm về phía trước mà mặc kệ lượng máu bản thân, tất thảy giao cho phòng tuyến thứ ba.
Tuy Công hội Đế Diệu và Công hội Tinh Nguyệt lần đầu hợp tác nhưng phối hợp vẫn rất ăn ý, không cần thời gian thích nghi.
Nhưng thế công của ma thú càng lúc càng mãnh liệt!
Nhất là lũ con ma thú mũi voi tai heo đầu đàn da dày máu nhiều, còn biết phun khí độc nên không có cách nào tiếp cận, đến cả Ám Hắc Đại Công cũng bị dày vò chỉ còn vạch máu mỏng mới giết được một con. Vậy mà số lượng chúng nó lại không ngừng tăng thêm.
Trong cảnh rối ren, Bị Thịt Rỗng vẫn không quên quay lại hỏi những người khác: “Bao lâu rồi?”
Chẳng ai trả lời.
Bị Thịt Rỗng đang định nhín chút thời gian kéo bảng điều khiển ra xem lại nghe thấy Quan Miên dùng loa hô lên: “Sắp nửa tiếng rồi.”
Ám Hắc Đại Công và Tinh Phi Ngân đồng thời quay lại nhìn cậu. Tuy bọn họ không nhạy cảm với thời gian và số liệu như Quan Miên nhưng cũng không đến nỗi nhầm mười lăm phút thành nửa tiếng. Có điều lời nói dối thiện ý của Quan Miên quả thật khá hữu dụng, ít nhất giúp những người chơi đánh đến bủn rủn tay chân phấn chấn tinh thần hơn một chút. Nửa tiếng là một phần tư thời gian của hai tiếng. Nếu nghĩ như vậy thì ba phần tư thời gian còn lại cũng không phải gian nan cho lắm.
Thế tấn công của ma thú dồn dập hết đợt này đến đợt khác, không ít game thủ đã chết đi sống lại mấy lần.
Thế nhưng chiến đấu vẫn đang tiếp diễn.
Chẳng biết qua bao lâu, hệ thống đột nhiên gửi đến một tin tức.
[Hệ thống] Có một số lượng lớn ma thú tiếp cận phía sau thôn trang chuẩn bị tập kích bất ngờ, xin Công hội Tinh Nguyệt chú ý.
Phần lớn người chơi hiện tại chẳng có thời gian đâu mà nhìn hệ thống, chỉ mỗi Quan Miên bị đẩy ra tuốt sau cùng là chú ý đọc được. “Ma thú sẽ bất ngờ đánh lén cửa còn lại của thôn!” Dùng loa la xong, cậu chạy vội về phía cửa sau thôn trang.
Tất cả game thủ hầu như rên lên cùng một lúc.
Trước mắt bọn họ khó khăn lắm mới chống đỡ được thế công của ma thú, nếu còn chia ra một bộ phận đi đánh cửa sau… Hậu quả thật khó tưởng tượng.
Tinh Phi Ngân liếc Ám Hắc Đại Công một cái.
Ám Hắc Đại Công xoay người trèo lên rồng có cánh, tiện tay rút cả loa ra và hô: “Công hội Đế Diệu theo tôi!”
Lần này người của Đế Diệu đến giúp thật ra cũng không nhiều, chỉ khoảng sáu mươi, vậy nên lúc bọn họ rời đi, tình cảnh của Công hội Tinh Nguyệt tuy càng gian nan nhưng vẫn gắng cầm cự được.
Tinh Phi Ngân suy nghĩ rồi bảo: “Bị Thịt Rỗng dẫn người của cậu đi chi viện cửa sau, nghe Đại Công chỉ huy.”
Tâm trạng hiện tại của Bị Thịt Rỗng rất phức tạp Tuy bây giờ họ là liên minh nhưng Đế Diệu dù sao vẫn là công hội thù địch… Thế nhưng sự hưng phấn manh nha trong lòng cậu ta là gì thế này? Vừa dẫn người theo Công hội Đế Diệu, Bị Thịt Rỗng vừa bối rối phân tích tình huống tâm lý của mình.
Lúc Ám Hắc Đại Công dẫn người chạy đến cửa sau và nhìn thấy Quan Miên, sắc mặt của cậu đã vô cùng khó coi. Anh thuận tay ném cho cậu một bình máu.
Động tác vươn tay chụp lấy của Quan Miên chậm mất một nhịp, cậu trơ mắt nhìn chiếc bình rơi thẳng xuống đất.
“Sao vậy?” Ám Hắc Đại Công cau mày. Ban đầu vốn tưởng sắc mặt cậu trắng bệch là do mất máu quá nhiều, giờ đây xem ra không phải vì nguyên nhân ấy.
Quan Miên khom lưng nhặt bình máu lên rồi thuận tay cho vào túi, “Thú tập kích có thể là mèo yêu.”
Bị Thịt Rỗng vẫn luôn vểnh tai hóng hớt bỗng hét ầm lên: “Quả nhiên anh sợ mèo!”
Ám Hắc Đại Công nhìn Quan Miên.
Sắc mặt Quan Miên dần dần hồi phục lại vẻ bình thường, cậu trả lời như đinh đóng cột: “Không phải.”
Bị Thịt Rỗng phá ra cười: “Phải mà phải mà.”
Ám Hắc Đại Công hờ hừng liếc cậu ta một cái và nói: “Cậu ấy bảo không phải.”
Nụ cười của Bị Thịt Rỗng đóng băng ngay trên mặt, nửa buổi sau mới nói: “Ờ.”
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bỗng lên tiếng: “Tới rồi.”
Trước mặt bọn họ xuất hiện mấy chục cặp mặt xanh lè càng lúc càng lớn, sau đó mặt thật từ từ lộ ra.
Bị Thịt Rỗng không nhịn được mà cười nói: “Hố hố hố, đây là mèo, anh bảo đây là mèo sao… Ở đâu có mèo to xác như vậy, rõ ràng là cọp cơ mà?!”
Ám Hắc Đại Công nói: “Chúng là mèo.”
Bị Thịt Rỗng: “…” Cậu ta chợt vỡ lẽ tại sao trong lịch sử lại có rất nhiều người thà chết bảo vệ chân lý, bởi vì cảm giác không được nói thật gây ức chế vô cùng cực.
Giang Sơn Thở Dốc Vì Ta bỗng nói: “Là mèo.”
Bị Thịt Rỗng: “…” Quả nhiên a dua chỗ nào cũng có, đặc biệt là chung quanh mình.
Tuyết Lý Hống cau mày hỏi: “Lẽ nào là mèo yêu khổng lồ?”
Bị Thịt Rỗng: “…” Dù để giữ mặt mũi cho lão đại mấy người thì lý do này cũng quá gượng ép rồi đó. Mèo yêu khổng lồ? Thôi thì bảo con lai của mèo và hổ còn hơn.
Bách Chiến Bách Thắng cau mày, “Nhưng mèo yêu khổng lồ chẳng phải ma thú cấp 100 sao?”
Những người khác im lặng.
Nếu là vậy thì nhiệm vụ này hơi bị biến thái quá rồi. Trước đó không hề thông báo chưa kể, vậy mà giờ đây còn tìm lũ quái cấp 100 hiếm thấy trong truyền thuyết đến nữa chứ. Quái hiếm cấp 100 cũng chẳng nói làm gì, đáng ghét nhất là dẫn đến lắm con như vậy.
Người của Công hội Đế Diệu nhất thời cảm thấy đồng bệnh tương lân.
Không biết sau này thôn họ hoàn công sẽ lại có nhiệm vụ gì đây.
Bị Thịt Rỗng chậm tiêu hỏi: “Là mèo thiệt hả?”
Không ai trả lời. Bởi vì mèo khổng lồ đã nhào tới!
Này tuyệt đối là một chiến dịch bi tráng lại không kém phần hào hùng.
Vào nửa tiếng cuối cùng, người nào người nấy đều đau khổ bị dày vò thừa sống thiếu chết.
Ban đầu còn có người thầm tính thời gian, về sau sức lực của họ chỉ còn đủ để đếm số lần tử vong của chính mình.
Quan Miên sau đó làm một thống kê, game thủ tham gia thi đấu lúc ấy, bao gồm hội viên Công hội Đế Diệu và Hắc Diệu Thạch lâm thời gia nhập vào thời khắc mấu chốt nhất, mỗi người bình quân chết năm phẩy sáu mươi hai lần. Con số này nhờ sự tham gia của Hắc Diệu Thạch mới được kéo xuống từng ấy đấy chứ.
Ngay cả Quan Miên luôn giữ nguyên tắc “tự lo thân mình” cũng chết những tám lần. Năm lần trong đó là bởi sau khi gặp mèo, phản ứng và tốc độ bị chậm lại bảy, tám lần bình thường mà gây ra. Ám Hắc Đại Công chết một lần, Tinh Phi Ngân hai lần, đây đã là số liệu vô cùng hiếm hoi.
Thôn trang cũng phải gánh chịu thiệt hại nhất định. Bởi vì trong mười phút cuối cùng, số lượng ma thú đột ngột tăng vọt, nếu chẳng phải Công hội Hắc Diệu Thạch nhận được tin Công hội Đế Diệu liên minh với Tinh Nguyệt giữ thôn và vội vàng chạy tới giúp đỡ, rất có khả năng thôn trang của họ đã bị lũ ma thú đói khát giẫm đạp thành cám.
Song chiến dịch lần này cũng không phải không có chỗ tốt. Thực tế thì lợi ích nó mang lại hơn hẳn những gì bọn Tinh Phi Ngân phỏng đoán trước đó nhiều lắm.
Đầu tiên, Tinh Nguyệt trở thành công hội đầu tiên giữ thôn thành công, được mệnh danh là “Đệ Nhất Thôn Trang”, trước khi thôn trang thăng thành tiểu trấn, bọn họ được quyền sử dụng danh hiệu này, mỗi ngày sẽ có mười tân thủ xuất thân từ đây. Ngoài ra họ còn được thưởng một số lượng vật tư hậu hĩnh làm phí dựng trấn, mặc dù sau này bọn họ phát hiện phần thưởng này so với thôn trang năm sao thì chẳng bõ bèn gì nhưng đó là chuyện sau này, ít nhất hiện tại tất cả đều rất hài lòng với lượng vật tư như vậy.
Mỗi hội viên Tinh Nguyệt tham gia chiến đấu đều được thưởng một lượng kinh nghiệm nhất định.
Quan Miên thăng liền hai cấp, lên cấp 39.
Cuối cùng bọn họ tiếp nhận nhiệm vụ mới nhất: Xây dựng tiểu trấn.
Nhiệm vụ không có quy định vị trí của tiểu trấn. Có nghĩa rằng bọn họ được phép nâng cấp thôn trang hoặc xây ở nơi khác.
Về vấn đề này Công hội Tinh Nguyệt nảy sinh bất đồng rất lớn, và đại biểu cho hai trường phái chính là Tinh Phi Ngân cùng Quan Miên.
Tinh Phi Ngân muốn xây dựng tiểu trấn trên cơ sở thôn trang cũ, bởi vì rất nhiều yêu cầu của tiểu trấn đều dựa trên chỉ tiêu của thôn trang nên chỉ cần lấy thôn trang làm tâm và khuếch đại thêm là được rồi. Như vậy Công hội Tinh Nguyệt có thể giành được ngôi đầu trong công cuộc xây dựng tiểu trấn.
Thế nhưng Quan Miên lại hy vọng xây dựng một tiểu trấn mới để giữ gìn danh hiệu “Đệ Nhất Thôn Trang”.
Hai người giằng co căng thẳng, bọn người Vô Song, Bị Thịt Rỗng đứng ra khuyên giải đều bị xem như bia đỡ đạn, thôn đệ nhất bỗng chốc biến thành thôn áp thấp đệ nhất, cả chim chóc bay qua cũng khó tránh bay thật thấp.
Nhưng Tinh Phi Ngân cũng không phải là người độc đoán. Sau khi logout, cậu ta về nhà trưng cầu ý kiến của Phồn Tinh Hữu Độ, cuối cùng hôm sau lên mạng bèn hạ lệnh dọn dẹp đống hoang tàn ở thành Baute.
Bọn họ vừa bắt đầu thu thì phế tích ở Vanrell đã được thanh lý sạch sẽ, đồng thời bắt đầu công cuộc xây thành.
Là xây thành, không phải thôn.
Nhận được tin xong, Quan Miên chỉ nghĩ thoáng qua rồi lập tức tìm Tinh Phi Ngân thỏa thuận, bọn họ cũng phải xây thành! Hơn nữa còn phải xây dựng một tòa thành to lớn giống Baute y như đúc!
Nguyên nhân rất đơn giản.
Cứ xem như xây thôn là bước một, xây trấn là bước hai, xây thành là bước ba. Nhiệm vụ xây thôn chính là bước thứ nhất công hội phải hoàn thành, xây trấn là bước thứ hai phải hoàn thành và xây thành là bước thứ ba phải hoàn thành. Vậy chỉ cần xây xong thành cũng có nghĩa công hội đã hoàn thành cả ba bước. Vả lại cũng sẽ không cần vẽ lại bản đồ quy hoạch mà cứ một bước lên thẳng. Cuối cùng chỉ cần báo cáo hoàn thành nhiệm vụ với tất cả NPC rồi giải quyết nốt nhiệm vụ phụ là xong.
Bị Thịt Rỗng ngờ vực hỏi: “Nhưng bản vẽ họ đưa lúc trước chỉ có thôn thôi mà. A, lẽ nào tấm bản vẽ ấy vốn để tung hỏa mù chúng ta?”
Quan Miên nói: “Không phải.”
Bị Thịt Rỗng an ủi: “Em biết cảm giác bị lừa rất khó chịu nhưng nhìn bộ dạng cứng miệng gắng chịu của anh thì lòng em càng khó chịu hơn.”
Quan Miên nói: “Ám Hắc Đại Công chắc đã quyết định thay đổi sau khi chúng ta nhận được nhiệm vụ xây trấn.”
Bị Thịt Rỗng vặn lại: “Sao anh biết?”
Quan Miên trả lời: “Rất đơn giản, bởi vì chỉ tiêu của nhiệm vụ xây trấn hệ thống đặt ra rất giống những tiểu trấn đã có sẵn trong game, hoặc cũng có thể nói là y như đúc. Từ đó suy ra, mô típ nhiệm vụ xây thành chắc sẽ phỏng theo những thành phố lớn nhất, phồn hoa nhất của Mộng Đại Lục trong quá khứ.” Thật ra còn có một suy nghĩ mà cậu chưa nói ra, đó là nếu hoàn thành nhiệm vụ theo cách này biết đâu còn giành được năm sao.
Bị Thịt Rỗng nói: “Anh hiểu Ám Hắc Đại Công thiệt nha.”
Quan Miên cau mày, “Có à?”
“Tuyệt đối có. Chẳng những anh rất hiểu hắn ta, hắn ta cũng rất quan tâm anh đấy.” Bị Thịt Rỗng lại tiếp: “Công hội Đế Diệu và bọn mình vốn là quan hệ kẻ thù thuần túy, bây giờ bọn họ đến giúp chúng ta giữ thôn, mối quan hệ này đã không còn thuần túy như xưa, và cách nhìn của em về họ cũng chẳng thuần khiết như hồi trước nữa.”
Quan Miên hỏi: “Chứ cậu muốn nhìn họ một cách không-thuần-khiết như thế nào?”
Bị Thịt Rỗng ngẩn ra, phát hiện cách dùng từ của mình hình như có chút vấn đề bèn lúng túng chữa lời: “Thì… Thì có cảm giác hơi giống địch bạn khó phân ấy mà.”
“Lần sau ma thú tập kích thành phố mới xây của Đế Diệu cậu có đến giúp không?”
“Đương nhiên.” Xem như trả ân thì nên đi mà.
Quan Miên nhún vai, “Địch bạn đã phân rất rõ.”
Bị Thịt Rỗng đột nhiên chồm qua, “Lúc giữ thôn em nhìn thấy hết rồi.”
Quan Miên hỏi: “Thấy cái gì?”
“Đại Công rất chuyên tâm bảo vệ anh.”
Quan Miên: “…” Đứng cạnh cậu và khoe mẽ tư thế giết quái oai hùng được gọi là “bảo vệ” ư? Có hai lần rõ ràng Ám Hắc Đại Công có thể tiện tay cứu cậu nhưng anh không hề ra tay. Đương nhiên đây chỉ là game, vả lại đều là đàn ông, cậu cũng không hy vọng được Ám Hắc Đại Công cứu giúp. Nhưng rành rành chẳng nhận chút ân huệ gì mà lại bị hiểu lầm như vậy, Quan Miên cảm thấy khá là bực dọc. “Tình cờ anh ta đứng gần đấy thôi.”
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Tại sao hắn không tình cờ đứng cạnh em mà cứ khăng khăng đứng gần anh?”
Quan Miên im lặng nhìn chòng chọc vào cậu ta.
Bị Thịt Rỗng bị nhìn đến toàn thân ngứa ngáy, “Sao vậy?”
“Gần đây cậu và Xích Đu Đung Đưa vẫn ổn chứ?”
“Ổn lắm mà, sao thế?” Lẽ nào muốn làm kẻ thứ ba? Bị Thịt Rỗng cảnh giác nhìn cậu.
Quan Miên nói: “Phải thường nhớ đến ưu điểm của cô ấy.”
“…Hả?” Bị Thịt Rỗng hơi ngớ ra nhưng lại nói ngay, “Đừng đánh trống lảng. Vẫn chưa nói xong về Đại Công.”
“Nói cái gì?”
“Nghe đâu gần đây hắn luôn lên mạng nhưng một mực không chịu xuất hiện?”
Quan Miên buột miệng: “Gần đây anh ta đang bế quan luyện cấp.”
Bị Thịt Rỗng hỏi: “Sao anh biết?”
Quan Miên thu dọn sổ sách rồi đứng lên đi ra ngoài, “Bởi vì tôi đang chuẩn bị đi gặp anh ta.”
Ngứa tay quá ngồi gõ chứ vẫn còn 1 môn thứ 5 (´Д`。).

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.