Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 46: Đội hữu




Phương Minh Nguy đã sớm nhận ra người này, hắn cũng là một trong những nhân vật phong vân trong trường, công tử của Hác thị tập đoàn, Hác Hải Minh.
Ở trong trường học, từ trước đến nay nổi tiếng tuổi trẻ nhiều tiền, anh tuấn tiêu sái, hơn nữa còn trọng yếu hơn là khác với những công tử nhà giàu khác, hắn lại là một người thật sự có chân tài thực học.
Chỉ mới ba mươi tuổi, năng lực thể thuật cùng với lực lượng tinh thần cũng đã đạt tới cấp sáu, ở trong tuổi trẻ, coi như là có chút danh tiếng.
Hác thị tập đoàn là một đại hình xí nghiệp trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, tuy rằng kém hơn Tuệ Tinh không ít, nhưng cũng không phải những người thường như Phương Minh Nguy có thể kết bạn.
Ánh mắt Hác Hải Minh chuyển hướng Phương Minh Nguy, trên mặt hắn nổi lên vẻ tươi cười vui vẻ: “ Phương Minh Nguy, đúng không?”
“ Đúng vậy.”
“ Cậu đang kỳ quái, vì sao tôi biết tên của cậu.”
“ Có điểm kỳ quái.” Phương Minh Nguy thẳng thắn thành khẩn mỉm cười, chính mình nhận ra hắn thì cũng không kỳ quái, nhưng hắn lại làm sao biết được một vô danh tiểu tốt như mình.
Hác Hải Minh đẩy Thi Nại Đức, nói: “ Đều là người này, hắn gặp người liền khoe, hai ngày trước đã đánh một thiên tài cơ giáp không còn manh giáp.”
Phương Minh Nguy ngẩn ra, ánh mắt nhìn về phía Thi Nại Đức nổi lên vài phần nghi vấn.
Thi Nại Đức xấu hổ ho khan một tiếng, nói: “ Hác Hải Minh, không nên nói bậy, nói cho cậu biết, Phương Minh là thiên tài cơ giáp chân chính, tuy rằng còn kém hơn ta một chút, nhưng về sau nhất định sẽ làm cậu chấn động.”
Hác Hải Minh từ chối cho ý kiến, chỉ cười hướng Phương Minh Nguy nói: “ Bằng hữu, có hứng thú ngoạn một hồi không?”
“ Không được.” Thi Nại Đức quả quyết cự tuyệt: “ Hắn vừa mới tiếp xúc cơ giáp còn chưa tới vài ngày, cậu muốn đánh, một năm sau cam đoan cậu sẽ rất thích thú.”
Hác Hải Minh nhún vai, nhìn Phương Minh Nguy làm ra mặt quỷ.
Nhìn thấy hắn làm ra hành động như thế, Phương Minh Nguy thật đúng là cảm thấy thích vị thanh niên nhìn giống như ánh nắng mặt trời này.
Nếu đổi lại trước khi chưa hấp thu linh hồn ý thức, hắn nhất định sẽ không nhận đề nghị của Hác Hải Minh. Nhưng hiện tại thì khác, đối với đối thủ như Thi Nại Đức, hắn cũng đã có đủ tin tưởng.
Huống hồ, hắn rõ ràng hiểu được một sự kiện. Nếu như mình thật sự muốn được hiệp hội yêu thích cơ giáp của trường học thừa nhận, như vậy không có khả năng giấu diếm bản thân.
“ Thi Nại Đức, hai ngày rồi ta tự luyện, cảm giác rất tốt.”
Thi Nại Đức ngẩn ra, quay đầu lại nhìn chằm chằm Phương Minh Nguy cứ như là không quen biết hắn, thẳng đến lúc hắn bị sởn cả tóc gáy mới thôi, lời nói thấm thía: “ Cậu đừng nói cho tôi biết, cậu muốn đáp ứng sự khiêu chiến của hắn.”
“ Này…” Phương Minh Nguy sờ sờ mũi, nói: “ Hình như là đúng.”
Thi Nại Đức lắc lắc đầu, nói: “ Huynh đệ, ta xem cậu là huynh đệ, cho nên cho cậu một lời khuyên, chân chính tự do chiến đấu cùng với một mình luyện tập là hai loại khái niệm hoàn toàn khác nhau.”
Phương Minh Nguy chớp chớp đôi mắt sáng ngời, trong mắt hiện lên vẻ ngây thơ thuần khiết: “ Ta biết, nhưng ta vẫn muốn thử một lần.”
“ Cậu khẳng định?”
“ Đúng vậy, ta khẳng định.”
“ Được rồi.” Thi Nại Đức bất đắc dĩ xoay người, nói: “ Hác Hải Minh, hắn là tay mới, chờ một lát cậu phải hạ thủ lưu tình, không được đem nhuệ khí của người ta xóa sạch.”
“ Ân, ta hiểu được.”
Phương Minh Nguy nghi hoặc nhìn hai người, chẳng lẽ mình thật sự rất kém cỏi sao?
Ba người sóng vai đi vào một tòa lầu, tầng thứ bảy tòa lầu bày ra tới mấy trăm khoang thuyền dày đặc. Nơi này chính là đại bản doanh của hiệp hội yêu thích cơ giáp trong trường học.
“ Phương Minh Nguy, cậu xem, thiết bị nơi này đều là mới nhất, ở trong này cam đoan có thể thể nghiệm được cảm thụ chân thật nhất.”
Phương Minh Nguy nhìn chung quanh, đột nhiên hỏi: “ Không có cơ giáp chân chính sao?”
Thi Nại Đức ha ha cười, nói: “ Cơ giáp chân chính đương nhiên là có, nhưng không phải dành cho thái điểu như cậu dùng đâu.”
“ Phải không?”
“ Đương nhiên, thao túng cơ giáp chân thật cùng với thao túng cơ giáp giả thuyết là hoàn toàn khác nhau, nếu không phải ở nơi đây rèn luyện đến trình độ nhất định, chúng ta sẽ không cho cậu đụng chạm đến cơ giáp chân chính.”
Phương Minh Nguy hơi thất vọng, hỏi: “ Vậy phải đạt tới trình độ nào mới được?”
“ Rất đơn giản, chỉ cần cậu ở trong này có thể chiến thắng ta.” Thi Nại Đức chần chờ một chút, chỉ chỉ Hác Hải Minh đứng bên cạnh, nói: “ Người kia tuy rằng kém hơn ta một chút, nhưng nếu cậu đánh ngã hắn, như vậy cũng có thể tiếp xúc cơ giáp chân chính.”
Hác Hải Minh ho khan một tiếng, nói: “ Thi Nại Đức, ở trong trí nhớ của ta, giống như cậu chưa từng thắng qua ta nha.”
“ Hừ, đó là do ta nhường cậu, hiểu chưa?”
“ Thật không, nếu không chúng ta lại đến luận bàn một phen.”
“ …Sau này đi, hiện tại ta không rảnh.” Thi Nại Đức quả quyết cự tuyệt.
Móc ra tấm thẻ, Thi Nại Đức cài vào máy, mở ra ba khoang thuyền.
Hắn đang muốn đi vào, đột nhiên máy điện thoại đeo trên cổ tay vang lên, thần sắc không vui nói chuyện hai câu, hắn nói: “ Hai người chơi một hồi, chủ nô lại bắt đầu muốn bóc lột khổ lực của nhân dân lao động rồi.”
Nhìn Thi Nại Đức vội vàng rời đi, Phương Minh Nguy tò mò hỏi: “ Cái gì chủ nô?”
“ Đương nhiên là tiến sĩ Tạp Tu.”
Phương Minh Nguy bật cười, ngẫm lại đôi chú cháu này, thật đúng là có vài phần cảm giác như thế.
“ Nghe Thi Nại Đức nói, cậu mới ngoạn cơ giáp được bốn giờ liền nắm giữ nguyên bộ tư thế cơ bản.” Hác Hải Minh như tùy ý nói, nhưng trong mắt hắn ẩn hiện luồng tinh quang đã đưa tâm tình của hắn biểu lộ không thể nghi ngờ.
“ Chưa nói tới nắm giữ, chính là học theo bắt chước làm một lần.” Phương Minh Nguy khiêm tốn nói.
Hác Hải Minh đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm mặt nói: “ Nói như vậy, cậu có thể trong vòng hai mươi giây hoàn thành một bộ tư thế cơ bản cũng là thật sự.”
“ Giống như miễn cưỡng cũng có thể đạt tới.”
Ánh mắt Hác Hải Minh nhìn hắn nhất thời có chút cổ quái, đó chính là rung động, hoài nghi, đố kỵ cùng với khâm phục đủ làm tâm tình trong nháy mắt hợp cùng một chỗ.
Phương Minh Nguy có chút kinh ngạc nhìn hắn một cái, không thể tưởng được trong ánh mắt một người lại có thể trong nháy mắt biểu đạt ra được nhiều loại tình cảm phong phú như thế.
Mái che của khoang thuyền chậm rãi hạ xuống, bên trong bộ đàm truyền đến thanh âm Hác Hải Minh: “ Nghe nói hai ngày trước cậu bị Thi Nại Đức đánh đập thật thảm, thật không?”
“ Ân, lần đầu tiên chính thức cùng người giao thủ, ta có chút không thích ứng.” Phương Minh Nguy thành thành thật thật nói.
“ Thật không.” Hác Hải Minh do dự một chút, nói: “ Phương Minh Nguy, một khi ta cùng người giao thủ, từ trước tới nay đều là toàn lực ứng phó. Tuy rằng ta đáp ứng với Thi Nại Đức sẽ lưu tay, nhưng chuyện tới trước mắt ta không chắc có thể khống chế chính mình. Cho nên nếu hiện tại cậu không muốn cùng ta giao thủ, thì không cần nữa.”
“ Không cần, nếu đã vào trong, thì ngoạn ngoạn một chút cũng tốt.” Trong lòng Phương Minh Nguy buồn cười, còn nghĩ ta là thái điểu của hai ngày trước sao, chờ một lát cậu sẽ biết.
“ Tốt.” Hác Hải Minh trầm giọng nói: “ Một khi đã như vậy, ta sẽ không khách khí.”
“ Nga, chờ một chút.”
“ Chuyện gì?”
“ Cậu có biết, trước kia ta cũng chưa từng tiếp xúc qua cơ giáp, đúng không?”
“ Ân.” Hác Hải Minh lên tiếng, đoán không ra đối phương đang muốn nói gì.
“ Ha ha, ta là nói, đợi lát nữa cùng cậu giao thủ, bởi vì kinh nghiệm của ta không đủ, cho nên cho dù là muốn hạ thủ lưu tình cũng có điều khó khăn, cậu cần phải chú ý a.”
Hác Hải Minh tuy rằng rất có lòng dạ rộng rãi, nhưng nghe được những lời này, một cỗ tức giận vẫn trùng xông lên ngực.
“ Tốt, ta hiểu được, tất cả đều cùng không cần lưu tình a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.