Tinh Thần Châu

Chương 673: Càn khôn bên trong hang động




"Yêu cầu này không hề quá phận." Văn Lan Phong nói ra câu này, diễn cảm trên mặt cũng không biết đang khóc hay là đang cười. Trong lòng lại thầm nhủ, ai là người có thể làm cho trái tim ngươi oanh động? Yêu cầu này căn bản là không hề có tiêu chuẩn cân nhắc, xem như ta hỏi cũng là bằng không.
 
"Ta muốn hỏi thêm một câu nữạ, hiện giờ có người nào có thể làm cho trái tim ngươi oanh động hay không?" Văn Lan Phong diễn cảm buồn bã. Bởi vì hắn biết, hắn không phải là người khiến cho trái tim nàng oanh động, đối phương đã gián tiếp nói cho hắn biết điều này.
 
Lộ Nghiên Thanh trầm ngâm trong chốc lát, theo sau lắc đầu nói: "Nếu có, ngươi sẽ biết ngay thôi."
 
"Nói như vậy thì bản thân ta ngay cả một chút cơ hội cũng đều không có ư?" Văn Lan Phong ngửa đầu lên nhìn trời cười ha hả. Nhiều ít cũng mang theo hương vị chế giễu bản thân.
 
"Người đừng như thế nữa." Lộ Nghiên Thanh thở dài: "Nếu tu vi của ngươi cách ngày phi thăng tiên giới không bao nhiêu lâu. Sao không dốc lòng tu luyện sớm lên Tiên giới, có được tấm thân bất tử!"
 
"Tấm thân bất tử? Ngay cả mình sứ còn chết ở trong tay Tất Trường Xuân, nói vậy Tiên giới cũng không thể khá hơn..." Văn Lan Phong quay đầu nhìn Lộ Nghiên Thanh gằn từng chữ nói: "Hơn nữa có thể mãi mãi bảo hộ ngươi, mới chính là tâm nguyện lớn nhất của ta. Nếu sau khi phi thăng tiên giới, ta sẽ không thể gặp được ngươi nữa thì làm sao bây giờ? Cùng hai giới xa cách nóng ruột nóng gan, còn không bằng ở lại nhân gian, ít nhất thời gian muốn gặp ngươi còn có thể đến đây bái phỏng. Nếu ngươi gặp phiền toái, coi như không giúp đỡ thêm được chuyện gì, thì ta vẫn có thể dốc lòng tương trợ."
 
"Ngươi..." Lời thổ lộ trắng trợn không chút che giấu như thế, Lộ Nghiên Thanh vẫn là lần đầu tiên nghe được theo trong miệng của Văn Lan Phong. Mặc kệ nàng kiên định bao nhiêu, thì vẫn phải có chút biến sắc. Cuối cùng, hung hăng kiềm chế nỗi xúc động trong lòng, sâu kín thở dài: "Người thật là ngoan cố!"
 
"Ha ha!" Văn Lan Phong phát ra một tiếng cười sảng khoái, dường như bao nhiêu nỗi phiền muộn trong lòng đều trút hết ra, cả người đã thoải mái đi không ít. Tiếp đó vươn tay chỉ xuống dưới chân núi, nói lảng sang chuyện khác: "Xem ra Dược Thiên Sầu an bài hai nữ nhân này tới đây cũng là không sai!"
 
Lộ Nghiên Thanh theo tay hắn nhìn xuống tinh xá ở dưới chân núi, nghe hắn nhắc tới Dược Thiên Sầu thì đôi chân mày hơi nhíu lại, hỏi: "Ta có chuyện muốn nhờ ngươi xác thực, hy vọng rằng ngươi sẽ nói cho ta nghe."
 
Văn Lan Phong kinh ngạc quay đầu hỏi: "Chuyện gì?"
 
"Dược Thiên Sầu có phải là đệ tử của Tất Trường Xuân hay không?" Lộ Nghiên Thanh đột nhiên dò hỏi.
 
Văn Lan Phong ngần ra, có chút giật mình hỏi: "Chuyện này rất ít người biết, làm sao mà ngươi biết được? Chẳng lẽ là Lộng Trúc nói cho ngươi sao?"
 
"Nói vậy là ta đoán không lầm." Lộ Nghiên Thanh hừ lạnh nói: "Đều không phải là người khác nói cho ta biết, mà là trong lúc vô tình ta nhìn ra Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu đóng giả. Hơn nữa nhiều chuyện xâu chuỗi vào nhau, ta đoán Dược Thiên Sầu và Tất Trường Xuân hẳn là cũng có quan hệ. Chẳng qua cũng không dám khẳng định hắn chính là đệ tử của Tất Trường Xuân mà thôi. Hơn nữa, ta nghĩ ngươi cũng biết bí mật này, nếu không ngươi sẽ không làm chỗ dựa cho hắn. Không thể tưởng tượng nổi, Tất Trường Xuân một đời ngạo khí lăng thiên, lại dạy dỗ ra một gã đệ tử chuyên gia hồ nháo như thế."
 
"Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu đóng giả sao?" Văn Lan Phong chấn động nói.
 
Lộ Nghiên Thanh kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi không biết chuyện này ư?"
 
"Ta không biết chuyện này." Văn Lan Phong chau mày cân nhắc: "Xem ra Lộng Trúc đã biết chuyện này, chẳng trách hắn nói rằng có giao tình không cạn với Ngưu Hữu Đức, nguyên lai chỉ là một người mà thôi. Gã tiểu tử Dược Thiên Sầu đang tính toán làm gì? Thật là xằng bậy." Ánh mắt thoáng nhìn xuống tinh xá dưới chân núi, liền vươn tay chỉ ra: "Nói như thế, vậy Nhan Vũ ở Xuân Miên Lâu kia, chẳng lẽ cũng là.., của hắn! Thật xằng bậy, tiểu tử này kiêm chức làm bừa, quá mức kì cục."
 
"Tất Trường Xuân vì sao lại thu nhận một người như thế làm đệ tử? Dược Thiên Sầu làm như vậy là vì nguyên nhân gì?" Lộ Nghiên Thanh khó hiểu dò hỏi.
 
"Không biết." Văn Lan Phong trầm giọng: "Chuyện này ta phải quay về tìm hỏi Lộng Trúc, xem Tất Trường Xuân có biết hay không mới được. Vạn nhất gã tiểu tử này ở sau lưng Tất Trường Xuân, nơi nơi làm chuyện càn rỡ. Vậy thì cũng sẽ phá hủy một đời anh minh của Tất Trường Xuân ah! Tiểu tử này niên kỉ còn trẻ mà đã có tu vi như thế, nếu Tất Trường Xuân rời đi, hậu quả do hắn gây ra cũng khó lòng mà có thể lường được."
 
Nói xong liền quay về phía Lộ Nghiên Thanh chắp tay: "Ngưu Hữu Đức chính là Dược Thiên Sầu giả mạo. Chuyện này không thể buông xuôi. Nếu chậm trễ thời gian, nói không chừng tiểu tử này còn sẽ làm ra thêm những tai họa dọa người khác nữa. Ta phải mau chóng quay về trước đây."
 
Lộ Nghiên Thanh gật đầu, nhìn theo bóng lưng Văn Lan Phong cấp tốc lao vút lên trên không trung...
 
Tại dải quần sơn phía sau Dược Lư Sơn, Tân Lão Tam giấU Minh ở trên một thân cây đại thụ, vừa nhìn thấy Văn Lan Phong rời đi, liền nhanh chóng lướt nhanh xuống dưới chân núi. Sau khi đáp xuống dưới chân núi, hắn đưa mắt đánh giá bốn phía xung quanh một lần, xác định không có người, hắn mới nhanh tay đẩy đống cỏ dại ra, chỉ thấy bên trong có ba thiếu nữ thanh xuân đang nằm hôn mê bất tỉnh. Xem quần áo cũ nát, hiển nhiên là thiếu nữ nhà nông. Tân Lão Tam không chút do dự, khiêng ba người lên vai, nhanh chóng chạy vào trong rừng sâu.
 
Dọc theo đường đi, Tân Lão Tam dị thường cần thận, tới giữa thâm sơn liền trông thấy một tòa núi nhỏ thấp thoáng ẳn hiện. Tân Lão Tam dừng ở trước tòa sơn thể, cảnh giác đánh giá bốn phía, đột nhiên vươn tay vạch tầng cỏ dại bao quanh dưới chân núi ra, mang theo ba nữ nhân trên vai biến mất ở trong bụi cỏ.
 
Nếu không phải người quen thuộc địa hình xung quanh đây, thì không ai có thể nghĩ ra, đằng sau bụi cỏ lại xuất hiện một cái hang động. Thông đạo bên trong tối om và quanh co dẫn thẳng lên trên đỉnh núi. Nhưng Tân Lão Tam đối với nơi này hiển nhiên rất là quen thuộc, mang theo ba nữ nhân thoải mái đi sâu vào tận bên trong hang động.
 
Không gian bên trong hang động cũng không rộng lớn, nhiều nhất chỉ bằng khoảng diện tích của hai ba gian phòng, tuy hắc ám đã bị huỳnh quang của linh thạch xua tan, nhưng bầu không khí bên trong vẫn là phi thường quỷ dị.
 
Tân Lão Tam vào bên trong, đem ba người ném xuống dưới mặt đất, ngắm nhìn bốn phía xung quanh lại không thấy bóng dáng của Yến Truy Tinh đâu, ánh mắt quẳng ném về mấy tảng đá lớn ở phía sâu trong động. Chờ thêm một lúc sau, quả nhiên Yến Truy Tinh như quỷ mị, từ bên trong chỗ tối phóng ra.
 
Yến Truy Tinh cũng rất cần thận, hai mắt tản xuất ra hồng quang yêu dị, quét vài lần bên trong không gian hang động, sau đó mới hỏi: "Bên ngoài có phát sinh chuyện gì bất thường hay không?"
 
Tân Lão Tam cung kính đáp: "Chủ nhân yên tâm, người tu chân giới bình thường sẽ không tùy tiện xông vào bên trong Linh Phương Cốc. Những ngày qua không hề xảy ra chuyện bất thường nào cả."
 
"Văn Lan Phong thì sao? Hắn còn ở bên trong Linh Phương Cốc hay không?"
 
"Không còn, ta đã tận mắt nhìn thấy hắn rời đi, rồi mới chạy đến nơi này."
 
Yến Truy Tinh gật đầu, lúc này mới cảm thấy an tâm. Hắn cần thận như thế cũng là không thừa chút nào. Hiện giờ hắn đã trở thành đối tượng truy lùng của mỗi phương thế lực ở tu chân giới. Nếu bị người khác phát hiện hành tung, dựa vào tu vi lúc này của
 
Hắn là rất khó trốn thoát. Nếu như bị Hóa Thần cao thủ theo dõi, bản thân hắn càng không có hi vọng chạy thoát. Vì muốn an toàn.., cho nên hắn quyết định tạm thời không liên lạc với đám người Băng Thành Tử. Mà Linh Phương Cốc bình thường không có ai nhòm ngó, tựu đã trở thành địa phương tốt nhất cho hắn lánh nạn, ai có thể nghĩ ra, hắn sẽ trốn bên trong Linh Phương Cốc của Lộ Nghiên Thanh đây?
 
Yến Truy Tinh liếc mắt nhìn ba thiếu nữ thanh xuân nằm dưới mặt đất, khẽ cau mày nói: "Như thế nào mới chỉ có ba? Ta cần có bảy bảy bốn mươi chín người. Nếu ngươi còn chậm trễ, bản thân ta sẽ phải đợi thêm bao nhiêu lâu thời gian nữa đây?"
 
Yến Truy Tinh nói xong đưa mắt nhìn tảng đá ở phía cuối động, khẽ búng tay một cái, năm thiếu nữ diễn cảm si ngốc giống như mộng du, chậm rãi bước ra.
 
Tân Lão Tam sợ hãi giải thích: "Chủ nhân nguôi giận, xung quanh Linh Phương Cốc không có nhiều người sinh sống lắm, hơn nữa chủ nhân chỉ cần những người có tấm thân xử nữ, cho nên tìm kiếm vẫn là tốn kém thời gian. Nếu nữ nhân bình thường, hẳn là sẽ dễ dàng hơn nhiều, có thể..."
 
"Không được!" Yến Truy Tinh chưa nghe xong đã cự tuyệt: "Chỉ tìm xử nữ, những người đã phá thân đều không cần. Huyết Ma Hoa cần máu thuần âm để nuôi dưỡng, nếu không sẽ giảm thiểu rất nhiều kì hiệu của Huyết Ma Hoa."
 
Tân Lão Tam nhanh chóng đáp ứng xuống: "Dạ, ta sẽ tăng cường tìm kiếm ở những vùng phụ cận Linh Phương Cốc, tranh thủ sớm kiếm đủ nhân số về cho chủ nhân hưởng dụng."
 
Yến Truy Tinh vừa bày ra diễn cảm hài lòng. Nhưng ánh mắt lại lóe lên quang mang, dường như đang nghĩ tới chuyện tình gì đó. Theo sau khoát tay nói: "Từ hôm nay trở đi, ngươi đừng xuống tay ở những vùng phụ cận Linh Phương Cốc, nếu không sẽ làm cho những người khác hoài nghi. Tận lực đi xa thêm một chút, tiến vào trong cảnh nội ba quốc gia mà tìm kiếm. Nhớ kĩ, tốt nhất là tìm nữ nhân nhà nghèo xuống tay, những người này bị mất tích cũng sẽ không gây ra động tĩnh gì quá lớn. Còn nữa, không được xuống tay ở cùng một nơi, như vậy cũng sẽ làm cho người khác nảy sinh lòng nghi ngờ."
 
"Thuộc hạ nhớ kĩ rồi. Nhưng làm như thế, chỉ sợ thời gian sẽ..." Tân Lam Tam diễn cảm khó xử nói. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Yến Truy Tinh biết hắn muốn nói đến chuyện gì. Cho nên cũng bắt đắc dĩ thở dài: "Đã chậm thì chậm luôn đi! Hiện giờ ta không quản phải chờ thêm bao nhiêu lâu, mà quan trọng nhất chính là an toàn, đừng để cho bất luận người nào phát hiện ra hành vi của ngươi."
 
"Thuộc hạ hiểu rồi." Tân Lão Tam cung kính đáp.
 
Yến Truy Tinh nhìn ba thiếu nữ nằm hôn mê dưới mặt đất. Sau đó lại quẳng ném ánh mắt về phía năm người kia, trong miệng khẽ lấm bầm: "Tám người, ta có thể thử thi triển đại pháp thúc dục Huyết Ma Hoa một lần, xem có thể thành công hay không?"
 
Khẽ gật đầu một cái, Yến Truy Tinh liền nhìn Tân Lão Tam phất tay nói: "Ngươi ra canh gác ngoài cửa, đừng cho bất luận người nào hay dã thú tiến vào quấy rầy thời gian của ta."
 
Nào ngờ Tân Lão Tam có chút dơ dự nói: "Chủ nhân, có chuyện tình về Thất Tinh Huyết Lan, thuộc hạ không biết có nên bầm báo hay không?"
 
"Ủa!" Yến Truy Tinh bất thình lình xoay người, không khỏi có chút tò mò hỏi: "Ngươi còn biết về chuyện tinh Thất Tinh Huyết Lan? Nói thử cho ta nghe xem là chuyện gì nào."
 
"Dạ." Tân Lão Tam khom lưng nói: "Trước đi đến đây, thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy sư tôn đang đùa nghịch Thất Tinh Huyết Lan, hơn nữa còn có những mười chậu trưởng thành."
 
"Mười chậu Thất Tinh Huyết Lan?" Yến Truy Tinh hai mắt sáng ngời, thanh âm lớn hơn vài phần, hỏi: "Ngươi xác định không có nhìn lầm đấy chứ?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.