Toàn Thế Giới Đều Cho Rằng Tôi Là Nữ Giả Nam

Chương 63: Quan Tâm






Tiết Lan đánh giá thanh niên nằm ườn trên giường cậu Đoàn Văn Tranh, một lúc lâu sau mới dám mở miệng hỏi: "Hai anh cãi nhau à?"
"..............."
Tiết Lan hận rèn sắt không thành thép, rõ ràng mình vừa cố gắng cứu anh bàn thua trông thấy, ấy vậy mà tên này lại dùng cách đối xử với cậu như thế kia, đúng rồi, chắc chắn là hai người họ giận nhau, nếu không Đoàn Văn Tranh cũng chả phải trốn chui trốn lủi sang tận phòng cậu.
"Anh với hắn thì có gì giao lưu đâu mà cãi?" Đoàn Văn Tranh xoa trán: "Em đến đây."
Tiết Lan khuyên nhủ thầm kín: "Các anh đừng cãi nhau,có chuyện thì cứ từ từ nói."
Đoàn Văn Tranh thấy cậu như thế thì ngẩn ra, từ lúc bước vào căn phòng này anh cứ thấy nhóc con càng ngày càng quen mắt, kiểu như...!ông bố mình ở nhà.
Đoàn Văn Tranh trầm tư suy nghĩ nghiêm túc liệu có nên dẫn cậu về nhà tiếp hay không kẻo cậu càng ngày càng lây người cha già đáng kính, đột nhiên bị bạn nhỏ mạnh mẽ lôi cả người dậy.
"Ê em đừng đuổi anh, anh chỉ ngủ một đêm thôi anh hứa anh không làm gì đâu!"
Mặc kệ Đoàn Văn Tranh năn nỉ ăn vạ, Tiết Lan không hề rủ lòng thương dứt khoát ủn anh ra ngoài cửa: "Anh về đi." Cậu từ chối: "Đội trưởng không tìm được anh khẳng định rất sốt ruột."
"Hắn không quan tâm anh...." Đoàn Văn Tranh nhìn nhóc con vừa hung dữ vừa đỏ mặt, âm thanh không khỏi dịu dàng lại: "Ngoan, mở cửa cho anh."
Tiết Lan lắc đầu nguầy nguậy: "Không, em đi ngủ đây, mai gặp lại."
Dứt lời bạn nhỏ đóng chặt cửa mặc kệ Đoàn Văn Tranh đứng bên ngoài vừa ăn vạ vừa dỗ dành cũng không có kết quả.
Anh nhìn cánh cửa ngứa mắt, bỗng cảm thấy nhóc con càng ngày càng thông minh, không dễ lừa như ngày xưa nữa....!không đúng, chính xác là càng ngày càng phản nghịch, chả nhẽ quỷ con đến tuổi dậy thì?
Trước đây tùy tiện nói vài câu là có thể dỗ, giờ càng ngày càng hung dữ...
Đoàn Văn Tranh thở dài, đang định bỏ đi thì lại nhìn thấy Chu Khán Thanh ngang qua.

Động tác anh cứng hẳn, làm ngơ y muốn đi về phòng nhưng thằng thiếu đánh kia lại làm như có chuyện gì vui lắm, nhảy chân sáo theo đuôi anh.
"Úi chà chà, tôi nhìn nhầm hả? Có anh bạn giai nào đó vừa bị đuổi ra ngoài đúng không?"
Đoàn Văn Tranh dừng bước, nhếch môi học giọng điệu của y: "Thế nửa đêm rồi sao vẫn còn con chó độc thân sủa ăng ẳng vậy?"
Chu Khán Thanh cười hằn: "Nay trên siêu thoại CP của A Diễn với Exist cậu đoán xem tôi thấy gì?"
"Tôi có bị mù đâu?" Đoàn Văn Tranh bình tĩnh đáp: "Chắc chắn là fan CP của tôi với em ấy."
"Nố nồ nô." Chu Khán Thanh chả thèm để ý, y thầm kín nói: "Tôi thấy một cái siêu thoại của...!cậu với A Diễn."
"?"
"Tôi cảm thấy người cắn đường CP đó phân tích rất hợp lý, đến tôi cũng sắp tin hai người yêu nhau luôn!!!" Chu Khán Thanh ôm bụng cười ngặt nghẽo.
"Đừng xem lung tung, xem xong cẩn thận ảnh hưởng chỉ số thông minh." Đoàn Văn Tranh cười nhạt: "Hơn nữa, xin lỗi vì đã làm cậu thất vọng chúng tôi vừa mới hẹn hò xong."
"Hẹn hò?" Chu Khán Thanh vừa bắt được khoảnh khắc Đoàn chó bị người ta sập cửa vào mặt nghìn năm có một, tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này: "Hẹn hò kiểu này...!đàn ông ấy mà, nhanh quá không tốt đâu."
Đoàn Văn Tranh liếc tên nào đó vui sướng khi người gặp họa nhướn mày lạnh lùng nói: "Về sau cấm đùa kiểu đấy, Exist da mặt mỏng đừng có mà trêu."
"?" Chu Khán Thanh cười ha hả hệt như nghe được thằng ngu nói chuyện: "Ủa thế đứa nào trêu Exist nhiều nhất?"
"Ồ, xin lỗi tôi nói nhầm." Đoàn Văn Tranh nói như nhận lỗi sau đó nghiêm túc lặp lại: "Ý của tôi là Exist hay xấu hổ, cậu đừng trêu em ấy."
"....................."
Đoàn Văn Tranh hài lòng nhìn ngương mặt lục lam chàm tím của Chu Khán Thanh, hớn hở về phòng.
Còn Tiết Lan, sau khi anh đi rồi thì vơ vét tí hint không dính bình luận sau đó cắt ghép thành bảy, tám đoạn khác nhau nhanh chóng đăng lên siêu thoại.
Xong xuôi bạn nhỏ hãi hùng không muốn biết kết quả, lập tức bỏ của chạy lấy người.
Ngày hôm sau, Mạnh Kỳ rời khỏi LGW.
Ôn Diễn càng trầm mặc hơn xưa, ngay cả Chu Khán Thanh nổi tiếng tăng động cũng không còn nói cười như trước nữa.
Tiết Lan im lặng về vị trí, trên bàn đã đặt bữa sáng mà Chu Khán Thanh mua cho cậu.
Vụ đánh cược rất lâu trước đây Tiết Lan không để trong lòng nhưng y thì khác, mỗi buổi sáng Chu Khán Thanh đều mua bữa sáng cho cậu.
Tiết Lan từng từ chối vài lần nhưng không được, cuối cùng dứt khoát mặc kệ y muốn làm gì thì làm.
Chỉ là hôm nay Đoàn Văn Tranh đến muộn, lúc anh ngáp ngắn ngáp dài vào phòng huấn luyện, Ôn Diễn nhìn đồng hồ cau có nói: "Thời gian luyện tập hữu hạn nên tôi mong cậu tôn trọng đồng đội và cuộc sống tuyển thủ trong LGW."
Đoàn Văn Tranh ngước mắt nhìn: "Bảy phút."
"Cậu chậm trễ không chỉ bảy phút, nếu như chúng ta có lịch hẹn tập với đội khác thì có nghĩa là cậu phung phí thời gian của mười người..."
Đoàn Văn Tranh nhanh chóng cắt ngang: "Ý anh là tôi đến muộn một tiếng?"
Ôn Diễn không nói gì, Đoàn Văn Tranh lại tiếp tục dí: "Tại sao tôi đến muộn anh còn giả vờ không biết?"
Không khí nóng lên, Tiết Lan định ngăn cản nhưng ngay lập tức cậu bắt được trọng điểm, vội vàng dựng lỗ tai lên nghe ngóng.
Nhưng hai người cũng không có ý định tiếp tục đề tài, từng người một đăng nhập vào game chuẩn bị bắt đầu huấn luyện.
Thường ngày Chu Khán Thanh là người gánh trách nhiệm chọc chó, nhưng hôm nay y hơi chán đời nên Tiết Lan đành phải cầu cứu người cuối cùng trong đội – Tề Tư Vũ.
Tề Tư Vũ thấp giọng giải thích: "Đêm qua bọn họ cãi nhau, hình như Reset về muộn quá nên đội trưởng không mở cửa cho cậu ấy, cà khịa nhau nửa ngày mới cho vào."
Cậu quay đầu nhìn hai gương mặt đen sì của Ôn Diễn và Đoàn Văn Tranh sau đó quyết định im lặng.
Có vẻ bọn họ cãi nhau to, hôm nay Mạnh Kỳ vừa đi Đoàn Văn Tranh đã vội vã dọn ra khỏi phòng Ôn Diễn.
Chậc, khéo trường kỳ kháng chiến mất.
Tiết Lan trộm để trong lòng.
Chờ kết thúc huấn luyện thừa dịp Ôn Diễn đi tiễn Mạnh Kỳ còn Đoàn Văn Tranh đang luyện tập cậu vội vàng để chai nước cùng một ít đồ ăn vặt lên bàn Ôn Diễn.
"Đội trưởng đại nhân, đã nhận được chăm sóc.
Mong được anh dạy bảo nhiều hơn --- Reset."
Cậu cẩn thận móc ra tờ giấy trong người rồi dùng chai nước đè lên.
Đội trưởng đại nhân là cách gọi yêu của hai người, Tiết Lan vui mừng bày biện thật kỹ đồ uống.
Tuy cũng không phải là món quà to tát gì nhưng Ôn Diễn không phải kẻ hay để ý mấy nghi thức xã giao quá lịch sự, nếu hắn biết Đoàn Văn Tranh ngoài mặt thì giận dỗi nhưng lại trộm mua đồ uống cho hắn, chắc chắn Ôn Diễn sẽ có cái nhìn khác về anh!
Hơn nữa với tính cách của Ôn Diễn, chắc chắn là sẽ không nhắc lại với Đoàn Văn Tranh mà dùng hành động thực tế tốt với Đoàn Văn Tranh hơn nữa!
Tiết Lan chắc chắn đồ uống ổn rồi mới lén lút bỏ đi, trở lại phòng huấn luyện cậu làm như không có chuyện gì xảy ra.
Tiết Lan bị Tề Tư Vũ lôi đi đánh xếp hạng, đánh được ba trận phòng huấn luyện mở ra, Ôn Diễn đã về.
Thực ra Tiết Lan cho rằng sau khi Ôn Diễn đưa Mạnh Kỳ về sẽ không đến đây nữa, suy cho cùng chuyện đồng đội mình giải nghệ rất ít người có thể giữ được bình tĩnh.

Nhưng dường như vừa nãy cậu nhìn thoáng qua lúc Ôn Diễn vào trong tay hắn còn cầm chai nước, ánh mắt Tiết Lan lập tức sáng như sao.
Chu Khán Thanh nhìn thấy hắn, tầm mắt dừng ở chai nước được đặt ngay ngắn cạnh máy tính khó hiểu hỏi: "A Diễn, anh bắt đầu uống nước ngọt khi nào vậy?"
Tiết Lan mờ mịt, trong nguyên tác cũng không đề cập đến Ôn Diễn có sở thích uống nước....!Mà nếu Ôn Diễn không thích nước ngọt, liệu có ghét món quà Đoàn Văn Tranh tặng không?
Hắn khởi động máy tính, thuận miệng đáp: "Mới uống gần đây."
Tiết Lan nhẹ nhàng trộm thở ra, bất ngờ Ôn Diễn nói: "Reset."
Trái tim bạn nhỏ nhảy thẳng lên cổ họng.
Đoàn Văn Tranh đang bắn solo, anh tùy tiện tháo một bên tai nghe xuống liếc hắn coi như đáp lại.
Ôn Diễn nhìn anh một lúc lâu, dưới cảm xúc căng chặt của Tiết Lan, hắn nói: "Luyện solo nhiều một chút, mùa giải mới anh Niên hi vọng tôi với cậu có thể giật giải."
"Ok"
"Thao tác lần trước của cậu rất tốt nhưng kỹ năng đó rất khó khống chế, yêu cầu cần luyện tập nhiều hơn."
Tiết Lan dựng lỗ tai nghe lén nhẹ nhàng thở ra, Ôn Diễn quả nhiên chăm sóc Đoàn Văn Tranh hơn trước rồi! Mà Đoàn Văn Tranh có vẻ cũng hơi là lạ thái độ của hắn, khó hiểu quay sang ngó một lúc mới mở miệng đồng ý: "Đã rõ."
Mọi thứ đang phát triển đúng hướng, Tiết Lan vừa làm nóng tay chuẩn bị luyện tập hàng ngày thì đột nhiên bị Ôn Diễn gọi: "Exist."
"Có!" Cậu khẩn trương nhìn hắn: "Đội trưởng, có chuyện gì không?"
"Em nên đánh đơn nhiều hơn nữa, chip cao cấp cùng số đầu người chỉ có thể tự đánh, giai đoạn đầu mùa giải chip không quan trọng lắm nhưng nếu lọt được đến trận chung kết thì thứ đó trở nên cực kỳ quan trọng."
"Đã rõ." Tiết Lan âm thầm nhẹ nhàng thở ra.
Ôn Diễn mở chai nước tu một hời dài sau đó liếc mắt nhìn cậu: "Còn nữa--- ".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.