Tổ Thần Chí Tôn

Chương 655:




Tiểu Vưu nháy nháy con mắt thú vị và duỗi xúc tu đụng đụng vào sào huyệt này, vèo một tiếng, nó chui vào trong lối nhỏ.
Tiểu Vưu phi thường nhàn nhã tự tại, giống như đang chơi đùa, Diệp Thần lại khẩn trương gần chết, thần hồn của nó không cách nào đột phá cấm chế nên căn bản không thể liên hệ với tiểu Vưu được, không biết tiểu Vưu bên trong sào huyệt như thế nào rồi.
Hồn thú trong sào huyệt này có ăn thịt tiểu Vưu hay không?
Nghĩ lại tiểu Vưu là Thiên Minh Chương, đơn thuần truyền thừa mà nói không kém gì con hồn thú trong đó, phải biết rằng có chút Thiên Minh Chương sống mấy trăm vạn năm đấy.
Nghĩ tới đây Diệp Thần an tâm hơn không ít.
Thôn Thiên lão giả am hiểu quẻ thuật, lần này mang theo tiểu Vưu chỉ sợ cũng có dụng ý khác, đoán chừng là tính toán tiểu Vưu cần dùng tới.
Những chuyện lặt vặt này những lão quái vật sống mấy vạn năm đều suy tính cả rồi.
Diệp Thần trốn sau một ngọn núi ẩn nấp, sợ bị hồn thú bên trong phát giác mang phiền toái cho tiểu Vưu.
Đại khái qua nửa tiếng sau tiểu Vưu xuất hiện lần nữa, nó nhanh chóng lao quavij trí của Diệp Thần, đứng trước người Diệp Thần và duỗi xúc tu ra.
Tiểu Vưu đòi túi càn khôn của hắn.
Diệp Thần sau khi hiểu tin tức của tiểu Vưu truyền cho hắn, hắn cũng đưa túi càn khôn cho tiểu Vưu, chỉ thấy tiểu Vưu vèo một tiếng, lại bay vào trong sào huyệt kia.
Tiểu Vưu đi vào cấm chế thì thần hồn của Diệp Thần cảm ứng được một ít hình ảnh của tiểu Vưu truyền lại.
Từ hình ảnh truyền về, Diệp Thần ngược lại hít một ngụm hơi lạnh, trong sào huyệt lơ lửng trên cao kia có một con hồn thú toàn thân huyết hồng, vô cùng to lớn, bộ dáng của nó giống như đám bọ ngựa ra vào bên ngoài, trên cơ thể tỏa ra hào quang màu đỏ tươi, tràn ngập bộ dáng kim loại, trên người cũng có khí tức giết chóc, từ khí tức này có thể cảm giác được con hồn thú bọ ngựa này mạnh hơn Đạm Thai Lăng rất nhiều.
Sư Gia nói không sai, hồn thú cường đại như thế không phải Diệp Thần có thể địch nổi.
Trừ con hồn thú này ra, tiểu Vưu còn phát hiện trong sào huyệt chồng chất Thiên Nguyên cổ tệ, trong Thiên Nguyên cổ tệ này còn có cái gì đó, nhưng mà sau khi nhìn rõ những thứ đó thì nội tâm của Diệp Thần chấn động mạnh.
Là tinh thần chi thạch!
Trong đống Thiên Nguyên cổ tệ kia tối thiểu có mấy trăm khối tinh thần chi thạch, tinh thần chi thạch còn có hỗn tạp một ít ảnh kim cổ tệ, tuyền ngọc chi châu các đồ vật, trừ chuyện đó có vài bộ phận Tử Ma Chiến Giáp màu tím.
Con hồn thú bọ ngựa này thu thập số đồ vật này làm cái gì? Hơn nữa số lượng nhiều như thế!
Trong nội tâm Diệp Thần nghi hoặc khó hiểu, chẳng lẽ những vật này là do đám hồn thú bọ ngựa Yêu Vương cấp kia thu thập từ nơi khác tới sao?
Nhưng mà từ đâu mới có thể thu thập được.
Trong nội tâm Diệp Thần tràn ngập nghi hoặc, hỏi thăm Sư Gia, Sư Gia cũng tỏ vẻ khó hiểu, xem ra nghi vấn này không thể giải thích trong thời gian ngắn được.
Nếu tiểu Vưu cầm túi càn khôn thu những vật kia, vậy lợi nhuận lớn rồi, những vật này cũng có thể tăng thực lực lên rất nhiều, nhưng mà Diệp Thần có chút bận tâm, động tác lớn như vậy sẽ khiến con hồn thú màu đỏ chú ý, một khi bị phát hiện, vậy làm phiền lớn.
Diệp Thần chú ý động tĩnh bên kia thật kỹ, cũng không biết tiểu Vưu lẻn vào trong sào huyệt thế nào, hắn đang chờ đợi.
Trên bầu trời của sào huyệt có một đám huyền khí thủy hệ bay ra, chỉ có con bạch tuộc nhỏ như lòng bàn tay đang len lỏi qua các ngách, đôi mắt đen xoay tròn, dò xét con hồn thú đỏ chót trong sào huyệt này.
Con hồn thú này căn bản không có phát hiện ra tiểu Vưu tồn tại, đối với nó mà nói, tiểu Vưu thật sự là quá nhỏ bé, giống như nhân loại nhìn thấy con kiến, nó ăn mấy con hồn thú Huyền sư cấp xong thì lười nhác nhìn chung quanh một chút, không có phát hiện gì liền nằm xuống khoảng đất trống trong sào huyệt, phần bụng thật lớn phập phồng, hô hấp cực kỳ kéo dài.
Phần bụng yếu ớt nhất của con hồn thú này cũng phủ kín vẩy nhỏ vàng ròng, phát ra hào quang sáng bóng lập lòe.
Binh khí bình thường căn bản không cách nào làm nó bị thương.
Nhìn con hồn thú đã ngủ say, tiểu Vưu lén lút tiến vào đống Thiên Nguyên cổ tệ chồng chất.
Tiểu Vưu tròng mứt trong suốt giống như thủy tinh, phản chiếu đống Thiên Nguyên cổ tệ, ảnh kim cổ tệ, tinh thần chi thạch, bộ phận Tử Ma Chiến Giáp chồng chất như núi.
Đống bảo vật này tùy tiện lấy đi một bộ phận đều là tài phú kinh người!
Tiểu Vưu một cái xúc tu mở túi càn khôn, mấy súc tu còn lại đều cầm đồ vật nhét vào.
Tinh thần chi thạch!
Tinh thần chi thạch!
Tinh thần chi thạch!
Trước kia tiểu Vưu được cho ăn mấy miếng tinh thần chi thạch, nó đã nhớ kỹ khí tức của tinh thần chi thạch, nhìn thấy tinh thần chi thạch thì đặc biệt kích động, điên cuồng thu nạp tinh thần chi thạch, trừ tinh thần chi thạch ra tiểu Vưu thu nhiều nhất, còn lại là bộ phận Tử Ma Chiến Giáp.
Tuy trí tuệ của tiểu Vưu không so được với nhân loại, nhưng nó đại khái vẫn biết rõ bảo bối.
Các loại bảo vật không ngừng bị tiểu Vưu thu nạp vào trong túi càn khôn, nó sung sướng nên con mắt híp thành một đường.
Diệp Thần cho nó túi càn khôn tương đối lớn, nhét cả buổi mà không đầy, đống bảo vật kia bị tiểu Vưu thu thật nhiều.
Đột nhiên con hồn thú phát giác được cái gì đó, thân thể nó chuyển chuyển, cúi thấp đầu và con mắt to như đèn lồng nhìn qua đống bảo vật, thời điểm nó nhìn thấy tiểu Vưu thì lập tức vô cùng phẫn nộ, đôi mắt màu đỏ hiện ra thần thái hung tàn. chương mới hơn theo dõi tại doctruyen. o r g nha các bạn
Tiểu Vưu hưng phấn vui sướng, đột nhiên cảm giác được có sát ý tập trung mình, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy con mắt con hồn thú to lớn đang nhìn mình, thân thể của mình thậm chí phóng đại trong mắt hồn thú!
Nhìn thấy con hồn thú này nhìn chằm chằm vào mình, một xúc tu của tiểu Vưu xấu hổ gãi gãi đầu, con mắt híp lại, lại hiếu kỳ duỗi một xúc tu ra đưa tới tròng mắt con hồn thú, phốc một tiếng, đâm vào trong mắt con hồn thú này..
Rống!!!
Tiếng gầm gừ tức giận của con hồn thú vang vọng thiên địa, đất rung núi chuyển, một đạo năng lượng cường đại lấy sào huyệt làm trung tâm khuếch trương ra ngoài, rầm rầm rầm, vài ngọn núi chung quanh bị san bằng.
Cảm giác được lực lượng kh ủng bố ập tới, trong lòng Diệp Thần xiết chặt, tiểu Vưu bị phát hiện!
Ý niệm khẽ động Diệp Thần dùng Tử Ma Chiến Giáp bao bọc quanh thân, oanh một tiếng, lực lượng này va chạm với Tử Ma Chiến Giáp, làm cho Tử Ma Chiến Giáp xuát hiện từng gợn sóng.
- Diệp Thần tiểu tử, đi mau!
Sư Gia khẽ quát một tiếng.
Diệp Thần lo lắng nói:
- Tiểu Vưu còn ở bên trong!
Tuy tiểu Vưu chỉ là một con bạch tuộc, nhưng rất có linh tính, Diệp Thần không thể bỏ mặc nó mặc kệ!
- Ngươi yên tâm, cái con Thiên Minh Chương kia sẽ không xảy ra chuyện gì! Nếu ngươi không trốn sẽ không có cơ hội.
Nghe được Sư Gia nói thế, Diệp Thần trầm mặc một lát, thi triển Bôn Lôi Thiểm, hóa thành một đạo lưu quang bay về phương xa.
Chạy vội mấy trăm dặm, chỉ nghe "Vèo" một tiếng, tiểu Vưu dùng tốc độ nhanh hơn vượt qua hắn, tám cái xúc tu củi nó kéo theo cái túi càn khôn, biểu hiện trên mặt dường như cực kỳ sung sướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.