Tổ Thần Chí Tôn

Chương 826:




Mời ăn cơm, chẳng lẽ đi tửu quán của Nhất Ngôn các hạ? Dùng thu nhập của ngươi ăn được hay sao? Không phải là tùy tiện ở ven đường ăn chứ? Bổn cô nương cũng không có hứng thú gì! Trong nội tâm Phượng Dao oán thầm, lắc đầu nói:
- Ta hôm nay có chút không thoải mái, đi trước!
Sau khi nói xong, quay người ly khai.
Nhìn xem bóng lưng Phượng Dao, khóe miệng Diệp Thần lộ ra một tia tươi cười như có như không, Phượng Dao cự tuyệt vừa vặn, loại nữ nhân như Phượng Dao này, Diệp Thần cũng không muốn tiếp xúc quá nhiều.
Diệp Thần một mình một người trở lại trong viện thuê ở.
Vị trí phiến sân nhỏ này tuy hơi có chút xa, nhưng cũng may thập phần yên tĩnh, dường như thích hợp tu luyện, một cái phân thân của Diệp Thần ở trong phòng tĩnh tọa tu luyện, cái phân thân khác thì nghiên cứu bí pháp.
Trong sân nho nhỏ, tùy ý bầy đặt mấy khối thạch đầu rất lớn, trên tảng đá có một ít vết sâu thật sâu, những vết sâu này thập phần bóng loáng, hẳn không phải là cường lực phá hư tạo thành, giống như là thời gian dài bị người ngồi ra, có thể thấy được từng có người ở chỗ này phi thường vất vả cần cù tu luyện.
Diệp Thần lấy một khối tảng đá lớn, ngồi ở phía trên nghiên cứu bí pháp, không biết qua bao lâu, đại môn sân nhỏ "Két.." một tiếng, bị người từ bên ngoài mở ra, đi tới một đôi thanh niên nam nữ.
Nam bộ dạng hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, diện mạo mặc dù xưng không lên anh tuấn tiêu sái cỡ nào, cũng rất có vài phần dương cương chi khí, khuôn mặt kiên nghị, đôi mắt hữu thần, ăn mặc một thân đoản bào chập choạng, đoản bào đã bị giặt rửa bạc màu, bất quá coi như sạch sẽ chỉnh tề.
Nữ đại khái chừng hai mươi tuổi, dáng người nhỏ nhắn xinh xắn, ăn mặc một thân quần áo hạnh sắc. Lộ ra xinh đẹp đáng yêu, dung mạo không tính là tuyệt sắc, nhưng có một loại khí chất ôn nhu điềm tĩnh.
Bọn hắn đại khái chính là đôi vợ chồng trong tiểu viện đi à nha.
Đôi nam nữ này đều là nhân loại, bọn hắn chứng kiến Diệp Thần, trên mặt hiện lên một vòng thần sắc kinh ngạc. Lập tức hiểu rõ ra, Diệp Thần hẳn là hộ gia đình mới tới trong sân nhỏ này.
- Tại hạ Cố Lan.
Người nam kia hướng Diệp Thần chắp tay, lại nhìn về phía nữ tử bên cạnh giới thiệu nói.
- Nàng là thê tử của ta, Lâm Uyển, chúng ta là hộ gia đình tại đây. Không biết huynh đệ xưng hô như thế nào?
- Ta gọi Diệp Thần.
Diệp Thần cười hướng Cố Lan chắp tay đáp lễ, cùng một bên Lâm Uyển cũng là khẽ gật đầu nói:
- Xem ra sau này chúng ta là hàng xóm rồi.
Cố Lan hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cũng đã tu luyện đến Thần Hải ngũ trọng, nếu là ở Đông Đại Lục đã có thể nói tồn tại Siêu cấp. Mà ở Thiên Nguyên Đại Lục lại không thu hút, thậm chí sinh hoạt rõ ràng còn có một ít quẫn bách như vậy. Mà thê tử Cố Lan Lâm Uyển, tuy nhìn về phía trên nhu nhu lẳng lặng, trên tu vi đúng là so với Cố Lan còn phải mạnh hơn một ít.
Từ trong miệng Phượng Dao, Diệp Thần đối với sự tình hai người Cố Lan, Lâm Uyển đã có chỗ hiểu rõ, Lâm Uyển này rõ ràng có thể chống đỡ hấp dẫn, lựa chọn ở lại bên người Cố Lan, thật khiến Diệp Thần có vài phần kính nể.
Cố Lan có thể cảm giác được, Diệp Thần cũng là một Thần Hải cường giả, tuy tu vi so với hắn muốn yếu một ít, nhưng tu vi Thần Hải Cảnh giới tùy tiện tìm một cái công tác, thuê ở bên trong Yên Vân Thánh Thành là không có vấn đề gì, không biết vì cái gì lại ở chỗ này.
Chính hắn là vì đắc tội một quý tộc Yên Vân Thánh Thành, mà Diệp Thần không biết là nguyên nhân gì.
- Sắc trời đã tối, Diệp Thần huynh đệ, cùng một chỗ ăn cơm rau dưa a.
Cố Lan nhiệt tình nói.
- Ta đây liền làm phiền.
Diệp Thần nhìn ra được Cố Lan là thật tâm tương mời, tự mình một người ăn cơm cũng không thú vị, liền sảng khoái đáp ứng rồi.
- Uyển Uyển, đi làm vài món thức ăn a, hôm nay ta cùng với Diệp Thần huynh đệ uống vài chén.
Cố Lan cười quay đầu đối với Lâm Uyển nói.
- Ân.
Lâm Uyển ôn nhu cười cười, lễ phép liếc nhìn Diệp Thần, hướng phòng ốc của mình đi đến.
Cố Lan đứng ở trong nội viện cùng Diệp Thần nói chuyện phiếm vài câu, đem một cái bàn nhỏ cùng ba cái ghế đẩu đến trong sân dọn xong, lại giúp đỡ Lâm Uyển mang đồ ăn lên, tràng diện này lộ ra phi thường ấm áp.
Không bao lâu, một bàn đồ ăn đã làm xong, Cố Lan mời Diệp Thần nhập tọa, mình cùng thê tử Lâm Uyển ngồi ở đối diện Diệp Thần.
- Cơm rau dưa, Diệp Thần huynh đệ không nên ghét bỏ mới tốt.
Lâm Uyển cười mở miệng, thanh âm thấp nhu uyển chuyển, xới cơm cho Diệp Thần cùng Cố Lan.
- Chị dâu nói gì vậy chứ, ta cảm thấy rất khá a.
Diệp Thần chân thành nói, trên bàn ăn hương thơm xông vào mũi, mặc dù phần lớn là rau, nhưng đều là một ít kỳ hoa dị thảo chế tác thành, còn có một đĩa thịt cá quý trọng.
Những vật này nếu đặt ở Đông Đại Lục, đều là Linh Dược tuyệt hảo, nhưng ở chỗ này, cũng bất quá là bữa cơm đạm mạc mà thôi.
Cố Lan cùng Lâm Uyển thấy Diệp Thần nói thành khẩn, đều cười rất vui vẻ, kêu gọi ăn nhiều một chút.
- Ta nơi này có vài hũ rượu, cùng Cố Lan đại ca chia xẻ một chút đi, chị dâu cũng uống một ít.
Diệp Thần từ trong không gian bao tay đem chút ít rượu mình từ U Minh cung lấy ra một vò, đẩy ra phong che, một mùi rượu nồng đậm trong nháy mắt phiêu đầy cả tiểu viện.
Nghe thấy được mùi rượu này, Cố Lan sửng sốt một chút, kinh ngạc nói:
- Ngọc Lan Thuần Nhưỡng?
- Cái gì là Ngọc Lan Thuần Nhưỡng?
Diệp Thần hỏi, hẳn là những rượu này còn có lai lịch gì hay sao?
- Diệp Thần huynh đệ không biết đây là rượu gì sao?
Cố Lan nghi hoặc nhìn về phía Diệp Thần.
- Rượu này là ta trong lúc vô tình lấy được, ta xác thực không biết rượu này tên gì.
Diệp Thần cười nói.
Cố Lan ý vị thâm trường nhìn thoáng qua Diệp Thần nói:
- Diệp Thần huynh đệ, một vò Ngọc Lan Thuần Nhưỡng này là giá trị hơn vạn Ảnh Kim tệ. Rượu này uống như vậy là không có hiệu quả gì, trước để vào Ngọc Lan quả, đem rượu tính thúc phát ra, uống đối với tu vi rất có ích lợi.
- Cái Ngọc Lan quả kia dễ tìm hay không?
Diệp Thần hỏi, không nghĩ tới mình trong lúc vô tình lấy được những rượu này rõ ràng mỗi đàn đều giá trị hơn vạn Ảnh Kim.
Cố Lan kinh ngạc nhìn thoáng qua Diệp Thần, Diệp Thần ngay cả Ngọc Lan quả cũng không biết?
Chứng kiến biểu lộ của Cố Lan, Diệp Thần cười nói:
- Cố Lan đại ca không nên kỳ quái, ta đến từ Đông Xuyên Đại Lục, cho nên đối với Thiên Nguyên Đại Lục hết thảy hoàn toàn không biết gì cả.
- Đến từ Đông Xuyên Đại Lục?
Cố Lan lập tức nhớ tới mấy ngày nay Yên Vân Thánh Thành đã đến mấy người Đông Xuyên Đại Lục, trong đó có một bộ phận bị tất cả đại Chiến bộ chiêu đi rồi, nghe nói có hai người giữ lại, thốt ra nói:
- Diệp Thần? Ngươi chính là cái Tinh Hồn dung hợp độ 0 hay sao?
- Không sai.
Diệp Thần gật gật đầu.
- Không có ý tứ, miệng ta quá nhanh.
Cố Lan tranh thủ thời gian tạ lỗi, Tinh Hồn dung hợp độ là 0, cái này đoán chừng là vết sẹo trong nội tâm Diệp Thần a, không muốn bị người nhắc tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.