Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 67: Phẩm gia của thú báo




Trên cảng vũ trụ, các loại chiến hạm giống như là người sắt khổng lồ giống như là rậm, xe vận chuyển lên lên xuống xuống, cắm đủ loại cờ xí, chen chúng xếp hàng ở hai bên cảng.
Nơi này là một tinh cầu biên cảnh của đế quốc Khải Duyệt, vào một vạn năm trước, có thể nói là một vùng hoang vu. Nhưng từ sau khi nước cộng hòa Lợi Tư Mạn bố trí nơi này là cửa vào di tích, nơi này lập tức biến thành náo nhiệt.
Trải qua một vạn năm phát triển, nơi này trở thành một quả tinh cầu trọng yếu bên trong bản đồ của đế quốc Khải Duyệt. Tính trọng yếu của nó thậm chí còn không dưới thủ đô tinh của đế quốc.
Lưu lượng người khổng lồ tự nhiên thúc đầy tiêu chuẩn tiêu phí của nơi này, hơn nữa người có tư cách tới đây, trên cơ bản đều là nhân sĩ tinh ân trong quốc gia, khiến cho tiêu chuẩn sinh hoạt ở nơi này cho dù là ở trong cảnh nội đế quốc cũng là số một số hai.
Lúc này, bên trong khách sạn Lợi Đắc lai nổi tiếng nhất, hào hoa nhất trong tinh cầu, hai người bộ dạng phong trần vội vã tiếng vào, hơn nữa còn không chút do dự đặt một trong hai căn phòng cấp cao nhất trong tửu điếm.
Tuy hai người này tay không mà tới, cũng không hề ngồi trên công cụ phi hành sa hoa gì, nhưng nhân viên công tác trong khách sạn vẫn không dám đắc tội một chút nào.
Bởi vì bọn họ biết rằng, phàm là tinh cầu có cửa vào di tích, khẳng định đều là nơi tập trung cao thủ cấp bậc đại sư trong vũ trụ. Rất có thể một người trông không hề bắt mắt lại là cao thủ cấp đại sư trong quốc gia nào đó. Cho nên ở đây, bọn họ luôn tôn kính với bất kỳ ai, cho dù đối phương kỳ thực không phải là đại sư.
Có điều, lần này bọn họ không nhìn nhầm, bởi vì hai người này là cao thủ cấp đại sư danh phó kỳ thực.
Bọn họ chính là Phương Minh Nguy và Bảo Bột, quan chấp chính của liên minh Y Sĩ Tạp trong liên minh 66.
Trong gian phòng cấp cao nhất, có một phòng khách cỡ nhỏ, sau khi hai người họ tắm rửa, liền đi tới phòng khách trong phòng của Phương Minh Nguy.
Bảo Bột tự đầy một cái xe ăn đến, trên xe không chỉ có thức ăn phong phú mà còn có một cái hộp cỡ nhỏ.
Mở hộp ra, bên trong có mấy chục loại rượu ngon của các hãng khác nhau. Có điều với tuổi và kiến thức của Phương Minh Nguy mà luận, thì căn bản không biết giá trị của những danh tửu này.
Bảo Bột mở một bình rót đầy cho hai người, nói: "Tiến vào di tích nửa năm rồi, một giọt rượu cũng không được nếm, suýt thèm đến chết mất. Nào, tôi kính anh một chén."
Phương Minh Nguy uống một ngụm, lại cảm thấy có họng nóng bừng rất khó chịu. Nếu hắn lúc này không phải đã là một cao thủ thể thuật cấp mười một e rằng đã phun rượu ra ngay lập tức rồi.
Bảo Bột giơ ngón cái lên, nói: "Phương đại sư, sảng khoái, người có thể một ngụm nuốt Liệt Huyết xuống tuyệt đối không nhiều đâu. Không ngờ tôi ở đây lại gặp được một người."
Phương Minh Nguy ngây ra, nhìn Bảo Bột chậm rãi nhấp từng tí rượu trong chén, không khỏi bực bội muốn chết, thì ra uống rượu còn có nhiều phương pháp như vậy.
Có điều, tuổi của Phương Minh Nguy thực sự còn quá nhỏ, với nhân sinh duyệt lịch của hắn tất nhiên không thể nào nắm bắt được văn hóa rượu bác đại tinh thâm.
"Phương đại sư, cảm ơn thú bảo của anh." Bảo Bột tựa hồ như nhìn ra vẻ xấu hỗ của Phương Minh Nguy, liền mỉm cười nâng chén lên.
Phương Minh Nguy lắc đầu, nói: "Với thân phận của anh, muốn tìm một thú bảo tựa hồ như không phải là vẫn đề lớn."
Quả thực, ngay cả Dương Minh Minh trong quốc gia văn minh cấp năm đều tư tàng mấy thú bảo, càng đừng nói tới đại sư của quốc gia văn minh cấp sáu.
Bảo Bột cười khổ lắc đầu, nói: "Nếu như là thú bảo bình thường, tôi đương nhiên có biện pháp lấy được, nhưng loại thú bảo phẩm chất cao, tôi cũng đành bất lực."
Phương Minh Nguy nháy nháy mắt, thì ra giữa những thú bảo này còn có sai biệt phẩm chất. Hắn hơi trầm ngâm một chút rồi thinh giáo Bảo Bột.
Bảo Bột cũng không giấu diếm, dẫu sao thì đây cũng không phải là chuyện cơ mật gì. Một khi thân phận của người ta đạt tới trình độ nhất định kỳ thực rất dễ tìm được tin tức ở phương diện này.
Thú bảo phát hiện bên trong cơ thể quái thú, phân làm năm đẳng cấp, cấp một cấp hai xưng là thú bảo đỉnh cấp, cấp ba, bốn xưng là thú bảo cao cấp, còn cấp năm kém nhất tất nhiên là thú bảo cấp thấp.
Có điều, đối với đại đã số đại sư mà nói, cho dù là thú bảo cấp thấp nhất cũng là là bảo bối khó mà có được. Còn những thú bảo đỉnh cấp cấp một cấp hai, trừ những đại gia tộc chân chính ra, trên cơ bản cũng chính là thứ chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cũng không biết rốt cuộc là Phương Minh Nguy xui xèo hay là Bảo Bột có vận đạo cấp nghịch thiên. Nói chung trong những thú bảo mà Phương Minh Nguy ngày đó thuận tay lấy ra không ngờ lại có có loại đỉnh cấp nhị đẳng.
Bảo Bột ở trong di tích cả nửa năm tất nhiên là không chịu bỏ qua cơ hội này.
Sau khi nói tường tận cho Phương Minh Nguy biết cách giám định phẩm cấp của thú bảo, Bảo Bột lại nói: "Phương đại sư, lần trước trong
thú báo mà anh lấy ra, trừ một viên thú bảo đỉnh cấp ra còn có hai thú bảo cao cấp, đều là bảo bối hiếm có. Không biết anh định sử dụng chúng như thế nào?"
Phương Minh Nguy mỉm cười: "Sao, anh còn muốn có chủ ý với những thú bảo này à?"
Bảo Bột lập tức lắc đầu như đánh trống, nói: "Tôi không phải là kẻ không biết điều, Phương đại sư có thể thoải mái cho tôi mượn một thú bảo đỉnh cấp, tôi đã cảm kích bất tận rồi. Nếu còn muốn ham cái khác vậy thì Bảo Bột tôi cũng chẳng còn mặt mũi nào mà gặp người ta nữa."
Phương Minh Nguy nghe ra cảm tình chân thành trong lời nói này của Bảo Bột, liền cười bảo: "Bảo Bột tiên sinh tôi chỉ nói đùa thôi mà, xin đừng để ý."
Bảo Bột gật đầu, nói: "Đương nhiên là không rồi." Sau đó nói: "Tôi thấy Phương tiên sinh cũng không rõ lắm về đẳng cấp của thú bảo, chẳng lẽ là vừa mới tham gia thí luyện ư?"
Tuy Bảo Bột nói rất uyển chuyển, nhưng ý tứ của y vô cùng rõ ràng, Phương Minh Nguy bật cười, nói: "Thời gian tôi tấn tăng lên đại sư mới chỉ có một năm mà thôi, còn phải thính giáo Bảo Bột tiên sinh nhiều."
Bảo Bột vẻ mặt phức tạp nhìn Phương Minh Nguy, than: "Phương đại sư mới chỉ tấn thăng có một năm đã ở trong di tích tìm được nhiều thú bảo như vậy, vận khí này thật sự là hiếm có."
Phương Minh Nguy cười hắc hắc, kỳ thật nếu như hắn không phải là nhờ có sự giúp đỡ của vương miện, thu thập được hơn ngàn thú bảo thì cũng không thể nào tùy tiện lấy ra thú bảo đỉnh cấp được.
Đương nhiên, lúc Phương Minh Nguy lấy ra những thú bảo này, hắn không biết người tu luyện sẽ tiến hành phân chia thú bảo, cũng không biết giữa những thú bảo này còn có khác biệt, nếu không, với tính cách của hắn, có thể lấy ra thú bảo cao cấp đã là cao nhất rồi.
"Phương đại sư, đối với người tu luyện chúng ta mà nói, thú bảo là thứ rất quan trọng. Đương nhiên, cũng có một số thứ có giá trị không dưới thú bảo, cái này phải xét như cầu và trọng điểm của mỗi người." Bảo Bột châm chước ngữ khí, nói: "Kỳ thực trong những đại sư chúng ta, thú bảo tương đương với một ngoại tệ mạnh, chỉ cần có đủ thú bảo, trên cơ bản không có gì là không mua được."
Phương Minh Nguy ngây ra, hỏi: "Giữa các đại sư bình thường giao lưu cái gì?"
"Vũ khí của cơ giáp, công cụ phụ trợ, thiết bị phòng ngự vân vân... đều có thể sử dụng thú bảo để giao dịch."
"Trao đổi những thứ này làm gì?" Phương Minh Nguy hoài nghi hỏi: "Trên cơ giáp đều được lắp hết rồi mà?"
"Cơ giáp mà nơi thí luyện tặng chẳng qua là thiết bị cơ sở nhất mà thôi, sở trường duy nhất của nó chính là tốc độ. Trừ cái này ra, những hỏa lực cường đại khác đều là đại sư tự mình đi thu thập."
Phương Minh Nguy nhớ lại tình huống lúc giao thủ với bọn Dương Minh Minh và Bang Ny, không khỏi chợt hiếu ra, hệ thống vũ khí mà họ thì triển quả thật là khác với mình. Cái này không chỉ là chỉ hình dáng của cơ giáp mà là vũ khí họ sử dụng rõ ràng hơn của mình một bậc.
Lúc này nghe thấy Bảo Bột nói ra nguyên nhân trong đó, Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra, vũ khí và thiết bị phòng ngự của hắn kỳ thực đều là phối trí khác, hiệu quả thất nhiên là tốt hơn loại hàng đại chúng lấy ra từ nơi thí luyện rồi.
"Tôi hiểu rồi." Phương Minh Nguy đặt chén rượu xuống: "Bảo Bột đại sư, ngài có kiến nghị gì không?"
Bảo Bột chân thành nói: "Nếu như Phương đại sư định dùng những thú bảo này để đề thăng thực lực của mình như vậy thì không cần quan tâm những lời nói vừa rồi của tôi. Nhưng nếu như Phương đại sư muốn mua hoặc là bán thú bảo, vậy thì anh có thể theo tôi về liên minh Y Sĩ Tạp, tôi có thế giới thiệu cho anh rất nhiều sản phẩm đặc biệt của liên minh 66, tin rằng bất kỳ ai cũng sẽ cảm thấy hứng thú với những thứ này.
Phương Minh Nguy trong lòng rúng động, uy danh của 66 kỳ thực thịnh không dưới đế quốc Khải Duyệt.
Theo lý mà nói, sáu quốc gia này chẳng qua là văn minh cấp sáu mà thôi, còn cách văn minh cấp bảy một đoạn đường dài. Nhưng trong vũ trụ, có rất nhiều chuyên kỳ diệu. Đó chính là mấy quốc gia này bất kể là khoa học kỹ thuật hay là thể chất của dân chúng đều có tính bổ trợ cho nhau rất mạnh. Cho nên sau khi họ kết thành liên minh lập tức phát triển với tộc độ điên cuồng. Tới hiện tại đã hình thành một văn minh cấp sáu biến dị có thể đối kháng với quốc gia văn minh cấp bảy rồi.
Sau khi nhận được lời mời của Bảo Bột, nếu nói Phương Minh Nguy không động tâm thì là giả rồi.
Trầm ngâm một lát, Phương Minh Nguy hỏi: "Bảo Bột đại sư, ngài vì sao lại nhiệt tình với tôi như vậy?"
Bảo Bột cười khố, nói: "Phương đại sư, nói thật là, thú bảo đỉnh cấp thực sự là quá khó tìm. Tuy anh rộng rãi cho tôi mượn, nhưng e rằng tôi cả đời này cũng không thể tìm thấy viên thú bảo đỉnh cấp thứ hai, cho nên mới nghĩ biện pháp điều hòa."
Phương Minh Nguy đột nhiên hiểu ra, nói: "Anh là muốn giúp tôi mua đồ để trả nợ."
Bảo Bột xấu hổ cúi đầu xuống, nói: "Thú bảo đỉnh cấp là vô giá, tôi làm vậy chỉ qua là hơi tận tâm ý mà thôi."
Cảm thụ được sự chân thành trong lời nói của y, Phương Minh Nguy lòng càng yên tâm với y hơn.
Có lẽ là trong mắt người khác, thú bao đỉnh cấp là bảo vật vô giá trị, nhưng trong mắt hắn chẳng qua cùng chỉ vậy mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.