Tinh Thần Châu

Chương 652: Vân văn ngọc bội




Văn Lan Phong cùng Lộ Nghiên Thanh không còn lời phản bác, mặc cho ai đều nghe được hương vị phân rõ giới tuyến trong lời nói này. Tất cả mọi người đều cảm thấy không thể tưởng tượng, Dược Thiên Sầu quả nhiên to gan lớn mật, lại dám dùng khẩu khí như vậy nói chuyện với Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh. Chẳng lẽ không biết không có Văn Lan Phong bao che, nơi này có rất nhiều người muốn mạng nhỏ của hắn?
 
Nhưng hai vị đương sự trong lòng lại biết rõ, chỉ bằng thân phận đệ tử của Tất Trường Xuân, Dược Thiên Sầu hoàn toàn có tư cách nói lời như vậy với họ, ngược lại hai người lại không dám nói chuyện nặng lời với Dược Thiên Sầu. Dù Lộ Nghiên Thanh có là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ, nhưng khi nghĩ tới nhân vật khủng bố sau lưng Dược Thiên Sầu, trong lòng vẫn còn sợ hãi.
 
Vị lão giả kia cũng không quản bộ dạng của ngươi có bao nhiêu xinh đẹp mà thương hương tiếc ngọc hạ thủ lưu tình. Dung mạo xinh đẹp trong mắt hắn cũng chỉ là thân xác thối tha, nếu làm hắn mất hứng, hắn trực tiếp nghĩ ngươi có cần sống sót tiếp tục hay không. Hoàn toàn không có phương thức suy nghĩ đắn đo, xử lý sự tình luôn trực tiếp dọa người...
 
Văn Lan Phong im lặng gật gật đầu, nói: "Yên tâm, chuyện đáp ứng ngươi sẽ làm được."
 
Dược Thiên Sầu chuyển hướng Lộng Trúc nói: "Chúng ta đi thôi! Mang hai nàng cùng đi." Hắn nói hai nàng đương nhiên là Phù Dung và Tử Y.
 
"Ngươi..." Lộng Trúc lắc lắc đầu, cũng không biết nên nói gì mới tốt, lập tức lại gật gật đầu.
 
Hai người vừa muốn rời đi, liền nghe được có người hô: "Đứng lại."
 
Hai người cùng nhau quay đầu lại, chỉ thấy Hồ Trường Thọ vọt ra, hướng Văn Lan Phong chắp tay nói: "Văn huynh, vừa rồi tiểu tử này cũng quá kiêu ngạo, thật không xem Văn huynh vào trong mắt. Có chuyện muốn thỉnh giáo Văn huynh, ý tứ trong lời nói vừa rồi của tiểu tử này có phải là từ nay về sau không còn quan hệ gì với Văn huynh?"
 
Văn Lan Phong bỗng nhiên nhìn lại, hai mắt hàm sát nói: "Hồ Trường Thọ, ngươi muốn nói cái gì?"
 
"Ngay trước mặt Văn huynh, không nói lời giả dối." Ánh mắt Hồ Trường Thọ lạnh lẽo nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu nói: "Nếu giữa hắn và Văn huynh thật sự không còn gì, bản thân ta với hắn có món nợ hắn giết đệ tử ta. Nếu như hắn có quan hệ không cạn với Văn huynh, ta đây cũng không thể không cấp cho Văn huynh mặt mũi, việc này sẽ bỏ qua không đề cập tới."
 
Lúc này Văn Lan Phong tự nhiên là cần ủng hộ Dược Thiên Sầu, ai ngờ còn chưa mở miệng, lại nghe Lộng Trúc quát: "Văn Lan Phong, từ hôm nay trở đi, Dược Thiên Sầu cùng ngươi không có bất cứ quan hệ nào." Văn Lan Phong quay đầu lại nhìn, lời vừa tới miệng lại nuốt xuống.
 
Vẻ mặt Lộng Trúc ngạo khí cười lạnh nói: "Bản thân ta muốn nhìn xem có ai dám động Dược Thiên Sầu?" Hắn cũng đã nổi trận lôi đình. Đám người kia thật sự không biết trời cao đất rộng, cứ nghĩ Dược Thiên Sầu rời khỏi Văn Lan Phong là có thể mặc cho người chém giết. Sau đó, nếu hắn không xuất đầu, cũng đã uổng công đi tới đây. Nếu không như vậy hắn cũng đã không yêu cầu Tất Trường Xuân cấp cho ngọc bội, không phải là vì phòng ngừa vạn nhất sao?
 
"Tốt, rất tốt." Hồ Trường Thọ vỗ tay cười nói: "Có những lời này của Lộng Trúc ngươi, ta an tâm."
 
Một đạo hắc ảnh vọt tới bên cạnh hắn, Âm Bách Khang mặc một thân hắc bào khuôn mặt tối đen nói: "Nếu Văn huynh không còn vấn đề gì, Dược Thiên Sầu, chúng ta tính nợ cũ."
 
Hồ Trường Thọ liếc mắt nhìn hắn, ha ha cười nói: "Không biết tiểu tử này lại thiếu nợ gì ngươi, đáng giá âm huynh tự thân xuất mã?"
 
"Thất Bảo Đan." Âm Bách Khang sầm mặt nói: "Thất Bảo Đan là do tiểu tử này bán cho ta, ta tự nhiên muốn tìm hắn."
 
Trước khi xảy ra sự cố, hắn liền phái người nơi nơi tìm Ngưu Hữu Đức, hi vọng hiệp đàm một lượng lớn Phá cấm Đan và Thất Bảo Đan. Nhưng suốt mấy ngày trôi qua, ngay bóng người của Ngưu Hữu Đức cũng không thấy, hơn nữa lần này do Thất Bảo Đan xảy ra chuyện, hắn đã mơ hồ cảm thấy không ổn, thậm chí còn hoài nghi có phải mình đã bước vào cạm bẫy hay không. Nếu không giải quyết chuyện này, Thiên Hạ thương hội sẽ gặp phiền phức lớn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
 
Quanh thân nhất thời ồn ào thành một mảnh, không nghĩ tới Thất Bảo Đan do Dược Thiên Sầu bán cho Âm Bách Khang, không phải do Ngưu Hữu Đức luyện chế sao? Trên thực tế, chuyện Thất Bảo Đan xảy ra vấn đề, ngoại trừ cao tầng khắp nơi hay biết, tin tức cũng không truyền ra, dù sao nguyên nhân sự tình còn chưa hiểu.
 
"Thật đúng là đánh trống la làng a!" Dược Thiên Sầu hắc hắc cười lạnh, nói: "Âm Bách Khang, Thất Bảo Đan liên quan gì ta, rõ ràng không muốn bán cho ngươi, ngươi lại mạnh mẽ đòi mua trong tay của ta. Hơn nữa đây rõ ràng là sự giao dịch giữa ngươi và Ngưu Hữu Đức, ta không kiếm được một viên linh thạch, chỉ là ở bên trong chạy chân mà thôi. Ta không biết cũng không muốn biết Thất Bảo Đan xảy ra vấn đề gì, nếu có vấn đề, ngươi đi tìm Ngưu Hữu Đức, đừng tìm ta."
 
Sắc mặt Âm Bách Khang âm lãnh nói: "Có thể tìm được Ngưu Hữu Đức, ta sẽ không tìm ngươi. Nếu ngươi đã tham dự chuyện này, đừng nghĩ dễ dàng thoát thân, nghĩ biện pháp giúp ta tìm Ngưu Hữu Đức trở về rồi nói sau."
 
Đúng lúc này, Tử Y cùng Phù Dung vừa ngự kiếm bay tới, chính Lộng Trúc vừa gọi hai người. Dược Thiên Sầu giật mình, vẻ lo lắng trên mặt nhất thời đổi thành tươi cười, cầm tay Phù Dung nói: "Nàng chạy tới làm gì?"
 
"Lại có người khi dễ huynh sao?" Ánh mắt Phù Dung nhìn bốn phía với vẻ cừu địch.
 
Dược Thiên Sầu ảm đạm cười, quay đầu nhìn Âm Bách Khang hừ lạnh nói: "Ngươi tìm không thấy Ngưu Hữu Đức, đừng tới tìm ta mà trút giận."
 
Âm Bách Khang nhìn thấy ánh mắt cừu địch của Phù Dung liền há hốc mồm, lại sửng sốt nói không nên lời. Hồ Trường Thọ nhìn theo ánh mắt hắn, nữ nhân này tuy rằng dung mạo không tệ, nhưng còn chưa đến mức làm cho lão sắc quý này...Ánh mắt hắn trong lúc vô ý liếc thấy vân văn ngọc bội màu đen bên thắt lưng Phù Dung, đồng tử của Hồ Trường Thọ đột nhiên co rút lại, nhất là chữ "Tất" khắc bên trên, làm miệng hắn cũng chậm rãi mở ra, cũng trợn mắt há hốc mồm. Rốt cục hắn đã lý giải tâm tình Âm Bách Khang!
 
Hai vị cao thủ đứng đầu đang muốn nhân cơ hội báo thù, trong nháy mắt đã biến thành á khẩu không trả lời được.
 
Một đám cao thủ Hóa Thần kỳ, ánh mắt quá lợi hại quả thật cũng không phải là chuyện gì tốt. Ánh mắt của mọi người vừa va chạm vào ngọc bội bên hông Phù Dung, đều không thể dời mắt, thần tình khó có thể tin, có vẻ như ai cũng từng gặp qua vật kia.
 
Văn Lan Phong và Lộ Nghiên Thanh nhìn nhau không nói gì. Nhất là Văn Lan Phong, nhiều ít có chút buồn bực, hắn tự mình ra mặt, cũng không có lực uy hiếp bằng một khối ngọc bội trên người Tất Trường Xuân.
 
Một đám tu sĩ đang vây xem bên dưới, cũng không hiểu rõ bên trên xảy ra chuyện gì, sao tất cả đều biến thành câm điếc?
 
Một đám cao thủ Hóa Thần kỳ, tuy rằng dần dần hồi phục thần trí, nhưng ánh mắt đều hồ nghi không chừng. Đầu tiên hoài nghi thân phận Phù Dung, tiếp theo chứng kiến tay Dược Thiên Sầu nắm lấy tay nàng, đều đang hoài nghi quan hệ giữa hai người.
 
Vẻ mặt Lộng Trúc lộ ra châm chọc, quả nhân ác nhân cần ác nhân mài, nếu tu chân giới không có Tất Trường Xuân dùng thủ đoạn thiết huyết đè nặng, phỏng chừng đã sớm nháo ngất trời.
 
Gương mặt béo phì của Bùi Phóng, gian nan nuốt một ngụm nước bọt, đột nhiên "bá" một tiếng lẻn đến giữa trung gian song phương đang giằng co, Lam Nhan yêu đao nhanh chóng xuất hiện trong tay, chính khí nghiêm túc nói: "Lộng Trúc lão đệ, các ngươi phải đi cứ việc đi, nơi này có Bùi Phóng ta đây, nếu có ai dám ngăn đón các ngươi, phải qua cửa ải của ta trước."
 
Nói xong lại vội vàng nhìn u Dương Đạt cùng Thích Cửu Quân hô: "Hai vị lão đệ mau đến giúp ta."
 
Hai người kia nghe vậy nhanh chóng bay tới, một bộ Tuyệt Mệnh Song Trảo trong nháy mắt bao bọc bàn tay, một Quân Lâm Xích gác lên chuẩn bị ngăn địch. Ba người nhìn chằm chằm Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ, có vẻ như vì chuyện hộ tống mấy người Lộng Trúc rời đi mà không tiếc sự trả giá.
 
Một đám Hóa Thần kỳ liên tục trợn mắt xem thường, chưa thấy qua Bùi bàn từ làm chuyện vô sỉ như vậy lại còn có hai tên cũng cam tâm tình nguyện làm chuyện vô sỉ như thế. Ba tên này còn có chút phong độ nào của một trong mười đại cao thủ hay không? Nịnh nọt cũng không phải vỗ mông ngựa kiếu như vậy đi! Người ta đã có khối ngọc bội kia, còn cần các ngươi tới bảo hộ? Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ còn dám xằng bậy sao?
 
Buồn bực nhất chính là Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ, hai người thiếu chút nữa tức giận đến muốn ngất, chúng ta có nói muốn động thủ sao? Ba tên kia thừa dịp chơi trò này, nịnh nọt không sao cả, nhưng còn cố tình tạo nên hiềm nghi nghe nhìn lẫn lộn. Giống như hai người bọn họ là ác đồ hành hung, sau đó ba người bọn họ là vì quên mình cứu người, quả thực là muốn đem sự tinh làm lớn chuyện a! Thử nghĩ nếu như trường hợp này rơi vào trong lỗ tai Tất Trường Xuân, lão già kinh khủng kia chỉ sợ ngay lời giải thích cũng không nghe, nếu gây ra hiểu lầm, sẽ là tai nạn chết người!
 
Bọn hắn tức giận mặc kệ, Bùi Phóng cũng không quàn nhiều như vậy, thật vất vả đụng tới cơ hội tốt như thế, không bắt lấy cũng quá có lỗi với chính mình. Đến nỗi có gây ra tai nạn chết người hay không? Bùi Phóng còn ước gì có tai nạn chết người, bị chết càng nhiều càng tốt, tốt nhất là Âm Bách Khang và Hồ Trường Thọ đều chết hết càng tốt hơn.
 
Phù Dung không biết rõ quan hệ lợi hại bên trong, nhìn thấy thời khắc mấu chốt có người đi ra hỗ trợ, nhất thời sinh lòng hảo cảm, yếu ớt hỏi Dược Thiên Sầu: "Vị bàn tử kia và hai người nọ là bằng hữu của huynh sao? Bọn họ thật tốt."
 
Lời này vừa nói rạ, ba người Bùi Phóng nhất thời giống như được uống kê huyết tinh thần phi thường phấn chấn. Nhất là Bùi Phóng, cười đến miệng đều không khép được, gương mặt thịt béo run lên xoay lại thân hình cực lớn, cười nịnh nói: "Là bằng hữu, là bằng hữu, từ lần đầu tiên nhìn thấy Dược lão đệ, ta đã xem hắn là bằng hữu tri kỷ. Sau này Dược lão đệ có phiền toái gì thì cứ việc tới tìm ta. Đúng rồi, ta gọi là Bùi Phóng!"
 
"Bùi Phóng, Bùi tiền bối." Phù Dung cười tươi như hoa gật đầu nói: "Ta nhớ kỹ ngươi."
 
Thích Cửu Quân quay đầu, ấm áp cười nói: "Ta gọi là Thích Cửu Quân."
 
u Dương Đạt quay đầu, lại tươi cười chân thành nói: "Ta gọi là u Dương Đạt."
 
Phù Dung trịnh trọng gật đầu nói: "Thích tiền bối, u Dương tiền bối."
 
Vẻ mặt Dược Thiên Sầu co quặp, gãi gãi đầu lại không tiện quét mất hứng thú của Phù Dung.
 
Một phen xưng hô làm cho ba người cao hứng tới mức thiếu chút nữa không nhìn thấy trời đất. Nhất là Bùi Phóng, trong lòng cười ngất trời, nào có giác ngộ như đang cùng người giằng co, hắn chắc chắn lúc này hai tên kia cũng không dám động thủ. Kết quả làm cho Âm Bách Khang cùng Hồ Trường Thọ tức giận đến thiếu chút nữa hộc máu, thì ra là hai người bọn họ làm ác nhân, ba tên kia lại làm người tốt, nhưng bây giờ họ còn không dám phát cáu, sợ làm cô nương kia hoảng sợ.
 
Vô sỉ...Một đám lĩnh chủ Hóa Thần kỳ, vô hạn khinh bỉ ba tên kia, quá vô sỉ!
 
Tử Y cũng được xem là người có chút kiến thức, tự nhiên biết mấy tên trước mắt là ai, đều là nhân vật đứng đầu tu chân giới a! Nàng cũng hiểu được, hoàn toàn là nguyên nhân bởi ngọc bội trên thắt lưng Phù Dung. Vì thế tình cảm sùng bái đối với Tất lão tiền bối càng tăng cao như bão táp, đồng thời vô cùng hâm mộ Phù Dung.
 
Một đám tu sĩ bên dưới không biết rõ tình hình, nhìn thấy đầu đầy mờ mịt, trận chiến này cũng thật quỷ dị. Bất quá tất cả mọi người cũng không phải đầu đất, nữ nhân này có thể đồng thời hù sợ năm vị cao thủ Hóa Thần kỳ, lai lịch khẳng định không đơn giản. Kết quả là tất cả mọi người không ngừng suy đoán bối cảnh của Phù Dung.
 
Diệp Thành hỗn trong đám người, lại trợn mắt há hốc mồm, hắn có điểm hoài nghi có phải mình đã nhìn lầm rồi hay không...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.