Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 68: Cánh cửa cấp mười lăm




Một lượng hồng vân dũng mãnh tiến vào trong quả cầu, tên này lại một lần nữa khôi phục lại nguyên bộ dạng. Một mảnh hoa văn màu đỏ khắc lên trên quả cầu màu trắng, có vẻ đặc biệt chói mắt.
Đến tận lúc này, Phương Minh Nguy có thể khẳng định hoa văn màu đỏ này chỗ để chứa đựng năng lượng của quả cầu lớn, một khi hoa văn này mờ nhạt đạt đến một trình độ nhất đinh hoặc nói khác hơn là biến mất, thì quả cầu này cũng đã hết năng lượng, không còn tác dụng.
Chỉ cần suy nghĩ cách truyền tống của quả cầu này, Phương Minh Nguy liền hiểu được, vì sao trên người hắn không có hoa văn.
Xa cách như vậy, mà trong nháy mắt lại đạt đến, năng lượng hao phí đương nhiên là một con số khó tưởng tượng rồi.
Nằm bên trong quả cầu, tâm của Phương Minh Nguy chậm rãi bình tĩnh lại, hắn đã phát hiện, trong này, hắn sống rất tốt, ít nhất là hô hấp không có vấn đề. Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng, hắn tất nhiên là tình táo lại.
Nhìn kỹ quả cầu lớn, không gian bên trong nó tựa hồ như một buồng nhỏ trên tàu, ngoại trừ dưới chân vô cùng mềm mại ra, thì cũng không có gì không tốt cả. Nếu năng lượng của hắn đầy đủ, như vậy thì mang nó đi du lịch vũ trụ, cũng là một ý kiến không tồi.
Suy nghĩ miên man nửa ngày, Phương Minh Nguy dần dần đưa sự chú ý tập trung đến tám ngàn linh hồn.
Đã đến đây, không nhìn những linh hồn này thì đúng là khó chịu. Tuy chúng nó không phản kháng mình nhưng mà trong lòng vẫn khó tránh khỏi lo lắng.
Chỗ quả cầu lớn xuất hiện vốn đã có tám ngàn linh hồn bên cạnh, giờ phút này, những vệt sáng lốm đốm đang cắn nuốt hồng vân, hơn nữa ánh sáng càng rực rõ hơn. Phương Minh Nguy hiểu rõ, đây chính là biếu hiện thực lực linh hồn tăng lên.
Xung quanh tám ngàn linh hồn này, có mấy trăm điểm trắng chiếu sáng, nhưng điểm sáng này là linh hồn cấp mười lăm, tác dụng của chúng nó là chờ đợi, đợi tám ngàn linh hồn này lớn lên.
Linh hồn xung quanh cũng không nhiều lắm. phòng chừng đã bị những kẻ bảo vệ kia nuốt sạch, hoặc phát hiện ra khu vực này rất nguy hiểm, cho nên chẳng dám tiến vào. Ra lệnh cho vòng tròn xoay tròn hai vòng, không phát hiện ra bất kỳ linh hồn nào khác ở ngoài. Bởi vì có thể thấy được, những linh hồn bảo vệ này quả thật rất tận tâm
Nhìn hồng vân không ngừng tiến vào quả cầu, Phương Minh Nguy nhíu mày, hắn phát hiện, đường vân màu đỏ trên quả cầu mặc dù không ngừng tăng mạnh và sâu sắc, nhưng mà nếu so sánh với trước kia thì vẫn còn kém rất nhiều, hơn nữa nhìn quả cầu hấp thu hồng vân xong, tốc độ chuyển đổi năng lượng cũng không được nhanh. Có trời mới biết cái thứ này cần phải ở lại đây bao lâu mới có thể bổ sung năng lượng đầy đù.
Mơ hồ bên trong, Phương Minh Nguy phát hiện ra có chút không ổn, phòng chừng như Điêu Húc Học nhất định sẽ phát hiện ra hắn mất tích, chỉ mong là hắn ta sẽ không làm ra chuyện gì to tát thì tốt.
Nhưng mà, vô luận là Phương Minh Nguy suy đoán thế nào, thì cũng tuyệt đối không ngờ rằng, Trần Húc Đào tướng quân sau khi nhận được báo cáo của Điêu Húc Học, sự biến đổi sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên đặc sắc cỡ nào.
Chậm rãi đem lực lượng tinh thần của mình đưa vào những linh hồn kia, rất nhanh, Phương Minh Nguy đã có được đáp án hài lòng, nhưng linh hồn này được hồng vân cải tạo, đã có tiến bộ nhảy vọt. Tuy chỉ vỏn vẹn có hai tháng ngắn ngủi, nhưng phần lớn lên hồn đã đạt đến tình trạng ngoài cấp mười một.
Xem ra trong vòng một năm, những linh hồn này trên cơ bán đều có thể tiến hóa đến cấp mười lăm.
Không biết đám hồng vân này rốt cục là thứ gì, sao lại có năng lượng cường đại như vậy. Phương Minh Nguy cũng từng làm thí nghiệm, những đám hồng vân này đối với người sống thì lại chẳng có lực tổn thương gì cả, hơn nữa tu luyện lực lượng tinh thần trong hồng vân, cũng chiếm được hiệu quả nhiều gấp đôi so với bên ngoài.
Cũng tương tự như hắn sử dụng phương pháp minh tường để rèn luyện vậy, hai cách làm này khác nhau như lại mang đến kết quả giống như nhau.
Sờ vương miện trên đầu, Phương Minh Nguy đột nhiên nhó ra, những quái thú sống lại vì mình đã dùng xong hồng vân tích tụ gần trăm năm trong vương miện. Tuy còn dư rất nhiều, nhưng cơ hội hiếm có, hấp thu thêm một ít cũng không có hại.
Ngưng thần tĩnh khí. đem hồng vân hút vào trong vương miện, dần dần tiến vào trong không cách.
xệp bằng trong quả cầu, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy trong nháy mắt đã rơi vào trạng thái trống rỗng, tuy lực lượng tinh thần hoạt động theo quỹ tích nhất định nhưng ý thức của hắn c8an bán là không tập trung ở đây, mà thông thả phát ra bên trong hồng vân mênh mông
Hiệu quả tốt khi minh tường trong này, đã không cách nào diễn tả bằng lời. Lần thứ nhất sau khi minh tưởng, lực lương tinh thần tăng lên rõ rệt, cái cảm giác này thậm chí còn mãnh liệt hơn là rèn luyện thể thuật.
Trong thoáng chốc, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy tựa hồ đụng phái một tầng gì đó, hắn cũng không hiểu đó là cái gì, nhưng chỉ cảm thấy cái tầng ấy đưa ý thức của hẳn tách rời khỏi vùng trời này.
Giống như là giữa hai thứ có một màng mỏng không nhìn thấy được, cản trở ánh mắt 
của hắn, khiến cho hắn không cách nào tiếp xúc đến trình độ cao hơn.
Trong lúc nhất thời, Phương Minh Nguy liền vui vẻ, hắn hiểu rõ, mình gặp phải một cảnh giới trời đất hiếm có, hoặc nói cách khác, đây chính là con đường mà những đại sư tinh thần hệ cần phải đột phá cực hạn cấp mười lăm.
Tầng này mòng như cái màng, nhưng khiến cho hắn không cách nào tiến qua cửa, nếu như có dù khí để phá tan nó ra, như vậy thì Phương Minh Nguy có thể khăng định lực lượng tinh thần của mình sẽ bước vào cảnh giới cấp mười sáu.
Cấp mười sáu! Đây chính là lực lượng đại sư chân chính cũng là người đứng đầu của địa cầu, thậm chí là của Nữu Mạn đế quốc.
Trong lòng Phương Minh Nguy dao động, hắn tuyệt đối không ngờ rằng, ngay tại chỗ này mà mình lại gặp phải thời khắc mấu chốt như vậy.
Hít sâu một hơi, Phương Minh Nguy nhanh chóng đem tất cả toàn bộ tạp niệm đuổi ra khỏi đầu. Trong thời khắc này, tinh thần của hắn đều tập trung về một điểm, khiêu chiến với màng mỏng nhìn không thấy kia.
Lần thứ nhất, lần thứ hai... vô số lần công kích tinh thần, kết quả đều không thể xuyên qua tầng mỏng như tờ giấy bạc kia. Càng như vậy, Phương Minh Nguy càng phát hiện ra, trải qua vô số lần tấn công của mình mảng mỏng kia đã trở nên có giãn hơn.
Ý thức tinh thần trong cảnh giới trống rỗng phát ra một tia dao động. Phương Minh Nguy bất ngờ phát hiện ra, đầu của mình đã có cảm giác đau.
Phá, hay là không phá?
Hai ý niệm này đồng thời dây dưa trong đầu hắn.
Mặc dù không ai nói cho hắn biết, nhưng hắn cũng rõ, cơ hội để tiến vào cảnh giới này không nhiều, nếu như hôm nay từ bỏ, chỉ sợ là sau này trong khoáng thời gian ngắn, không cách nào tiến được vào trong cảnh giới tương tự.
Nhưng Phương Minh Nguy cũng rõ ràng, với trạng thái trước mắt của hắn, nếu như liều lĩnh vượt qua cửa ải này, thì khả năng thành công không tính là lớn.
Suy đi nghĩ lại. Phương Minh Nguy rốt cục thu hồi lực lượng tinh thần một cách chậm rãi, từ bỗ cơ hội hiếm có này.
Cũng không phải là hắn không có niềm tin và can đám, mà là bởi vì Phương Minh Nguy có một niềm tin khác cường đại hơn, cho nên hắn mới từ bỗ cơ hội trước mắt.
Nếu như Phương Minh Nguy bây giờ là một tu luyện giả tinh thần hệ hai trăm năm mươi tuổi, như vậy thì khi hắn có cơ hội, thì lựa chọn duy nhất chính là bò lại tất cả mà lao về phía trước.
Bởi vì, hai trăm năm mươi tuổi, đã bước vào cực hạn cuối cùng của việc tu luyện lực lượng tinh thần cấp mười sáu. Nếu như từ bỏ cơ hội này, thì chỉ sợ là không có khả năng tiến vào cấp mười sáu.
Nhưng mà Phương Minh Nguy thì khác, năm nay hắn chỉ mới hai mươi mốt tuổi, chẳng những là trẻ tuổi, hơn nữa là còn quá trẻ.
s au này, hắn còn nhiều thời gian để tu luyện, có thể thử nghiệm.Trải qua lần thử nghiệm này, nếu cơ hội còn đến nữa, hắn sẽ càng nắm chắc cơ hội thăng cấp hơn.
Có lẽ là trong một hai năm sau, hắn sẽ không có cơ hội này. Nhưng liên quan gì? Mười năm, hai mươi năm sau, hắn khẳng định vẫn có thể tiếp xúc với cảnh giới huyền diệu này.
Cầm lên được, tuy là đáng mừng, nhưng mà có thể bỗ xuống được, mới chính là chuyện khó khăn thật sự.
Trong giây phút ngắn ngùi đó, Phương Minh Nguy cũng đã nghĩ thông suốt lợi và hại bên trong, hơn nữa còn làm ra phán đoán chính xác nhất. Bời vậy có thể thấy được, trải qua mấy năm bôn ba, hắn dần dần đi về hướng con đường thành thục.
Thở dài một hơi, Phương Minh Nguy mờ hai mắt ra, trước mắt lại là một màu đò.
Nhìn kỹ quả cầu, trên người nó dầy những đường vân màu đỗ, còn nhiều hơn so với trước đây, xem ra, nó cũng đã đầy dù năng lượng, có thể xuất phát bất cứ lúc nào.
Trong lòng Phương Minh Nguy cũng kinh ngạc, vừa rồi hắn phá cửa, rốt cục đã tốn bao nhiêu thời gian.
Cúi đầu nhìn máy điện thoại trên cổ tay, sắc mặt của Phương Minh Nguy trắng lại, trong lúc minh tường không chú ý, thì ra đã ngồi xệp bằng ở đây ba ngày ba đêm, hèn chỉ ngay cả lực lượng tinh thần của mình phá cửa thất bại, cũng cảm thấy khó chịu.
Bụng có chút rung động, hiển nhiên là rất đói. Nhìn đông một chút, nhìn tây một chút, bên ngoài ngoại trừ hồng vân, tựa hồ chỉ có quả cầu lớn mà thôi.
Phải ăn nó sao?
Quả cầu dưới chân đột nhiên nhúc nhích, giống như cảm nhận được suy nghĩ của Phương Minh Nguy, phát ra tín hiệu cầu khân.
Phương Minh Nguy không nhịn được cười, đem lực lượng tinh thần truyền vào trong vương miện, liên lạc với linh hồn để lại trên chiến hạm Thắng Lợi, sau khi xác định địa điểm xong, liền ra lệnh truyền tống.
Rời đi lâu như vậy, vô luận là thế nào thì cũng phải trở về, nếu không thì sợ là sẽ tạo thành hậu quả không tưởng nôi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.