Tinh Thần Châu

Chương 672: Yêu cầu quá phận




"Hỏi vấn đề như vậy liệu có ý nghĩa không?" Lộ Nghiên Thanh khẽ lắc đầu.
 
"Đương nhiên là có ý nghĩa." Văn Lan Phong nhãn tinh kiên định nói: "Ít nhất đối với ta cũng phi thường có ý nghĩa. Ta không muốn buông tha và cũng sẽ không bao giờ buông tha. Bởi vì ngươi chính là điều khiến cho ta lưu luyến ở dưới nhân gian này...Ngươi biết không? Nếu ta dốc lòng tu luyện chỉ sợ cách ngày phi thăng Tiên giới cũng không còn bao xa nữa đâu."
 
Lộ Nghiên Thanh kinh ngạc nhìn hắn hỏi: "Ngươi nắm chắc bản thân mình sẽ đem thất phách anh dung nhấp Mệnh Hồn sao?"
 
Văn Lan Phong cười khổ: "Nếu có thể bài trừ tạp niệm trong tâm, hẳn là sẽ thành công trong vòng trăm năm tới. Hoặc có thể là sẽ ngắn hơn."
 
"Vậy ta phải chúc mừng ngươi rồi. Tu chân giới hàng ngàn năm qua đã không có người nào phi thăng Tiên giới, nếu ngươi phi thăng thì cũng sẽ là đệ nhất nhân trong ngàn năm qua." Lộ Nghiên Thanh cười nói.
 
"Đệ nhất nhân trong hàng ngàn năm qua?" Văn Lan Phong tự giễu cười nói: "Ngươi đề cao ta quá rồi, chẳng lẽ ngươi đã quên vị mình sứ kia sao? Chân chính là đệ nhất nhân đương thời, cũng chỉ có Tất Trường Xuân mà thôi. Coi như ta phi thăng Tiên giới, chỉ sợ là vẫn không chịu nổi một kích ở dưới tay hắn."
 
Lộ Nghiên Thanh nhíu mày, lắc đầu: "Ngươi so sánh với hắn, thì chính là tự đem phiền não cho mình. Chúng ta hoàn toàn không giống như hắn..."
 
"Như thế là sao?" Văn Lan Phong bừng tỉnh: "Chẳng lẽ ngươi hoài nghi hắn có dẫ tâm ư? Cho nên mới lưu lại nhân gian, không muốn phi thăng?"
 
"Ngươi đừng hiểu lầm ý của ta. Ta không phải nói hắn có dã tâm gì, nếu như hắn có dã tâm, cũng đâu cần phải ẩn nhẫn nhiều năm qua như thế. Ở tu chân giới hiện nay, còn ai có thể ngạnh kháng được hắn!" Lộ Nghiên Thanh ngửa mặt nhìn lên trời, thở dài: "Ta là muốn nói cái tâm của hắn quá lớn, không giống như đám người chúng ta. Trong đám người chúng ta, có người vì tranh giành mưu quyền bá chủ, có người vì tranh giành hư danh bài hành bảng trong tu chân giới. Nhưng còn hắn, hắn căn bản là không thèm đem những thứ này nhìn vào trong mắt. Ta từng nghe Lộng Trúc vồ ý nói qua, hắn nói Tất Trường Xuân truy cầu chính là đại đạo hão huyền."
 
"Đại đạo?" Văn Lan Phong kinh ngạc: "Cái gì là đại đạo? Đại đạo là cái gì? Như thế nào bản thân ta chưa từng nghe nói qua?"
 
Lộ Nghiên Thanh lắc đầu: "Ta cũng chưa từng nghe nói qua. Ta đã dò hỏi Lộng Trúc, nhưng hắn cũng không biết thứ đó là gì, mà chỉ ngẫu nhiên nghe được Tất Trường Xuân cảm thán nói ra. Bất quá nó rất có thể là cảnh giới tu hành ở trong lý tưởng của Tất Trường Xuân."
 
Văn Lan Phong nghe xong thì hơi trầm ngâm một chút. Theo sau mới lắc đầu: "Không nói đến phương thức tu hành của hắn hoàn toàn bất đồng so với chúng ta. Mà chính là cũng chưa từng nghe nói, hắn đã dùng qua linh thạch gì đó. Có thể đây chính là lý tưởng đại đạo mà hắn theo đuổi. Đạo bất đồng bất tương vi mưu*, chúng ta cũng khó lòng có thể lý giải. Đối với Tất Trường Xuân, hắn theo đuổi chính là đại đạo, còn đối với ta, lý tưởng theo đuổi chính là ngươi. Ta chỉ muốn biết, rốt cuộc bản thân ngươi thích nam nhân như thế nào mà thôi."
 
"Ngươi đừng bức ép ta có được không?" Trên mặt Lộ Nghiên Thanh dâng lên diễn cảm chán chường. Nguồn: http://truyenfull.vn
 
"Ta không hề bức ép ngươi." Trên mặt Văn Lan Phong đồng dạng cũng dâng lên một tia đìu hiu cô quạnh, cười nói: "Nhưng gần đây tu chân giới phát sinh quá nhiều chuyện, trong lòng ta mơ hồ có chút bận tâm. Nếu hôm nay không hỏi ngươi, ta sợ ngày sau sẽ không còn cơ hội này nữa. Cho nên mới dám nói thẳng ra như thế."
 
Lộ Nghiên Thanh quay đầu kinh ngạc nhìn hắn, dường như không hiểu vì sao hắn lại nói ra những lời khó hiểu như vậy. Theo sau, chậm rãi ngoảnh mặt ngắm nhìn ánh mặt trời lan tỏa khắp dải quần sơn, ngập ngừng nói: "Ta đã từng âm thầm thích qua nam nhân..."
 
Nghe câu nói này, Văn Lan Phong nhất thời ngần ra. Lộ Nghiên Thanh dường như không quan tâm lắm. Chỉ nghe nàng cảm thán nói tiếp: "Chẳng nhớ từ khi nào, thời gian đã trôi qua lâu rồi, tựa như khi đó ta còn chưa được sư phụ thu nhận làm môn hạ. Chung quy vẫn có vài nam nhân để cho ta nhìn thấy có chút động tâm, cái loại âm thầm ngưỡng mộ này cảm giác rất không sai. Nhưng sau khi được sư phụ thu nhận làm môn hạ, bước vào tu chân giới ta liền phát hiện ra...Phàm nhân hay tu chân giả không ngờ là cũng đều tranh giành chém giết lẫn nhau, không ngừng đánh đánh giết giết, ta trời sinh đối với mấy chuyện đó vô cùng chán ghét...Đây cũng là nguyên nhân mà ta không muốn lựa chọn người nào."
 
Văn Lan Phong hơi ngập ngừng nói: "Chẳng lẽ ở trong tu chân giới, cũng không có nam nhân nào để ngươi nhìn vào trong mắt hay sao?"
 
"Có.., ta cũng từng để mắt đến một nam nhân. Người này có ý chí kiên cường và giàu lòng đại từ đại bi làm cho ta kính ngưỡng chứ không phải là tình cảm nam nữ. Nhưng nếu không thể lựa chọn người nào, bản thân ta sẽ tình nguyện chọn hắn." Lộ Nghiên Thanh thản nhiên nói.
 
Văn Lan Phong đồng tử co rút, ngữ khí run rẩy: "Có thể nói cho ta biết người này là ai hay không?"
 
"Ngươi vẫn nhận thức đó." Lộ Nghiên Thanh gật đầu.
 
Văn Lan Phong kiềm chế tâm tình xúc động nói: "Là ai?"
 
"Năm xưa ngươi từng bởi vì lời nói trong lúc nhất thời của ta mà đi tìm hắn quyết đấu. Kết quả bị hắn đánh cho trọng thương bế quan trăm năm..." Lộ Nghiên Thanh nói ra những lời này biểu tình phi thường bình thản.
 
Nhưng Văn Lan Phong vừa nghe xong, lại như ngũ lôi oanh đỉnh, cả người phát mộng ngay tại chỗ, lầm bầm nói: "Tất.., ngươi chính là đang nói đến...Tất Trường Xuân!"
 
Theo sau lại giật mình tỉnh ngộ, liên tục lắc đầu nói: "Không đúng, ngươi nói như vậy chỉ là muốn thoái thác mà thôi. Dùng cách nào để đánh giá Tất Trường Xuân ta cũng không hề có ý kiến gì. Nhưng ngươi nói Tất Trường Xuân có lòng đại từ đại bi, thì đừng nói là ta, mà mọi người trong thiên hạ cũng không bao giờ tin tưởng. Bản thân Tất Trường Xuân là một người nghiêm khắc vô tình, chết ở trong tay hắn có vô số kể. Làm sao xứng với thuyết pháp đại từ đại bi theo như lời ngươi nói được đây?"
 
"Những gì mọi người nhìn thấy chưa chắc đã là sự thật!" Lộ Nghiên Thanh bình thản giải thích: "Ta chỉ tiếc hận, bản thân mình không có năng lực như Tất Trường Xuân. Ta ở Linh Phương Cốc làm thầy thuốc cứu người, nhưng dù sao năng lực cũng là có giới hạn nhất định. Còn Tất Trường Xuân, thì hắn lại dùng thủ đoạn thiết huyết, chấn kinh thế lực khắp nơi trong tu chân giới, để cho bọn chúng không dám nháo sự lên đầu phàm nhân. Nếu không có Tất Trường Xuân, chỉ sợ sẽ có không biết bao nhiêu người phải chết oan uổng."
 
Văn Lan Phong trầm giọng: "Có thể đây chỉ là suy nghĩ của riêng mình ngươi mà thôi."
 
Lộ Nghiên Thanh không phản bác, mà chỉ cười nói: "Kì thực, bằng vào tu vi của Tất Trường Xuân, căn bản không cần nhúng tay vào chuyện tình của tu chân giới, cũng sẽ không có ai dám khinh thường hắn. Nhưng ngươi không nhìn ra sao? Mỗi khi tu chân giới phong vân biến sắc, hắn liền đứng ra, dùng thủ đoạn nhanh như sét đánh bình ổn cục diện, một lần nữa khôi phục trạng huống an binh cho tu chân giới. Thời gian ra tay vô cùng vi diệu, hiển nhiên không phải giết chóc vì tranh giành bất luận điều gì."
 
Văn Lan Phong nghe vậy thì không khỏi rơi vào trầm tư. Thật lâu sau mới khẽ thở dài nói: "Những lời phân tích của ngươi làm cho ta nhớ tới lần trước Tất Trường Xuân đã lưu lại tôn chỉ cho Thiên Hạ thương hội, có thể là đúng như ngươi nói..."
 
"Người ngoài cuộc luôn luôn tỉnh táo, còn người trong cuộc thì vẫn mãi u mê." Lộ Nghiên Thanh sâu kín thở dài: "Cho nên ta mới nghĩ rằng Tất Trường Xuân có tấm lòng đại từ đại bi. Hắn đã cứu thoát vô số tính mạng trong khắp thiên hạ, nhưng lại cam tâm tình nguyên gánh vác bêu danh sau lưng. Trên thực tế, cái đám bêu danh sau lưng kia, hắn cũng sẽ không nhìn vào trong mắt, bởi vì hắn không phải là người chạy theo danh lợi. Bất quá nói đi thì cũng phải nói lại, ta mặc dù ngưỡng mộ hắn, nhưng không hề tán thành phương cách làm việc thiết huyết vô tình của hắn. Dựa vào tu vi của hắn thì đâu cần phải đánh đánh giết giết, hoàn toàn có thể uyển chuyển hơn, không nên giết chết người người như vậy."
 
Nỗi nghi vấn trong lòng đã được khai thông, Văn Lan Phong hiểu rõ, Lộ Nghiên Thanh chỉ là ngưỡng mộ Tất Trường Xuân mà thôi. Chứ không phải là yêu thích Tất Trường Xuân. Nhưng có một vài điểm hắn không muốn tranh luận cùng nàng, hiện giờ, nếu Tất Trường Xuân không dùng thủ đoạn thiết huyết, như vậy cái đám lòng tham vô đáy trong tu chân giới, ai sẽ sợ hắn chứ? Dựa vào mồm mép để giảng giải đại lý, ai sẽ nghe lời hắn khi đối mặt cùng với lợi ích bản thân đây?
 
"Nói vậy, Tất Trường Xuân cũng không phải nam nhân mà ngươi thích." Văn Lan Phong khôi phục hình dáng bình tĩnh, trầm ngâm nói: "Nhưng điều ta muốn biết chính là, trong lòng ngươi thích nam nhân như thế nào. Ta muốn biết để quay về nghiền ngẫm xem, bản thân mình kém người này bao nhiêu xa."
 
"Trước khi trả lời vấn đề này, ta muốn hỏi ngươi một chuyện." Đột nhiên Lộ Nghiên Thanh xoay người lại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hắn, trịnh trọng hỏi: "Ngươi nói không thể lấy tâm bằng hữu đối diện với ta, là bởi vì dung mạo của ta hay sao?"
 
"Điều này..." Văn Lan Phong sở dĩ không thể lấy tâm bằng hữu đứng trước mặt Lộ Nghiên Thanh. Kì thật nguyên nhân trọng yếu nhất không phải bởi vì dung mạo, mà là hắn thật lòng yêu thích Lộ Nghiên Thanh, đã nhiều năm qua tự nhắn nhủ mình không được buông bỏ. Nhưng cũng không phủ nhận dung nhan tuyệt sắc của Lộ Nghiên Thanh cũng là một trong những lý do. Bởi vì mỗi lần hắn nhìn thấy nàng, thì con tim của hắn lại muốn oanh động. Điều này bảo sao hắn có thể thản nhiên lấy tâm bằng hữu đối xừ với nàng được đây?
 
"Ngươi không phàn bác thì là đã thừa nhận." Lộ Nghiên Thanh sâu kín cảm thán, xoay người nhìn về phương xa, trong hai mắt mang theo thần sắc u buồn, chậm rãi nói: "Có đôi khi ta thống hận dung mạo của chính bản thân mình. Kì thật, ta không phải thanh cao gì cả. Cho dù xinh đẹp đến đâu, thì chung quy ta vẫn chỉ là một nữ nhân bình thường. Ta đối với nam nhân tra thích yêu cầu không cao, thậm chí là chẳng cần có bất luận yêu cầu gì cả."
 
"Không có bất kỳ yêu cầu gì sao?" Văn Lan Phong không dám tin thất thanh kinh hô: "Vậy thì ngươi đang chờ đợi cái gì?"
 
Lộ Nghiên Thanh nhàn nhạt mỉm cười: "Nếu có thể, ta chỉ mong hắn sẽ đem ta trở thành một nữ nhân bình thường, hắn sẽ thản nhiên đối diện với ta, để cho ta biết rằng mình không phải cái gì được gọi là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, mà chỉ là nữ nhân bình thường..."
 
"...Ta không cầu hắn giàu có đến mức nào, không cầu bộ dạng hắn có bao nhiêu anh tuấn, cũng không cầu hắn tu vi cao siêu, lại càng không cần địa vị cao quý. Thậm chí mặc kệ hắn là người tốt hay người xấu. Ta chỉ muốn làm một nữ nhân bình thường, có thể tìm được nam nhân khiến cho ta động tâm, một nam nhân sẽ trả giá hết thảy vì ta. Chẳng lẽ yêu cầu này cũng là quá phận hay sao?"
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.