Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 52: Xuất phát




"Ngài thật sự là Phương Minh Nguy ư?"
Cười khổ một tiếng, Phương Minh Nguy nói: "Tôi quả thực là Phương Minh Nguy, nếu các ngươi không tin, vậy thì có thể mời Bản Phi Tạp đại sư, Khoa Tư Mạc đại sư hoặc là Khải Lực đại sư ra nhận người."
Những người đó nghe thấy ba cái tên là Phương Minh Nguy liên tiếp nói ra, trong lòng lập tức tin hơn nữa nữa.
Trong nhóm mười tám người bọn họ, ba người bọn Bản Phỉ Tạp chính là ba đại sư tinh thần hệ duy nhất. Phương Minh Nguy đã có thể nói ra một hơi, vậy thì tuyệt đối không phải là trùng hợp.
"Xin đợi một chút." Cơ giáp thủ màu xanh nói với vẻ áy náy.
Phương Minh Nguy điều khiển cơ giáp làm ra tư thế bất đắc dĩ, thầm nghĩ mình hôm nay đúng là xui xèo.
Nhẹ nhàng ấn máy liên lạc, cơ giáp thù màu lam nói: "Khoa Tư Mạc thúc thúc, thúc ở đâu?"
"Ta đang ngủ, Bang Ny, có chuyện gì?"
"Có một người tự xưng là Phương Minh Nguy tới rồi."
"A, Phương Minh Nguy đại sư, anh ta cuối cùng cũng tới rồi, ta lập tức ra đây."
"Đợi đã, người này điều khiển một chiếc cơ giáp đinh cấp của thế thuật hệ, hơn nữa căn cứ vào tình hình giao thủ vừa của mà phán đoán, anh ta có thực lực tiến hành di động á quang tốc."
"Di động á quang tốc ư?" Khoa Tư Mạc kinh hãi nói: "Bang Ny, ngươi điên rồi à, Phương Minh Nguy đại sư là đại sư tinh thần hệ, không phải là đại sư thể thuật hệ không có não như các người."
"Khoa Tư Mạc thúc thúc, thúc mới không có não ý." Trong giọng nói của Bang Ny mang theo một tia hờn dỗi hiếm có.
"À, xin lỗi, ta xin lỗi, có điều ngươi cho rằng đại sư tinh thần hệ có thể tiến hành di động á quang tốc ư?" Khoa Tư Mạc cười ha ha hối: "Cái này được ghi chép trong giáo khoa toàn thư nào nhi, ta sao không nhớ nhi?"
Sắc mặt Bang Ny đỏ lên, nói: "Cháu biết là không thể. nhưng hắn nói ra tên của Bản Phi Tạp lão sư và Khải Lực thúc thúc cùng thúc."
"Thật ư? A, vậy thì anh ta chính là Phương Minh Nguy đại sư rồi, ta lập tức ra đây?"
"Có thể ư?" Bang Ny trào phúng: "Thúc không phải nói rằng đại sư tinh thần hệ không thể tiến hành di động á quang tốc ư."
Khoa Tư Mạc trầm mặc một lát nói: "Có thể là ngươi nhìn nhầm rồi."
"Không thể nào, căn cứ vào ghi chép của cuộc chiến đấu vừa rồi, cơ giáp thủ của chiếc cơ giáp đó có thực lực này."
"Ổ, vậy thì đây có lẽ là một kỳ tích."
"Kỳ tích ư?"
"Đúng vậy, Phương Minh Nguy đại sư là một người chuyện sáng tạo ra kỳ tích, có lẽ đây chính là một kỳ tích mà anh ta vừa mới sáng tạo ra."
Sau khi ngắt liên lạc, Bang Ny hoài nghi nhìn cơ giáp ở trước mặt, cô ta lần đầu tiên nghe thấy Khoa Tư Mạc đánh giá cao một người như vậy, trong lòng không khỏi nổi lên lòng hiếu kỳ.
Không lâu sau, mặt đất nứt ra, một chiếc cơ giáp đỉnh cấp đồng dạng xuất hiện.
Khoa Tư Mạc nói: "Phương Minh Nguy đại sư, là cậu ư?"
"Khoa Tư Mạc đại sư, ngài tới rồi à?"
Chiếc cơ giáp đó dột nhiên hé mở, Khoa Tư Mạc bước ra khỏi cơ giáp,, đứng trên mặt đất nói: "Phương đại sư, xin ra ngoài nói chuyện."
Phương Minh Nguy nhìn những cơ giáp ở xung quanh, thấy bọn họ không hề có ý tứ thả lỏng, biết rằng lần này bất kể là như thế nào cũng phải chui ra rồi.
Hắn trước tiên thu hồi nội giáp, chiếc hộ giáp kỳ dị này không thể để cho người khác biết được.
Sau đó, Phương Minh Nguy mở khoang của cơ giáp đĩnh cấp, nhảy ra, đi tới cạnh Khoa Tư Mạc.
Thấy Khoa Tư Mạc và Phương Minh Nguy thân thiện làm lễ tiết ôm nhau, những cơ giáp thủ đang cẩn thận giới bị đó mới thả lòng.
"Khoa Tư Mạc đại sư, tôi án chiếu theo ước định mà đến, nhưng sự ngạc nhiên mà mấy người dành cho tôi thật sự là quá lớn đó, tôi hồ như là ăn không tiêu." Phương Minh Nguy oán thán.
Mấy đại sư thể thuật hệ đồng thời đỏ mặt, đã xác nhận được thân phận của Phương Minh Nguy, bọn họ tất nhiên biết rằng, vừa rồi giao thủ với mình là một vị đại sư hàng thật giá thật.
Trong đối chiến cơ giáp, mấy đại sư thể thuật hệ liên thủ, không ngờ lại không thể đánh hạ được một đại sư tinh thần hệ, chuyện này nếu để truyền ra ngoài, mấy người bọn họ sẽ trở thành trò cười trong các đại sư thể thuật hệ.
"A, đây chẳng qua là đùa vui thôi, một trò đùa đầy thiện ý ấy mà." Khoa Tư Mạc mùn cười, nói: "Để tôi xem nào, à, Phương Minh Nguy đại sư, anh làm sao mà làm được vậy, chẳng lẽ anh đánh cướp từ nơi thí luyện ư?"
"Cái gì cơ?"
"Nếu tôi nhìn không nhầm, đây chắc là cơ giáp điền hình mà một vị đại sư thể thuật hệ mới có thể điều khiển được, anh làm sao mà lấy được từ nơi thí luyện?"
Phương Minh Nguy há miệng cứng lười, hắn không muốn công bố bí mật của nội giáp, cho nên lúc này thật sự là có chút không thể tự bào chữa được.
Đảo đảo mắt, nhìn thấy cơ giáp của Khoa Tư Mạc, trong lòng mừng rơn, hỏi: "Khoa Tư Mạc đại sư, ông không phải là cũng điều khiển một chiếc cơ giáp thể thuật hệ điền hình ư?"
"Tôi á?" Khoa Tư Mạc ngây ra, sau đó bật cười: "Tôi đương nhiên là khác rồi, bởi vì chiếc cơ giáp này của tôi không phải là lấy được từ trong nơi thí luyện."
Phương Minh Nguy ngây ra, quan sát tử tế một chút, quả nhiên phát hiện loại cơ giáp này rất lạ, tựa hồ như chưa từng thấy qua trong nơi thí luyện. Ánh mắt của hắn lại lướt qua mấy chiếc cơ giáp còn lại của đế quốc Khải Duyệt, lập tức hiểu ra, đây kỳ thực là cơ giáp tư nhân mà đế quốc Khải Duyệt nghiên cứu ra.
Có điều loại cơ giáp này bất kề là uy lực hay là tốc độ đều tuyệt đối không thể kém cơ giáp bên trong khu thí luyện. Xem ra, quốc gia văn minh cấp bảy đã có năng lực chế tạo cơ giáp đinh cấp rồi.
Thở dài một hơi, Phương Minh Nguy nói: "Khoa Tư Mạc đại sư, thật là hâm mộ các ngài."
"Hâm mộ chúng tôi ư?"
"Đúng vậy, từ trên cơ giáp mà một quốc gia chế tạo ra có thể nhìn ra thực lực tồng hợp của quốc gia đó."Phương Minh Nguy nói từ tận đáy lòng: "Quý quốc không ngờ có thể chế tạp ra cơ giáp đinh cấp mà chỉ có thể xuất hiện trong di tích của quốc gia cấp mười, thật sự là thành tựu tuyệt vời."
Khoa Tư Mạc cười vui vè, có điều sắc mặt ông ta rất nhanh lại trở nên ảm đạm, nói: "Khải Duyệt chúng tôi tuy có thể chế tạo cơ giáp đinh cấp, nhưng lại là loại thấp nhất trong cơ giáp đĩnh cấp, thực sự là không có gì đáng để khoe khoang cả."
Phương Minh Nguy ngây ra, hỏi: "Cơ giáp đinh cấp cũng có phân cấp
à?"
"Đương nhiên là có rồi, cơ giáp mà đế quốc Khải Duyệt chúng tôi chế tạo ra chỉ chẳng qua là tương đương trên tính năng với những cơ giáp của bọn Vương Tự Cường thôi." Khoa Tư Mạc thở dài: "Thực ra loại cơ giáp này có thể đủ để cao thủ thể thuật hệ cấp mười sáu sử dụng, một khi năng lực thể thuật đạt tới cấp mười bảy, cấp mười tám, vậy thì không thể nào phát huy ra hết được tất cả tiềm lực của cơ giáp thủ."
Phương Minh Nguy chợt hiểu ra, chẳng trách bọn lão sư bỏ qua đế quốc Khải Duyệt ở trước mặt mà chỉ nhớ mãi không quên muốn được tiến vào nơi thí luyện một lần, thì ra cơ giáp phù hợp với tâm ý của họ, không phải là cái mà đế quốc Khải Duyệt hiện tại có thể cung cấp.
Có điều, có thể có được dạng khoa học kỹ thuật này đã là một chuyện rất khá rồi. Phương Minh Nguy có chút hâm mộ nhìn bộ cơ giáp đó, mắt đột nhiên sáng lên, hỏi: "Khoa Tư Mạc đại sư, chẳng lê ngài có thể tiến hành vận động cực hạn của á quang tốc ư?"
Khoa Tư Mạc ho khan một tiếng, có chút xấu hổ nói: "Không thể, đối với tôi mà nói, chiếc cơ giáp này chẳng qua chỉ có tác dụng bảo hộ mà thôi, căn bản không thể phát huy ra được uy lực mạnh nhất của nó."
Phương Minh Nguy chậm rãi gật đầu: "Thì ra là vậy, Khoa Tư Mạc đại sư, ngài trang bị loại cơ giáp đinh cấp này, có phải là hơi lãng phí không?"
Khoa Tư Mạc tức giận trừng mắt lườm hắn một cái, người này nói chuyện cũng quá trực tiếp rồi.
"Phương đại sư tới rồi à, vậy thì chúng ta cũng xuất phát thôi."
Một giọng nói già nua từ dưới lối vào lòng đất vang lên, Bản Phi Tạp mặc đồ đen cười ha ha bước ra.
Các cơ giáp thủ đồng thời cung Vinh hành lễ với vị lão nhân này, Bản Phỉ Tạp hơi gật đầu, nói: "Các ngươi đều ra đi, chuẩn bị xuất phát."
Mấy chiếc cơ giáp lần lượt mở ra, mấy cơ giáp thủ đồng thời nhảy ra. Phàm là một cơ giáp đẳng cấp, bản thân đều có năng lực áp súc không gian, cho nên mọi người vẫn tay một cái, các cơ giáp liền biến thành cơ giáp mô hình dài khoảng 20cm.
Dưới mệnh lệnh của Bản Phi Tạp, từ dưới đất có một chiếc xe phòng cờ trung bình bay ra, Phương Minh Nguy nhìn hỏa lực lắp bên ngoài của nó, lập tức giật nảy mình Chiếc xe phòng này chỉ hòa lực lộ ra ngoài thôi cũng đủ đế sánh ngang với một chiến hạm cờ nhỏ rồi, thật sự không biết những người này nghĩ gì, không ngờ lại bất chấp giá cả mà chế tạo ra món này.
"Lên xe đi."
Phương Minh Nguy do dự một lát rồi theo mọi người lên xe.
Trong xe phòng chia ra ba phòng, Bản Phỉ Tạp, Phương Minh Nguy, Khoa Tư Mạc bốn đại sư tinh thần hệ và vị cơ giáp giáp thủ mặc cơ giáp màu lam đó ở phòng chính giữa.
"Phương Minh Nguy đại sư, đây là đại sư thế thuật số một trong lớp trẻ tuổi của Khải Duyệt chúng tôi, Bang Ny tiểu thư." Khoa Tư Mạc giới thiệu: "Cũng là người đáng để kiêu ngạo nhất trong gia tộc La Phu chúng tôi."
Bang Ny là một cô gái mỹ lệ tóc lam mắt lam, lúc mỉm cười, đôi mắt xanh thẳm như biển giống như là có một loại mỵ lực không thể nào tả được, có thể hút hồn người ta.
Có điều Phương Minh Nguy một khi nghĩ đến quá trình giao thủ vừa rồi, trong lòng lại khó tránh khỏi có mấy phần có kỵ. VỊ nữ tử này bỏ cơ giáp ra thì đúng là dễ nhìn, nhưng mặc cơ giáp lên rồi thì lúc xuất thủ hung ác thô bạo, quả thực là còn dã man hơn Viên Ninh mấy phần.
Miễn cưỡng gật đầu với cô ta một cái, Phương Minh Nguy vội dời ánh mắt sang chỗ khác.
Có lẽ cảm nhận được sự bất mãn của Phương Minh Nguy, Bang Ny cười áy náy, nói: "Phương Minh Nguy đại sư, thật sự rất xin lỗi, chúng tôi không ngờ anh lại có thể từ trong khu thí luyện lấy được một cơ giáp hoàn toàn thuộc về đại sư thể thuật hệ. Đối với sự hiểu lầm vừa rồi, tôi đại biểu cho các bạn xin lỗi anh."
Nghe lời xin lỗi chân thành của cô ta, chút khúc mắc trong lòng Phương Minh Nguy lập tức ít đi nhiều. Nhìn đôi mắt đầy mị lực đó, nói: "Bang Ny tiều thư trẻ tuổi như vậy mà dã có thực lực thể thuật hệ cấp đại sư, thật sự là hiếm có."
Mấy vị đại sư của đế quốc Khải Duyệt, bao gồm của Khoa Tư Mạc mặt đều đỏ lên, bọn họ chán nản nhìn Phương Minh Nguy chỉ mới hơn hai mươi tuổi, thầm nghĩ đây là đang khích lệ hay là đang nói kháy người ta vậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.