Tổ Thần Chí Tôn

Chương 654:




Đây là chuyện phi thường đáng sợ, điều này cũng có ý nghĩa một khi có hồn thú Yêu Vương trở lên thúc dục, phát động hồn thú thú triều, lực sát thương càng vô cùng kh ủng bố.
Đáng sợ hơn là hồn thú trong quá trình săn thức ăn và ăn đồng bạn có thể không ngừng tiến hóa, mới trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện hồn thú Yêu Vương sơ kỳ, theo thời gian qua đi còn mạnh hơn.
Diệp Thần khẽ quát một tiếng, không chút nương tay cầm Yêu Lang Cuồng Đao chém ra, hồng mang xuất hiện, phốc phốc phốc, cả sơn cốc lập tức bị huyết vụ bao phủ, cơ hồ tất cả hồn thú Thiên Sư Huyền sư đều bị tàn sát không còn.
Uy lực của Yêu Lang Cuồng Đao vô cùng kinh người.
Diệp Thần nhìn qu thi thể hồn thú trên đất thì cau mày, nếu như không xử lý sạch số thi thể này, đám hồn thú cấp thấp bên ngoài sẽ ăn sạch, do đó nhanh chóng hoàn thành tấn giai.
Ngẫm lại Diệp Thần tế Chấn Thiên Đỉnh ra, không biết Chấn Thiên Đỉnh có thể luyện hóa thi thể hồn thú hay không.
Diệp Thần thử dùng ý niệm thúc dục Chấn Thiên Đỉnh, miệng đỉnh xuất hiện vòng xoáy hấp thu hồn thú vào trong đỉnh, hồn hỏa bốc cháy hừng hực, qua một lát luyện hóa thi thể hồn thú thành đan dược, từng viên đan dược chồng chất trong Chấn Thiên Đỉnh.
Chấn Thiên Đỉnh có thể luyện chế thi thể hồn thú! Diệp Thần cảm thấy hưng phấn, có phát hiện này Tinh Điện về sau không cần lo lắng thiếu đan dược dùng.
Sau khi thu thập hồn thú trong sơn cốc, Diệp Thần nhìn qua bốn phía không có phát hiện gì.
Đột nhiên Diệp Thần cảm ứng được tiểu Vưu truyền tin tức lại, ngẩng đầu nhìn qua thì thấy tiểu Vưu lao qua cưc nhanh, đã biến mất ở chân trời.
Không biết tiểu Vưu phát hiện cái gì, Diệp Thần lăng không bay đi, dùng Bôn Lôi Thiểm đuổi theo.
Sưu sưu sưu, núi non sông ngòi rút lại cực nhanh, Diệp Thần đi theo phía sau tiểu Vưu chừng mấy ngàn dặm, tiến vào một hạp cốc thâm sơn.
Trong hạp cốc này khắp nơi là rừng nhiệt đới, vốn là nơi yêu thú thích nghỉ lại nhất, nhân loại không cách nào đặt chân tới, mà bây giờ trong nơi đây đều là hồn thú qua lại, nhìn hướng tiểu Vưu bay đi, nhìn qua tràng cảnh ở xa xa, lập tức làm cho Diệp Thần rung động không thôi.
Dãy núi vờn quanh, trên không của hạp cốc này có một sào huyệt hình viên cầu.
Sào huyệt này dùng cây cối chắc chắn làm thành, giống như tổ chim vậy, nhưng mà nó quá lớn, cao mấy trăm thước, hơn nữa sào huyệt nay lơ lửng trên không trung, không có bất kỳ thứ gì chèo chống, không biết là cái gì nâng nó lên.
Sào huyệt cực lớn này có hồn thú tướng mạo như bọ ngựa không ngừng qua lại, những con hồn thú bọ ngựa này đều là Yêu Vương sơ kỳ, chúng thỉnh thoảng bay ra tiến vào trong rừng, ngay sau đó từng con hồn thú Huyền sư bị những con hồn thú bọ ngựa Yêu Vương sơ kỳ này bắt mang vào trong sào huyệt.
Trong sào huyệt thỉnh thoảng có tiếng hồn thú kêu lên thảm thiết, làm cho người ta sởn hết gai ốc.
Chúng làm việc không biết mệt ngọc, cũng không biết trong sào huyệt này là vật gì, lại có sức ăn lớn như thế, xem những hồn thú Huyền sư là thức ăn.
Diệp Thần cẩn thận ẩn phục ở phương xa, phóng xuất thần hồn, muốn tìm tòi bên trong, lúc hồn lục chạm vào sào huyệt nhưng lại cảm giác được bao phủ sào huyệt là cấm chế đặc chế, thần hồn bắn ngược trở về. Thần hồn không cách nào đột phá.
- Là vật kia! Có người mang vật đó ra khỏi Trấn Hồn Tháp!
Trong Thiên Tinh Ấn, Sư Gia cảm ứng được tất cả, có chút kinh hãi nói ra.
- Cái gì đó?
- Còn nhớ rõ những quả trứng màu vàng không?
- Nhớ rõ, ý của Sư Gia chính là thứ trong sào huyệt là quả trứng vàng?
- Không sai!
- Những quả trứng màu vàng là thứ gì?
Trong nội tâm Diệp Thần sinh ra dự cảm không tốt, thứ có thể khiến Sư Gia cảm thấy kinh hãi này là thứ gì?
- Trên thực tế ta cũng không rõ ràng lắm, ta chỉ nghe qua một ít truyền thuyết, mấy trăm vạn năm trước nhân loại, yêu thú, huyền thú lần đầu tiên phát hiện hồn thú là ở trong một sơn cốc che dấu, bọn họ phát hiện sào huyệt hồn thú treo trên không trung, còn lớn hơn cái này nhiều lắm, bọn họ phát hiện ra hồn thú thực lực kh ủng bố đủ để hủy diệt ba chủng tộc, lúc đương thời mấy trăm vạn tên Thần Huyền phát độn tiến công sào huyệt hồn thú, cuối cùng tổn thương hơn phân nửa mới đánh hạ con hồn thú trong sào huyệt kia, nhưng mà về sau có người mang theo trứng của con hồn thú ra khỏi sào huyệt.
- Lúc ấy trong cơ thể những con hồn thú này đều có một khối kim loại hạch tâm, cực kỳ trân quý, những kim loại đó dùng luyện chế Thiên Nguyên cổ tệ, Ảnh Kim cổ tệ, Tuyền Ngọc chi châu và ngọc giản bí pháp, đây cũng không phải là ta đủ lý giải, có lẽ là có người tận lực làm thế!
Sư Gia ngưng trọng nói ra.
Trong đó có bí mật gì? Diệp Thần nhíu mày trầm tư, ngẩng đầu nhìn qua sào huyệt phương xa, trong lòng có bất an mạnh mẽ.
Tổ chim bị phá thì trứng có nguyên vẹn hay không, nếu như hồn thú thú triều muốn hủy diệt nhân loại, yêu thú, huyền thú ba địa chủng tộc, vậy Tinh Điện của hắn cũng không may mắn thoát khỏi.
- Diệp Thần tiểu tử, dùng thực lực của ngươi không thể phá được cấm chế chung quanh sào huyệt đâu, mà hồn thú bên trong không phải ngươi có thể đối phó, Sư Gia khuyên ngươi tốt nhất nên đi tìm người cá tiểu mỹ nhân kia đi, Hải yêu nhất tộc là thượng cổ chủng tộc, nói không chừng có biện pháp đấy.
- Sư Gia, ta thật sự không có chút hy vọng thắng sao?
Diệp Thần nhìn qua phương xa, sào huyệt trước mặt có khí tức kỳ dị, làm hắn cảm giác được có áp lực không hiểu. Xem bộ dạng thì hồn thú bên trong còn chưa có trưởng thành, nhất định phải sớm đánh chết nó, nếu không hậu quả thiết tưởng không chịu nổi! Nếu có hy vọng thắng, Diệp Thần quyết định sẽ buông tay đánh một lần.
- Hoàn toàn không có cơ hội, vẫn đi nhanh lên đi, tồn tại thượng cổ này dù vừa mới sinh ra tối thiểu là cũng mạnh hơn Vô Thủy Cảnh, hồn thú này ít nhất cũng là Linh Vọng Cảnh, hơn nữa trong huyết mạch của chúng có được truyền thừa thượng cổ.
Sư Gia nhìn thấu tâm tư của Diệp Thần, thúc giục nói:
- Hồn thú này vừa mới sinh ra không lâu, trong vòng năm năm nó vẫn ở trong sào huyệt này! Mặt khác lúc nó tiến hóa lên Thần Hải cảnh sẽ có thời kỳ suy yếu, khi đó mới là thời điểm đánh nó chết tốt nhất!
Thì ra là như vậy, Diệp Thần ngẫm lại bây giờ nên tạm thời lui lại đi, trước đi tìm Đạm Thai Lăng thương lượng hoặc là tăng thực lực lên mới được.
Nhìn qua sào huyệt ở phương xa này, từng con hồn thú như bọ ngựa Yêu Vương sơ kỳ ra vào ngay ngắn trật tự, giống như con ong thợ vậy.
Trong rất nhiều thân ảnh bọ ngựa vượt qua thân ảnh của tiểu Vưu.
Lại là tiểu Vưu, tiểu Vưu có thể đột phá cấm chế tiến vào trong cái sào huyệt này! Diệp Thần nội tâm kinh hãi, ngay cả thần hồn của hắn còn không vượt qu cấm chế được, tiểu Vưu làm sao đi vào được?
Diệp Thần nhìn sang sào huyệt lơ lửng trên cao, chỉ thấy tiểu Vưu thân thể thu nhỏ lại tới cực điểm, chỉ lớn như lòng bàn tay, nó từ từ tiến vào trong sào huyệt, chung quanh nó có huyền khí thủy hệ bao quanh giống như mộng ảo, những hồn thú này chỉ số thông minh thấp, lại đang vội vàng ra vào nên hoàn toàn không chú ý tới nó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.