Chi trong chớp mắt, quầy hàng đã bị vây quanh kín mít. Mỗi người đều chen chúc vào trong, những quầy hàng bên cạnh liền gặp tao ương, bị không biết mấy đôi chân đạp lên không ngừng, nhưng bọn họ vốn thế đơn lực bạc, nào dám nói gì, cũng không bày bán được nữa, không thể làm gì khác hơn là thu dọn quầy hàng theo xem náo nhiệt.
Có người nhìn thấy mười chậu hoa ánh mắt lập tức sáng lên, hiển nhiên đã nhận ra. Thế nhưng người nhận thức cũng không nhiều lắm, vì vậy đều đưa ánh mắt nhìn lên bảng gỗ, chì thấy mặt trên viết: "Thất Tinh Huyết Lan, đại lượng bán ra, mỗi gốc hai ức thượng phâm linh thạch, cùng bán một lúc, không cò kè mặc cả. "
"Là Thất Tinh Huyết Lan a! Đại lượng bán ra? Nhiều như vậy! Trân Bảo Lâu hình như có người ra hai ngàn vạn một gốc để thu mua. " Mọi người nhất thời liền nghị luận.
Mọi người lại nhìn bảng gỗ cắm bên đống đá: "Khoáng thạch hi hữu, vô giá, giá cao thì được. "
Trước đó cũng đã có những người xem qua tảng đá trên quầy hàng này, khi đó giá cao nhất chi có chín thượng phẩm linh thạch, thế nào chì chớp mắt liền biến thành vô giá?
Người nhận được những khoáng thạch này, ở trong lòng than thở không ngớt, nhưng lại không dám vạch trần ngay trước mặt Dược Thiên Sầu. Bất quá cũng có không ít người nhìn những tảng đá kia ngửa ngáy trong lòng, có thể cùng bán với Thất Tinh Huyết Lan, lại còn là vô giá, chắc là thử tốt.
"Đừng.., đừng chen về phía trước nữa, đạp lên quầy hàng, đừng trách lão tử không khách khí. " Dược Thiên Sầu bắt chéo chân hừ lạnh cảnh cáo mọi người. Những người chen phía trước lập tức liền chen ngược về phía sau.
Nói giờn sao, đồ tể chính là người giết người không chớp mắt. Dù là thực lực chư quốc đều dám cùng đắc tội, còn có chuyện điên cuồng gì mà hắn không dám làm? Diệp Thành nhìn Dược Thiên Sầu, lại nhìn nhìn mọi người đang vây xem, nội tâm kích động không ngớt, Dược tiền bối đúng là Dược tiền bối, ở nơi nào hỗn cũng đều uy phong lẫm lẫm, đáng tiếc Phù Tiên Đảo không lưu được nhân tài như vậy. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Người xem thì nhiều, người mua không có. Dược Thiên Sầu yên lặng quan sát những người đang tách đoàn người nhanh nhẹn rời đi, hắn không nóng nảy không bán ra được đồ vật, giá cả khai cao như thế, vốn người bình thường không khả năng mua
_ X
Nôi.
Dù là bán không ra cũng không sao, hắn bỏ ra nhiều Thất Tinh Huyết Lan cũng không nghĩ sẽ bán được bao nhiêu tiền. Tiền, hiện tại hắn có rất nhiều. Lần này tổng cộng từ chỗ Âm Bách Khang trước sau lấy được bốn trăm sáu mươi ức thượng phẩm linh thạch, cũng đủ nuôi sống số người bên trong ô Thác Châu, hơn nữa trên tay còn một đống cực phẩm linh thạch và thần phẩm linh thạch áp đáy hòm, không lo không có tiền xài. Huống chi bình thường ít ít nhiều nhiều cũng có thể kiếm đủ tiền tiêu vặt.
Hắn chỉ là muốn nhìn xem một chút rốt cục là ai đang đại lượng thu mua Thất Tinh Huyết Lan, hắn tự nhận càng hiểu được tác dụng của huyết lan hơn người bình thường, vô luận làm gì cũng không cần phải đại lượng thu mua đi? Trong việc này rõ ràng lộ ra vẻ cổ quái.
Nếu luận trên tay ai có đại lượng Thất Tinh Huyết Lan, sợ rằng không ai có thể so bằng hắn, bên trong ô Thác Châu linh thảo giống như cải trắng, trồng cả đống lớn. Sở dĩ hắn cố ý khai ra cao giá như thế để thăm dò, nếu như còn có người không tiếc số tiền lớn bỏ ra mua, vậy thì động cơ mua thứ này thật sự đáng làm cho hoài nghi, rốt cục lại là ai?
Chuyện Dược Thiên Sầu bày hàng vỉa hè rất nhanh truyền khắp Tụ Bảo Bồn.
Văn Lan Phong vẫy lui người đến bẩm báo tin tức, ngược lại hỏi hai người kia:
"Bày hàng via hè? Dược Thiên Sầu muốn làm gì? "
Lộng Trúc cũng mơ hồ lắc đầu nói: "Tiểu tử này suốt ngày thần thần bí bí, luôn làm ra những chuyện thật không thể tưởng tượng nổi, quỷ biết rốt cục hắn muốn làm gì. Kỳ quái, hắn từ nơi nào có được nhiều Thất Tinh Huyết Lan đem ra bán như vậy? "
"Bán ra Thất Tinh Huyết Lan với số lượng lớn? " Lộ Nghiên Thanh dừng một chút, nhẹ nhàng nói: "Thất Tinh Huyết Lan, Linh Phương Cốc cũng có trồng một gốc. Ta một mực nghiên cứu, phát hiện loại linh thảo này phi thường thần kỳ, nếu phối hợp luyện chế với nhiều loại linh thảo khác, có thể phát huy ra kỳ hiệu khác nhau hoàn toàn, tựa hồ có tiềm lực vô cùng có thể khai quật. Đáng tiếc chính là thời gian đào tạo thật sự quá dài, ta cũng không dám tùy ý sử dụng, mỗi cách một đoạn thời gian mới dám hái một lá cây nghiên cứu, chủ yếu sợ làm nó bị thương. " Nói xong lại nhìn về phía Lộng Trúc nói: "thứ này rất khó đụng tới, ta cũng muốn tìm Dược Thiên Sầu mua vài gốc, nhưng hai ức một gốc thật sự quá cao, với ta mà nói cao có chút thái quá. Lộng Trúc, ngươi có thể giúp ta nói với Dược Thiên Sầu một chút, nói hắn bán tiện nghi một chút cho ta. Ngươi cũng biết Linh Phương Cốc của ta không thể so sánh với địa phương khác, hầu như không có tiền thu nhập, không lấy ra được nhiều tiền như vậy. Xem như ta thiếu hắn một nhân tình, có lẽ nói, ta có thể dùng một ít linh đan hi hưu đổi với hắn. "
Vãn Lan Phong và Lộng Trúc liếc mắt nhìn nhau, mọi người đều biết luyện đan là cường hạng của Linh Phương Cốc, nhưng rất ít đem ra buôn bán. Hơn nữa y thuật Linh Phương Cốc có thể nói là thiên hạ nhất tuyệt, nhưng chưa bao giờ dùng để kiếm tiền, luôn luôn đều trị liệu miễn phí cho người trong thiên hạ, bao quát người phàm trong thế tục. Cho nên nói, Linh Phương Cốc so với thế lực khác mà nói, thực sự rất nghèo. Đệ tử bên trong cốc tu luyện cũng không dùng linh thạch, mà dùng linh đan.
Nhưng nguyên nhân chính là vì điều này, mới giành được sự tôn kính của người trong thiên hạ. Tu sĩ từng thiếu nhân tình của họ, có cơ hội đạt tới linh thào không tệ, ở tinh huống liên lụy không lớn, đều không ràng buộc điều kiện mà dâng tặng. Dù là người phàm thế tục, đều biết Linh Phương Cốc thích các loại thào dược, vì vậy nếu ngẫu nhiên ở thâm sơn hay thào nguyên gặp được loại thảo dược gì không biết tên, cũng không quản có tác dụng gì hay không, đều không chút do dự cực nhọc vất vả hết thảy đưa tới Linh Phương Cốc, cứ như vậy Linh Phương Cốc và mọi người hình thành quan hệ tương hỗ nương tựa. Hơn nữa Linh Phương Cốc cũng không chen chân tranh đấu với tu chân giới, đối với tất cả mọi người không hề có bất luận điều gì uy hiếp, mọi người cũng vui vẻ hòa thuận sống chung, dù sao nói không chừng sẽ có một ngày đêm cầu đến Linh Phương Cốc, đánh đánh giết giết chịu chút vết thương cũng không ai tránh được. Ngay cả lão hồ ly Âm Bách Khang, cũng sẽ hàng năm đúng ngày không chút điều kiện đưa tặng một nhóm lớn linh thảo.
"Lấy linh đan hi hữu trao đổi với hắn? " Lộng Trúc nói thầm một câu, thần tình có chút quái dị. Nghĩ thầm, linh đan hi hữu trên tay tên kia còn ít sao? Dù là nghịch thiên linh đan trong lời đồn mà hắn còn có thể luyện chế, thật đúng không biết linh đan hi hữu trên tay ngươi có thể để cho hắn coi trọng hay không?
"Thế nào? Có vấn đề gì sao? " Lộ Nghiên Thanh hỏi.
Lộng Trúc lắc đầu cười khổ nói: "Nói thật với các ngươi, ta tin tưởng hai ngươi nên cũng sẽ không che giấu. Lộ Nghiên Thanh, nếu như nói dùng linh đan trao đổi với hắn, chi sợ linh đan của ngươi hắn cũng sẽ không xem vào trong mắt. Nói lời thành thật, tiểu tử kia là kỳ tài trong phương diện luyện đan, có chút linh đan do hắn luyện chế ra có thế nói là nghịch thiên, tạo nghệ về phương diện này hắn không hề thua kém ngươi. Huống chi người này lại có nhiều tài ba, luôn luôn có thể tìm được một ít linh thảo hi hữu, từ ngày hôm nay hắn bày hàng vỉa hè bán ra đại lượng Thất Tinh Huyết Lan là ngươi có thể đã nhìn ra. "
"Hắn là cao thủ về phương diện luyện đan? " Văn Lan Phong có chút vô cùng kinh ngạc, thấy Lộng Trúc gật gật đầu, không khỏi tấm tắc nói: "Thật đúng là không thấy ra! Tuổi còn rất ừẻ, tu vi đã nổi tiếng trong cùng thế hệ, hơn nữa đầy bụng kinh luân, tài hoa hơn người, không nghĩ tới còn tinh thông luyện đan, nếu thời gian kéo dài lâu thì nguy a! "
Làm người từng trải hắn biết, một người không có khả năng phân tâm làm quá nhiều việc. Giống như có câu nói, nếu đã tinh thông một nghề, những thử khác nhất định phải yếu nhược hơn một chút, giống như hắn mọi nghề đều có thể ở đinh cao nhất, thật đúng là hiếm thấy. Văn Lan Phong phải thêm lần nữa bội phục ánh mắt thu đệ tử của Tất Trường Xuân!
Lộ Nghiên Thanh giật mình, nhớ tới việc Ngưu Hữu Đức có thể luyện chế Phá Cấm Đan và Thất Bảo Đan, biết Lộng Trúc nói không sai. Thế nhưng theo như lời Lộng Trúc, Dược Thiên Sầu có nhiều khả năng, nàng nhiều ít có chút không tin. Phỏng chừng Dược Thiên Sầu có được nhiều loại linh thảo hi hữu, chính là vì chiếm được mặt mũi của Tất Trường Xuân. Diện tích của Yêu Quỷ Vực rộng lớn, bên trong còn ít linh thảo hi hữu hay sao? Từ việc Dược Thiên Sầu có thể lấy ra được nhiều Thất Tinh Huyết Lan như vậy là có thể thấy được.
"Nghiên Thanh, không bằng ta giúp ngươi mua mười gốc. " Vãn Lan Phong có chút thấp thỏm nói. Hắn biết rõ kết quả câu nói này, khẳng định sẽ bị cự tuyệt, đã bao nhiêu năm, luôn luôn như vậy. Nhưng liên quan tới nhóm linh thạch khống lồ như thế, ai không biết xấu hổ lại mở miệng đòi Dược Thiên Sầu tặng không? Cướp đoạt sao? Vậy thì càng không được, đừng nói Lộ Nghiên Thanh sẽ không nhận, chi nói tới hậu quả nghiêm trọng khi cướp đoạt đồ vật của đệ tử Tất Trường Xuân, sẽ không ai đủ khả nãng thừa thụ. Quả nhiên Lộ Nghiên Thanh lắc đầu nói: "Hảo ý của ngươi lòng ta lĩnh, để ta tìm hắn nói thôi! Nếu hắn không muốn thì thôi, không miễn cường. "
"Được rồi, được rồi, để ta đi tìm tiểu tử kia! " Lộng Trúc khoát khoát tay nói: "Không phải chỉ là vài cọng Thất Tinh Huyết Lan thôi sao! Không phức tạp như các ngươi tường tượng, nếu như hắn còn nhiều, bảo hắn miễn phí đưa lên một ít là được. Lộ Nghiên Thanh, ngươi coi như thiếu hắn một phần nhân tình vậy! Lấy linh đan để đổi cũng không cần nói ra. "
Kỳ thực Lộng Trúc cũng không muốn mở miệng nói chuyện này, thời gian trước ép buộc lấy thanh bảo kiếm từ Tiên giới trong tay Dược Thiên Sầu, muốn nói là sính lễ cũng coi như tự an ủi minh một chút. Sau đó Tử Y lại xài nhiều tiền của hắn như vậy, cũng có thể tự an ủi minh là nữ nhi đã chuẩn bị trao cho ngươi, xài chút tiền của ngươi thì có là gì. Nhưng sau đó minh lại mở miệng đòi hắn một nhóm Phá Cấm Đan và Thất Bảo Đan, việc này còn chưa xong, hiện tại lại muốn mở miệng đòi hắn tặng cho vài cọng Thất Tinh Huyết Lan nữa sao?
Dù cho da mặt Lộng Trúc có dày hơn bao nhiêu, cũng cảm thấy ngượng ngùng, không có việc gì lại cử liên tục mở miệng đòi đồ vật của vãn bối, lại đều là đồ vật có giá trị vô cùng xa xỉ, thực sự có điểm xấu hổ. Chiếm tiện nghi của vãn bối cũng không có kiểu chiếm mãi như vậy, người ta còn chưa tới mức mặc cho ngươi xâm lược mãi như thế đi?
Huống chi lúc Dược Thiên Sầu đi ra cũng đã nói, phải đi kiếm lại số tiền nữ nhi hắn đã tiêu xài, vì vậy mới có cử động bày hàng via hè bán Thất Tinh Huyết Lan. Đệ tử của thiên hạ đệ nhất cao thủ Tất Trường Xuân phải đến mức bày hàng via hè bán đồ vật, kết quả vừa bày hàng ra, ngươi lại coi trọng, lại đòi người ta tiếp tục miễn phí biếu tặng, thế nào lại không biết xấu hổ lại cứ đi mở miệng!
Vốn Dược Thiên Sầu và nữ nhân đương gia của Xuân Miên Lâu xen lẫn cùng nhau, hắn cũng rất mất hửng, còn nghẹn một bụng lửa giận muốn tìm cơ hội thu thập tiểu tử kia một trận. Nhưng lấy đồ của người ta, vừa mở miệng, tên tiểu tử kia không công lại tốn quá nhiều tiền, chuyên nữ nhân Xuân Miên Lâu minh còn mặt mũi nào nhắc được ra miệng mà trách móc? Hơn nữa tiểu tử kia cũng không phải kẻ dễ nói chuyện, đến lúc chi dùng một câu nói đủ cho ngươi chết nghẹn!
Nhưng nhìn hình dạng khó xử của hai vị bằng hữu, hắn lại không đành lòng, không thể làm gì khác hơn là đáp ứng chuyện này. Nhưng hậu quả đáp ứng với chuyện này, sợ rằng có một số việc phải mắt nhắm mắt mở đối với Dược Thiên Sầu...