Chuyện tình náo nhiệt ở Xuân Miên Lâu, Thiên Hạ thương hội không thể nào không biết. Khi Tư Không Tuyệt đem chuyện tình bẩm báo lên cho sư phụ, nào ngờ Âm Bách Khang nghe xong, dường như cũng không kinh ngạc cho lắm, chì gật đầu ra vẻ đã biết. Tương phàn, đối với Hồ Vân Thiên nháo sự ở Xuân Miên Lâu càng cảm thấy hửng thú hơn nhiều. Nhất là nghe cái vưu vật kia so với Nhan Vũ còn muốn kiều diễm hơn vài phần, thì ánh mắt không ngừng lóe lên quang mang.
Tư Không Tuyệt mang nghi vấn trong lòng xuống núi, phải chăng sư phụ sớm đã biết đến chuyện tình về Thất Tinh Huyết Lan?
"Hai ức một gốc Thất Tinh Huyết Lan sao? Tiểu tử này thật đúng là dám ngã giá, bất quá cũng là tác phong phong của hắn ah! " Âm Bách Khang đứng ở trên đinh Thần Tài Phong, nhớ tới cảnh tượng lúc trước Dược Thiên Sầu âm mưu tư tàng Thất Bào Đan, trước sau đều như một, phát hiện ra người này quả nhiên không phải là cái hạng tham tiền bình thường.
Đưa mắt ngắm nhìn xuống dưới chân núi, thầm nhủ: "Một lần có thể bán ra nhiều Thất Tinh Huyết Lan như vậy, xem ra đây chính là chỗ tốt mà Ngưu Hữu Đức nhường cho hắn. Tiên giới quả nhiên đúng là tiên giới, linh thào hiếm thế này phỏng chừng ở trên đó không coi vào đâu. Nếu không, làm sao có thể bán ra đại lượng như vậy chứ! "
Sau khi cân nhắc hồi lâu, Âm Bách Khang truyền Cảnh Nguyên Không đến, phân phó hắn đi an bài bán ra ba ngàn viên Thất Bảo Đan, về số còn thừa, Âm Bách Khang lưu lại để cho Thiên Hạ thương hội dùng. Theo tình huống trước mắt, chì cần làm thêm vài vụ buôn bán như thế này, liền sẽ dự trữ đủ tiền vốn cùng linh đan. Chờ khi Tất Trường Xuân vừa đi Đông Cực Thánh Thổ, không còn ai đứng ra ngăn cản, Thiên Hạ thương hội liền phất cờ khởi nghĩa, xem ai có thể đứng ra ganh đua cùng hắn?
Sau khi tin tức Dược Thiên Sầu mở quầy bán linh thảo truyền ra, bên trong Tụ Bảo Bồn nhất thời nhân khí đại vượng. Yến Truy Tinh cùng Man Hổ đứng ở bên ngoài đám người chen lấn, bởi vì lo sợ có người âm thầm xuống tay, nên không dám hung hăng chen vào xem xét. Trên phương diện này, Yến Truy Tinh nhiều ít vẫn có điểm không gan bằng Dược Thiên Sầu ah!
Nghe đám người xung quanh bàn tán rôm rả, Dược Thiên Sầu đang mở quầy bán ra rất nhiều Thất Tinh Huyết Lan. Yến Truy Tinh cùng Man Hổ diễn cảm nghiêm túc, đều cảm giác chuyện này thật phi thường trùng họp. Lúc trước bọn hắn còn đang cùng Băng Thành Tử thương lượng xem, ở đâu có bán đại lượng Thất Tinh Huyết Lan, thì nơi này Dược Thiên Sầu đã bắt đầu bán ra Thất Tinh Huyết Lan. Bất quá giá thành quá cao, hai ức thượng phẩm linh thạch trên một gốc cây ah!
Man Hổ đảo mắt nhìn đám người xung quanh, có chút lo lắng hỏi: "Chúng ta chờ đợi như vầy, liệu có bị người khác mua hết hay không? "
"Nếu giá thấp thì không nói lạm gì. Nhưng là hai ức một gốc Thất Tinh Huyết Lan. Nếu không cần dùng gấp, thì chằng ai muốn bỏ khoản tiền đó ra để tiêu phí như vậy. Không phải hắn bán ra đại lượng sao? Cho dù có người mua, cũng không thể mua hết toàn bộ ngay được. " Yến Truy Tinh phủ định nói.
"Điều này cũng đúng. " Man Hổ gật đầu, khẽ thở dài một hơi nói: "Tuy rằng giá thành quá cao. Nhưng vì muốn ngươi nhanh chóng luyện thành ma công, chuẩn bị có năng lực tự bảo về minh. Chỉ sợ sư phụ sẽ đem khoản tiền mua Phá Cấm Đan cùng Thất Bảo Đan mà chia ra, mua vào vài gốc Thất Tinh Huyết Lan ah. "
Yến Truy Tinh im lặng không đáp. Thầm nghĩ, nếu ma công của ta đại thành, chút tiền ấy thì có tính là cái gì chứ. Nhưng lời này, hắn sẽ không trực tiếp nói cho Man Hổ.
"Bất quá như vậy cũng tốt, ít nhất sư phụ không cần mạo hiểm chạy đến Võ gia tìm mua Thất Tinh Huyết Lan nữa rồi! " Man Hổ không khỏi cảm thán nói.
Yến Truy Tinh nghe được câu này, đột nhiên hai mắt nhíu lại, trong đầu nhớ tới cảnh tượng Dược Thiên Sầu cùng Võ Lập Tuyết, liền trầm giọng nói: "Ta hiểu rồi, nguyên lai cũng chính là hắn mà thôi. "
Yến Truy Tinh chậm rãi giải thích: "Ta đã biết Võ gia lấy Thất Tinh Huyết Lan từ trong tay ai. Hằn là ta sớm nên phải nghĩ ra điểm này mới đúng, nếu không, cũng không có khả năng dễ dàng trùng họp như vậy! "
"Lúc trước Dược Thiên Sầu ở trong Võ gia, ngay khoảng thời gian này Võ gia liền đãng trường đấu giá Thất Tinh Huyết Lan, về sau ta kì quái thầm nghĩ, làm sao Võ gia lại thu mua được linh thảo quý hiếm này đế đấu giá, những địa phương khác căn bản đều chưa từng nghe qua. Hôm nay người này vừa vặn bán ra một đống Thất Tinh Huyết Lan, hai chuyện này xâu chuỗi thành một, liền đã chửng minh tất cả! "
Kì thực hắn chỉ đoán đúng phân nửa, lần đầu tiên Võ gia đấu giá Thất Tinh Huyết Lan thì Dược Thiên Sầu vẫn chỉ là người mua. Bất qua, sau khi gốc cây Huyết Lan kia được hắn mang về ô Thác Châu, liền sinh sôi nảy nở thành cả một vườn, cho nên hôm nay mới có đại lượng như thế để mà bán ra.
"Hóa ra là như vậy. " Man Hổ gật đầu nói: "Nếu như thế, vậy thì người này nhất định sẽ biết ở địa phương nào trồng nhiều Thất Tinh Huyết Lan. Nếu như có thể moi ra một chút thông tin từ trong miệng của hắn thì quá tốt. Dù sao, Thất Tinh Huyết Lan đối với ngươi mà nói, chính là càng nhiều càng tốt, tiêu phí nhiều tiền để mua cũng không phải là biện pháp lâu dài. Người này ngã giá rất cao, dựa vào tiền vốn của Băng cung chúng ta, căn bản là ăn không tiêu. "
"Tìm cơ hội cho ta cùng hắn gặp nhau một mình, ta liền sẽ có biện pháp hỏi ra. " Yến Truy Tinh tự tin về Ma Nhãn của mình, nói.
Man Hổ nhãn tình sáng lên, đang muốn tán thưởng, thì lại nghe phía sau truyền đến tiếng cười: "Ha ha! Hóa ra Man huynh cùng Yến lão đệ cũng ở đây sao! "
Hai người quay đầu nhìn lại, đây không phải ai khác mà chính là Hồ Vân Thiên, xem ra hắn rất vui vẻ, dường như chuyện tình lần trước xô xát ở Xuân Miên Lâu đối với hắn không hề có ảnh hưởng gì. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Hôm nay Hồ Vân Thiên dẫn theo bốn gã tùy tùng. Sau khi ba người bắt chuyện xong, Hồ Vân Thiên nhìn đám đông đang chen lấn, cười nói: "Hai vị cũng đến xem náo nhiệt, như thế nào còn chưa đi vào? "
"Cùng bọn chúng chen lấn, thì không khỏi hơi mất thân phận. " Man Hổ nhãn tình khinh thường nhìn đám đông phía trước nói.
"Ha ha! Chuyện nàỵ thì đơn giản thôi. " Hồ Vân Thiên vừa nói vừa khoát tay. Bốn gã tùy tùng phía sau hắn lập tức xông lên dẹp đường, không ngừng quát lớn: "Tránh ra.., tránh ra! " Đám đông nhìn thấy là người mặc trang phục Vân Cung, liền sôi nổi nhường ra một con đường.
"Mời! " Hồ Vân Thiên hướng hai người khoát tay. Man Hổ cùng Yến Truy Tinh đưa mắt nhìn nhau, cũng không khách khí, cùng hắn đi vào.
Dược Thiên Sầu khai trương quầy bán hàng đã gần nửa ngày, người xem thì nhiều mà người mua thì ít. Thất Tinh Huyết Lan không bán được, Dược Thiên Sầu có điểm buồn bực, đang an ủi bản thân minh cần phải kiên nhẫn hơn. Thì bỗng nhiên nghe được có người hô hào quát tháo dẹp đường, nghiêng đầu nhìn lại, liền thấy mấy bóng thân ảnh đang khí vũ hiên ngang đi tới đây. Dần đầu là Hồ Vân Thiên hắn không quen biết, nhưng khi chứng kiến Man Hổ cùng Yến Truy Tinh thì không khỏi ngẩn ra.
Man Hổ vừa nhìn thấy Dược Thiên Sầu, đã nhớ tới lão nhị mới chết hôm nào, sắc mặt xem chừng là không tốt lắm. Nhưng Yến Truy Tinh vẫn chắp tay cười nói: "Dược huynh, không tưởng tượng được, chúng ta lại có thể gặp nhau ở đây. "
Hồ Vân Thiên đưa mắt nhìn song phương, biết rõ mà vẫn cố tình hỏi: "Hóa ra hai vị là quen biết nhau sao? "
Có người nào trong tu chân giới lại không biết, Dược Thiên Sầu cùng Yến Truy Tinh ở Hoa Hạ đã trở mặt thành cừu.
Dược Thiên Sầu cũng đứng lên chắp tay cười nói: "Thảo nào hôm nay mí mắt ta giật hoài, nguyên lai là có bằng hữu đến thăm. Yến huynh, Hoa Hạ từ biệt, đã lâu
Không gặp rồi. " Lời nói này không khỏi giống như râu ông nọ cắm cằm bà kia, cũng không hiểu nịnh hót hay là muốn tổn thương nỗi lòng người ta.
Yến Truy Tinh không thèm phản ứng. Người này công phu mồm mép bản thân hắn sớm đã lĩnh giáo qua rồi. Đều không chiếm nối tiện nghi, cùng người này đấu võ mồm chính là tự đi tìm chết.
"Vị này là Đông Chính Quốc-Vân Cung Hồ Vân Thiên. " Yến Truy Tinh bao hàm thâm ý giới thiệu nói. Hôm nay hắn muốn nghiệm chứng xem, nữ nhân bị uy hiếp trong Xuân Miên Lâu, Bách Mị Yêu Cơ kia có phải là tình nhân của Dược Thiên Sầu như mọi người đồn đại hay không?
Dược Thiên Sầu nghe thấy người nọ tên là Hồ Vân Thiên, thì diễn cảm hơi biến sắc, trắng mắt nói: "Ngươi chính là Hồ Vân Thiên nháo sự ở trong Xuân Miên Lâu ư? "
Yến Truy Tinh thầm cười, quả nhiên đúng như mình nghĩ.
Hồ Vân Thiên giật minh, cảm giác có chút không đúng, nghe khẩu khí người này dường như hắn đối với minh không quá hảo cảm. Dừng một chút cười nói: "Nhất thời hành động lỗ mãng, khiến cho Dược lão đệ chê cười! "
Dược Thiên Sầu thoáng nhìn qua Yến Truy Tinh, lại quét mắt nhìn bốn phía xung quanh, cố kiềm chế không động thủ đương trường, đmh đạc ngồi xuống ghế, mặt không đổi sắc nói: "Các vị, Dược mỗ hiện giờ đang buôn bán, chờ sau này rảnh rỗi sẽ tán gẫu tiếp. Nếu như không mua đồ, thì xin tránh ra, đừng làm trở ngại công việc kinh doanh của ta. "
Hồ Vân Thiên biến sắc, thường ngày hắn hoành hành quen rồi. Thế nhưng Dược Thiên Sầu liên tiếp không muốn bán thể diện cho hắn, hơn nữa còn ở trước công chúng. Bản thân hắn thiếu chút nữa đã không nhịn được, nhưng cũng biết ngày hôm nay Vãn Lan Phong đang ở trong Tụ Bảo Bồn, không cam lòng cũng phải nhẫn nhịn, ai bảo phụ thân của hắn không lợi hại bằng Vãn Lan Phong chứ!
Nào ngờ hộ vệ tùy tùng của Hồ Vân Thiên tinh thần lại quá phấn chấn. Đoán chừng là một gã đầu lĩnh nhóm hộ vệ, quát lên: "Lớn mật. "
Hồ Vân Thiên đang tính ngăn cản hộ vệ, không được vô lễ, nhưng đáng tiếc là đã muộn rồi. Dược Thiên Sầu hai mày nhíu lại, không thèm nói nhiều, tay áo vung lên, một đoàn thanh quang nhanh như chớp bắn ra.
Gã đầu lĩnh hộ vệ giật minh kinh hãi, không nghĩ tới đối phương một lòi không họp liền đã xuất thủ. Mình chính là đệ tử Vân Cung ah! Bị vây trong đám đông, muốn tránh né cũng đều khó khăn, hơn nữa khoảng cách quá gần, địa phương duy nhất có thế tránh né chính là trên không. Rất nhanh hắn lao lên trên không trung...
Bất quá đối phương sớm đã có tính toán, ngay khi hắn vừa mới nhảy lên khoảng nửa thước, thì một đạo thân ảnh nhanh như thiếm điện từ trên trời giáng xuống, trong tay cầm theo một thanh đại hắc đao chém ra.
Gã đầu lĩnh hộ vệ chỉ còn biết phóng xuất phi kiếm ra nghênh đón. "Choang" một tiếng, phi kiếm gãy thành hai đoạn, khoản cách quá gần, chung quanh lại không có đường thoát thân...
Dưới tình huống nguy hiểm, gã đầu lmh hộ về đành phải phóng xuất cương khí hộ thể ra. Nhưng hắn dường như đã quên, binh khí trong tay Dược Thiên Sầu chính là bảo bối gì. Nó chính là hung khí uy danh hiến hách, đã từng dấy lên vài tràng tinh phong huyết vũ rồi ah!
"Phốc! "
Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Chúng nhân xung quanh kinh hãi nhìn cảnh tượng, gã hộ vệ kia bị hắc đao trực tiếp phá nát cương khí hộ thể, chém đứt lìa thành hai mảnh nhỏ.
Quá trình diễn ra từ lúc phát sinh, cho đến lúc kết thúc, bất quá cũng chỉ là một cái chớp mắt thời gian mà thôi. Ai cũng không thể tưởng tượng được, Dược Thiên Sầu cư nhiên lại dám giết người ở ngay bên trong phạm vi Tụ Bảo Bồn...