"Không cần quản tới họ, chúng ta đi thôi." Lộng Trúc khinh thường khoát tay, không thèm cùng mấy tên vô sỉ này nhiều lời vô nghĩa. Bốn người bay về phía thông đạo Tụ Bảo Bồn, trên không trung là một mảnh vắng lặng. Hồ Trường Thọ cùng Âm Bách Khang vẫn duy trì trầm mặc nhìn theo bọn hắn ly khai.
Ngay khi bốn người Lộng Trúc vừa tới trước thông đạo Tụ Bảo Bồn, muốn chạy ra ngoài, thì trên không trung bỗng nhiên vang lên một nụ cười âm hiểm, làm cho mấy người dừng bước. Chẳng những là bọn hắn, mà tất cả chúng nhân ở bên trong Tụ Bảo Bồn đều ngẩng đầu nhìn lên trên không trung.
"Quả nhiên là một nhóm tu sĩ Hóa Thần kỳ, xem ra chính là chỗ này rồi." Trên không trung có một người mặc áo lục bào, đang khoanh tay nhìn chằm chằm xuống phía dưới lẩm bẩm nói. Thanh âm tuy nhẹ, nhưng lại rõ ràng như đang rót vào trong lỗ tai mọi người.
Thông thường, dưới trận pháp phòng ngự của Tụ Bảo Bồn, chỉ có người ở bên trong mới nhìn ra được phía bên ngoài. Còn những người ở ngoài nhìn vào bên trong sẽ thấy một tầng sương trắng mờ mịt.
Vốn Âm Bách Khang đang nổi nóng. Cho nên lúc này càng thêm giận tím mặt: "Là kẻ nào đang lén lút rình mò ở bên ngoài?"
Người này không phải ai khác mà chính là kẻ đã được Ngu Cơ chỉ điểm, theo Minh giới bước ra, Lục Mi sứ giả!
Trên không trung, Lục Mi nghe vậy thì không khỏi ngẩn ra, thanh âm biến thành tức giận cười nói: "Là ngươi đang nói chuyện cùng bản tôn sao? Khẩu khí thật lớn, chờ ta xuống nhìn qua, xem rốt cuộc là nhân vật nào."
Kì thực hắn cũng không nhìn thấy rõ ràng được những người ở phía bên dưới. Nhưng người sống trong Minh giới đối với nhân khí thế gian sẽ phi thường mãn cảm, mà đám người ở phía tu vi còn chưa đạt tới trình độ nhân khí thu liễm, cho nên mới bị Lục Mi đoán ra.
Lục bào nhân đột nhiên hóa thành một đoàn lục quang, không tốn chút sức nào trực tiếp xuyên qua đại trận phòng ngự, nghe phương hướng thanh âm lúc trước phát ra mà bay tới trước mặt Âm Bách Khang, lúc này mới hóa thành hình người như cũ. Lục Mi giương đôi mắt ti hí lên, cao thấp đánh giá Âm Bách Khang, theo sau dùng thanh âm giận dữ nói: "Vừa rồi là ngươi trâng tráo mắng bản tôn sao?"
Tất cả mọi người đều bị hành động của hắn làm cho giật mình hoảng sợ, đồng loạt thoái lui về phía sau. Cần phải biết rằng trận pháp phòng ngự của Tụ Bảo Bồn chính là do đích thân Âm Bách Khang bày ra, lực phòng ngự vô cùng cường hãn. Cho dù là Bùi Phóng muốn cường ngạnh xông qua, nhiều ít cũng phải tạo thành một chút động tĩnh. Thế nhưng lục bào nhân này, lại có khả năng vô thanh vô tức, không tốn chút sức nào xâm nhập vào đây.
Nhất là pháp thuật đem cả người hóa thành một đoàn lục quang, cho tới hôm nay mọi người chưa từng nhìn thấy qua, dường như phi thường quỷ dị. Khiến cho người người bất an là, dựa vào tu vi của những người có mặt ở đây, lại không hề phát hiện ra một chút sinh khí nào từ trên người lục bào nhân. Hơn nữa, đôi lông mày màu xanh biếc và sắc mặt trắng bệnh của người này, làm cho chúng nhân nảy sinh một loại cảm giác cực kì nguy hiểm.
Âm Bách Khang trong lòng cả kinh, tâm tình vừa nổi nóng nhất thời bình tĩnh xuống, thân thể dịch chuyển về phía sau, tạo ra khoảng cách an toàn. Lúc này mới chắp tay dò hỏi: "Chẳng biết tôn giá là cao nhân phương nào, đến đây là muốn làm gì?"
"Ha ha!" Lục Mi cười nói: "Thật to gan, bản tôn hỏi mà ngươi cũng dám không đáp. Bản tôn hỏi lại ngươi thêm một lần nữa, vừa rồi chính là ngươi trâng tráo quát bản tôn hay sao?"
Âm Bách Khang trong lòng run lên, trên mặt bày ra diễn cảm tươi cười, liên tục chắp tay nói: "Vừa rồi là một phen hiểu lầm, không biết nguyên lai là khách quý từ phương xa đến chơi, còn mong tôn giá chớ nên trách tội!"
Khi chưa biết rõ nội tình về đối phương, Âm Bách Khang chỉ đành ủy khuất một phen, chung quy so với mất mạng vẫn là tốt hơn rất nhiều.
"Xem ra bản thân ngươi cũng là người biết thức thời, muốn ta thứ tội không khó." Lục Mi hai tay hoành ngang trước ngực, hờ hững quét mắt nhìn chúng nhân một cái. Cuối cùng nhãn quang dừng ở trên người Âm Bách Khang, ngạo mạn nói: "Quỳ xuống dập đầu tạ tội, bản tôn sẽ tha cho ngươi khỏi chết."
Lời này vừa nói ra, xung quanh "ồ" lên một trận, vì có người muốn Âm Bách Khang dập đầu tạ tội. Đám cao thủ Hóa Thần kỳ đưa mắt nhìn nhau, không biết người này là quái vật từ phương nào đến, cũng không khỏi có điểm kiêu ngạo quá mức.
Lúc này biểu tình vui sướng khi người gặp họa trên mặt Bùi Phóng cũng đã biến mất, hắn đưa mắt nhìn sang Thích Cửu Quân cùng Âu Dương Đạt, trong mắt tràn đầy thần sắc ngưng trọng. Bọn hắn luôn muốn Âm Bách Khang chết đi, nhưng dù sao Âm Bách Khang cũng là nhân vật bài danh cùng bọn hắn. Bình thường chẳng ngại nhằm mũi dùi vào Âm Bách Khang, nhưng cũng không thể sử dụng cái loại phương pháp này để vũ nhục cao thủ Hóa Thần hậu kỳ như vậy.
Nếu Âm Bách Khang quỳ xuống dập đầu, đã không còn là thể diện của một mình Âm Bách Khang nữa rồi. Mà còn liên quan đến chín đại cao thủ khác nữa. Ngày sau tu sĩ trong thiên hạ, sẽ nhìn mười đại cao thủ Hóa Thần hậu kỳ bằng con mắt nào đây?
Đứng ở cửa thông đạo, Dược Thiên Sầu đưa mắt nhìn Lộng Trúc dò xét, hy vọng với kiến thức quảng đại của Lộng Trúc sẽ nhìn ra đáp án. Kết quả Lộng Trúc hơi khẽ lắc đầu, truyền âm nói: "Ta chưa bao giờ nhìn thấy qua nhân vật quỷ dị như thế này. Chỉ sợ Âm Bách Khang sẽ gặp xui xẻo."
Lúc này, coi như Dược Thiên Sầu suy nghĩ nát óc, cũng không thể nghĩ ra, quái nhân này chính là bị hắn câu dẫn tới đây.
Âm Bách Khang nghe vậy sắc mặt đại biến, nếu như ở địa phương không một bóng người, hắn rơi vào đường cùng, buộc phải bảo toàn tính mạng, có thể hắn sẽ tạm thời nhân nhượng vì lợi ích đại cục. Nhưng đây là cái địa phương nào? Đây chính là Tụ Bảo Bồn, tổng đà của Thiên Hạ thương hội, do một tay hắn sáng lập ra, dưới con mắt của biết bao nhiêu người, làm sao hắn có thể khuất nhục quỳ xuống được đây. Nếu quả thật quỳ xuống, ngày sau đừng nói đến việc đánh chiếm thiên hạ, mà Thiên Hạ thương hội cũng vĩnh viễn sẽ không bao giờ có thể ngẩng đầu lên được.
Nếu hắn là một tu sĩ bình thường thì cũng đành thôi, nhưng hắn cố tình còn bài danh trong mười đại cao thủ đương thế. Đối với một cường giả mà nói, thì vũ nhục còn khó thừa nhận hơn cả cái chết.
"Tôn giá rốt cuộc là ai, ngươi làm vậy cũng không khỏi ngông cuồng quá mức đi?" Âm Bách Khang thần tình xanh mét dò hỏi. Hắn không hiểu ngày hôm nay bản thân mình gặp phải cái vận khí gì, như thế nào những chuyện tình không hay ho, liên tiếp rơi xuống đầu.
"Chỉ là phàm nhân mà cũng xứng hỏi ta là ai hay sao?" Lục Mi ngữ khí lạnh lùng uy hiếp: "Bản tôn cho ngươi thêm một cơ hội cuối cùng, ngươi rốt cuộc là quỳ hay không chịu quỳ?"
Theo sau, một luồng chân khí băng sương chậm rãi phóng xuất ra, nhiệt độ chung quanh giảm xuống nhanh chóng. Lúc này trong lòng Lục Mi quả thực đã phi thường nổi nóng, bản thân hắn ở dưới Minh giới mỗi ngày đều không ngừng quỳ gối trước mặt nữ nhân, đã tức giận lâu lắm rồi mà không có chỗ phát tiết. Không nghĩ tới ở trên nhân gian, muốn một gã tu sĩ phàm nhân quỳ xuống, mà người này còn dám ngang ngạnh với chính bản thân mình, nhất thời sát khí tích tụ bao nhiêu năm qua, không ngừng tuôn trào ra...
Chỉ là phàm nhân? Âm Bách Khang đồng tử bỗng nhiên co rút lại, từ chân khí của đối phương hắn đã cảm nhận được, loại chân khí này cùng Ngưu Hữu Đức cũng có vài phần tương tự. Cho nên nhanh nhẩu cười nói: "Tôn giá chẳng hay là từ Tiên giới xuống đây? Tại hạ cũng có một vị bằng hữu ở trên Tiên giới, tên là Ngưu Hữu Đức, chẳng biết tôn giá có nhận thức người này hay không?"
Người bị dồn đến tuyệt cảnh, bất luận là biện pháp gì, chung quy vẫn muốn lấy ra thử qua một lần.
Lời này vừa nói ra, cũng khiến cho chúng nhân toàn trường kinh sợ. Tất cả mọi người đều chấn động, Ngưu Hữu Đức không ngờ còn là người ở trên Tiên giới?
Lộng Trúc diễn cảm run rẩy, hiền như khúc gỗ quay đầu, đảo cặp mắt cá chết nhìn Dược Thiên Sầu truyền âm nói: "Tiểu tử ngươi rốt cuộc là đã làm gì. Cư nhiên còn hồ lộng Âm Bách Khang những điều như vậy?"
Dược Thiên Sầu thần tình ngây dại lắc đầu. Bản thân hắn cũng không biết nên giải thích như thế nào cho đúng, nhưng trong lòng vẫn đang âm thầm cầu nguyện: "Âm huynh, ngươi cố gắng bảo trọng đi ah!"
Lục Mi nghe vậy không khỏi nao núng, diễn cảm có chút ngạc nhiên hỏi: "Ngươi có bằng hữu ở trên Tiên giới? Ngưu Hữu Đức là nhân vật nào?"
Tiên giới xưa nay vẫn thường hay lui tới Minh giới, nhưng mà địa vị của hắn ở dưới Minh giới cũng không phải quá cao, bất quá chỉ là một tên hề dưới chân Hắc Trì Phu Nhân mà thôi. Hắn đối với người trên Tiên giới căn bản cũng không quen thuộc, tiên nhân bình thường thì không nói đến, nhưng nếu người đối diện này có bằng hữu là nhân vật ở trên tiên giới, thì cũng không phải bản thân hắn có thể động vào. Coi như hắn chạy trở về Minh giới, thì người ta vẫn có thể xuống dưới Minh giới để thu thập hắn. Hắc Trì Phu Nhân sẽ không bao giờ vì một tên hề như hắn mà đắc tội với nhân vật ở trên tiên giới. Đến lúc đó liền sẽ đá văng hắn ra như một thứ đồ chơi bỏ đi, không hề có một chút thương tiếc nào cả. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Chứng kiến khí thế của đối phương đã giảm xuống, Âm Bách Khang liền chắp tay cười nói: "Bằng hữu của tại hạ chính là Tiên giới – Tiếp Dẫn Sứ Giả!"
Dược Thiên Sầu nghe xong, thiếu chút nữa đã không nhịn được cười. Lộng Trúc liếc mắt nhìn thoáng qua hắn, rốt cuộc đã biết gã tiểu tử này đang giả mạo là ai rồi.
"Tiên giới-Tiếp Dẫn Sứ Giả." Lục Mi thần tình hồ nghi nói: "Chính là Tiếp Dẫn Sứ thường hay xuống dưới nhân gian bằng Thăng Tiên Thai."
Âm Bách Khang nhãn tình sáng lên, xem ra Ngưu Hữu Đức không có lừa gạt chính mình, trên Tiên giới quả nhiên là có nhân vật này. Âm Bách Khang không khỏi chắp tay cười nói: "Không sai, đúng là Tiếp Dẫn Sứ thường hay lui xuống nhân gian bằng Thăng Tiên Thai."
Trên khuôn mặt trắng bệch của Lục Mi nổi lên sát khí, ngữ khí âm trầm nói: "Ngươi dám đùa giỡn ta sao? Lại dám mang một tên sai vặt ở trên Tiên giới ra để hồ lộng bản tôn!"
Âm Bách Khang giật mình kinh hãi, biết mình đã khéo quá hóa vụng, có chút bối rối muốn chắp tay tạ tội. Nào ngờ Lục Minh quát lớn: "Đã cho ngươi cơ hội lưu lại tính mạng, nhưng ngươi không cần. Còn dám trêu đùa bản tôn, mau để mạng lại!"
Bất quá Âm Bách Khang không hổ là nhân vật kinh nghiệm đầy mình. Vừa nghe Lục Mi nói như thế, liền không chút do dự, thuấn di biến mất ngay tại chỗ. Nhưng thân hình của Lục Mi cơ hồ cũng biến mất theo ngay sau đó...
"Phanh!" Trên không trung vang lên một tiếng chấn động, hấp dẫn ánh mắt của mọi người. Hai thân ảnh đồng thời xuất hiện ở ngay gần đại trận phòng ngự. Thoạt nhìn, Âm Bách Khang dường như là muốn thuấn di chạy trốn, nhưng nửa đường lại bị đối phương ngăn chặn.
Mọi người còn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra, chỉ thấy một đạo lục quang và hắc quang hung hăng đụng vào nhau, sản sinh ra làn sóng xung kích cường đại, đánh dạt mọi người thoái lui về phía sau, những cửa hàng xung quanh rầm rầm sụp đổ, một vài tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, thậm chí ngay cả đứng cũng không thể trụ vững, trực tiếp bị làn sóng xung kích thổi văng đi, ngã sõng soài ở trên mặt đất...