Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 53: Lí do bát cấp




“ Đích đích…”
Sau một loạt thanh âm bấm nút vang lên, từ trên màn hình lớn truyền đến tin tức hai kiện cơ giáp đối chiến.
“ Cơ giáp màu đỏ, Kiệt La Mỗ, thể thuật năng lực cấp sáu, lực lượng tinh thần cấp năm. Cơ giáp màu trắng, Phương Minh Nguy, thể thuật năng lực cấp hai, lực lượng tinh thần cấp tám.”
“ Cấp tám?” Thi Nại Đức lớn tiếng kêu lên: “ Phương Minh Nguy, không phải lực lượng tinh thần của cậu chỉ có bảy cấp sao? Như thế nào biến tám cấp.”
Phương Minh Nguy cũng gãi gãi đầu, trong ánh mắt khó thể tin của mọi người suy nghĩ một lát, rốt cục nói: “ Ta không biết.”
Mọi người nhất thời lâm vào cười ngất.
“ Phương Minh Nguy, cậu thật sự không biết lúc nào tăng lực lượng tinh thần tới cấp tám sao?”
“ Đúng vậy, ta vẫn luôn nghĩ chỉ là cấp bảy, đúng rồi…” Phương Minh Nguy đột nhiên vỗ hai tay, trong ánh mắt chờ mong của mọi người nói: “ Có thể là do máy móc bị trục trặc nên báo sai lầm.”
Đám người tiến sĩ Tạp Tu hai mặt nhìn nhau, tuy rằng bọn họ đều biết máy móc này là sản phẩm công nghệ cao nhất của địa cầu nhân loại, trong trận đấu giả thuyết cũng có thể tiến hành năng lực đo lường kiểm tra. Sai lầm cực kỳ bé nhỏ, trên cơ bản có thể bài trừ.
Nhưng nghe được suy đoán của Phương Minh Nguy, bọn họ liền đổi một khoang thuyền khác cho hắn, một lần nữa kiểm tra đo lường.
“ Thể thuật năng lực cấp hai, lực lượng tinh thần cấp tám.”
Tin tức y như đúc hợp thành thanh âm truyền ra, lúc này đây mọi người cũng không còn nửa điểm hoài nghi, Phương Minh Nguy đúng là đã đạt tới lực lượng tinh thần cấp tám.
“ Chúc mừng.” Thi Nại Đức nắm tay Phương Minh Nguy, làm bộ dáng đáng thương nói: “ Kính nhờ ngài cẩn thận ngẫm lại, khi đột phá ngài ra sao, trước khi đột phá ngài làm gì?”
Tiến sĩ Tạp Tu kéo đứa cháu của mình qua, cả giận nói: “ Thi Nại Đức, không cần mất mặt xấu hổ, người ta là do trải qua cố gắng khắc khổ mới có thể thăng cấp, nếu ngươi muốn tăng lên thực lực của mình, thì phải cố gắng luyện tập đi.”
“ Không đúng đâu tiến sĩ, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy mới tăng lên cấp bảy vào mấy ngày trước thôi. Ngài nói làm sao khổ luyện mà có thể trong vòng vài ngày tăng lên một bậc đây?”
“ Thật không?” Tiến sĩ Tạp Tu kinh ngạc hỏi.
“ Đúng vậy, chính là ngày cháu mang Phương Minh Nguy đi tới huấn luyện doanh.”
Trong lòng Phương Minh Nguy rùng mình, sợ nếu hắn tiếp tục dây dưa nhắc mãi sẽ làm tiến sĩ Tạp Tu nhớ tới chuyện ở triển lãm quán. Vô số ý niệm ở trong đầu chuyển qua trong nháy mắt, đột nhiên nhớ tới một chuyện, lập tức nói: “ A, ta nhớ ra rồi.”
Thanh âm của hắn quả nhiên đem lực chú ý của mọi người hấp dẫn tới.
“ Ta nghĩ, ta biết vì sao có thể trong thời gian ngắn tăng lực lượng tinh thần lên một bậc.”
“ Nguyên nhân gì vậy, nói mau.” Thi Nạp Đức lập tức xông lên phía trước, kéo tay Phương Minh Nguy, nhiệt tình hỏi.
“ Thi Nại Đức, cậu còn nhớ rõ chuyện nằm viện của tớ vào hai ngày trước không?”
“ Đương nhiên, cậu là con quỷ không may mắn, thế nhưng lại gặp phải lúc quân đội đuổi bắt đào phạm, mà bị khí thể của cơ giáp phun trúng, cho nên đi nằm viện đó thôi.” Nghĩ đến sự kiện này, Thi Nại Đức đã cảm thấy buồn cười.
“ Đúng vậy, lúc ta nằm viện, từng có một đoạn thời gian hôn mê bất tỉnh. Bác sĩ nói ta bị thương tổn hệ thống thần kinh não, rất có thể sẽ biến thành người sống đời thực vật.”
Thi Nại Đức hít sâu một hơi, cả kinh nói: “ Còn nghiêm trọng đến như vậy?” Hắn vốn cho rằng chẳng qua chỉ là trầy xước nho nhỏ, lại không nghĩ rằng bị thương đến tình trạng nặng như vậy.
“ Đúng vậy, nhưng ta mạng lớn, chỉ nằm một ngày thì tỉnh lại.” Phương Minh Nguy cười nói: “ Sau khi tỉnh lại đã cảm thấy có điều khác hẳn, có thể là vì bị thương đó a.”
“ Cậu là nói, cậu bị thương, sau đó lành lại, sau đó lại trực tiếp thăng lên lực lượng tinh thần?” Thi Nại Đức khoa trương nói.
Phương Minh Nguy gật đầu, nói: “ Ngoại trừ như vậy, ta nghĩ không ra còn nguyên nhân gì khác.”
Kỳ thật trong lòng Phương Minh Nguy hiểu rõ, mình có thể tăng lên một bậc lực lượng tinh thần khả năng lớn nhất không phải vì bị thương, mà là bởi vì hấp thu linh hồn của người kia.
Thật không biết người kia đến tột cùng lại là ai, chẳng những có kinh nghiệm phong phú về thao túng cơ giáp mà không người sánh kịp, hơn nữa lực lượng tinh thần cũng cực kỳ cường đại. Cho nên sau khi tử vong còn có thể bảo trì đại lượng lực lượng tinh thần, cuối cùng để cho Phương Minh Nguy chiếm được chỗ tốt thật lớn.
“ Bị luồng khí lưu của cơ giáp đánh cho bị thương hệ thống thần kinh não, sau khi tỉnh lại thì ngoài ý muốn tăng lên một bậc lực lượng tinh thần.” Thi Nại Đức thì thào nói: “ Cậu nói đi, điều này có thể sao?”
“ Hoàn toàn có thể.” Tiến sĩ Tạp Tu suy nghĩ một lát, nói: “ Tuy rằng khả năng thật ít, nhưng cũng không phải không có. Đừng nói là nhân loại hiện tại, cho dù là nhân loại trong cổ địa cầu, cũng có ghi chép lại chuyện này.”
Tinh thần Thi Nại Đức rung lên, liền vội vàng hỏi: “ Tiến sĩ Tạp Tu, ngài là nói, làm như vậy cũng được hay sao?”
“ Nói hưu nói vượn.” Tiến sĩ Tạp Tu tức giận nói: “ Đây chẳng qua là ví dụ cực kỳ ngẫu nhiên thôi, Phương Minh Nguy có thể tỉnh lại, hơn nữa còn tăng lên một bậc tinh thần lực lượng, đó là cái may mắn trong bất hạnh, là bởi vì nhân họa mà được phúc. Nếu đổi lại là ngươi, như vậy ngươi liền trực tiếp chờ chết đi.”
Thần thái trong mắt Thi Nại Đức nhất thời phai nhạt xuống: “ Ai, vì sao Thượng Đế lại không công bình như vậy.”
Tiến sĩ Tạp Tu không hề để ý tới hắn, mà là nhìn Phương Minh Nguy nói: “ Phương Minh Nguy, như vậy cơ giáp màu trắng kia đúng là do cậu thao túng?”
“ Đúng vậy, tiến sĩ Tạp Tu.”
“ Cậu làm sao học được độc môn kỹ xảo của Hác Hải Minh?”
Phương Minh Nguy suy nghĩ hồi lâu, rốt cục nói: “ Ta cũng không biết.”
“ Cái gì? Cậu không biết, vậy sao cậu biết dùng?”
“ Bởi vì nhìn hắn dùng qua, mà ta có xem qua, cho nên học được.” Phương Minh Nguy chỉ vào Hác Hải Minh, thản nhiên nói.
Tiến sĩ Tạp Tu mấp máy môi, không ngờ lại là lý do đơn giản đến như thế.
Trong tim của hắn lại kích động lên, đây là thiên phú đáng sợ cỡ nào, chỉ cần có thể xem qua một lần là có thể học được, người này có phải là nhân loại hay không đây?
Hít sâu một hơi, tiến sĩ Tạp Tu lại hỏi: “ Như vậy cậu làm sao phát hiện chỗ sơ hở của Kiệt La Mỗ?”
Vấn đề này chẳng những làm phức tạp tiến sĩ Tạp Tu, mà ngay cả đám người Lương Tuấn Vĩ cũng phi thường khó hiểu.
Không có ngàn vạn lần kinh nghiệm thực chiến, lại làm sao có thể dễ dàng phát hiện ra sơ hở của đối thủ.
Nghĩ nghĩ, Phương Minh Nguy thẹn thùng gãi đầu, nói: “ Ta cũng không biết.”
“ Cậu lại không biết?”
“ Đúng vậy.” Phương Minh Nguy thầm nghĩ trong lòng, cơ giáp này cũng không phải do ta thao túng, ta đương nhiên không có khả năng biết được. Nhưng ngoài miệng lại nói: “ Lúc ấy ta cảm thấy được đánh vào nơi đó có chỗ tốt, cho nên ta liền đánh.”
“ Đây là hành vi bản năng của cậu sao?”
“ Hình như phải.”
“ ….”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.