Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 45: Chú cháu




“ Là cái gì?” Cáp Lí Sâm cùng Lí Minh đồng thời hỏi.
Đại Vệ dở khóc dở cười ngẩng đầu lên, nói: “ Mấy ngày hôm trước lúc ta ở nhà ăn cơm, con ta nói với ta, nó ở cực phẩm F1 thắng được một giải quán quân phân trạm.”
“ Con của ngươi? Phân trạm tái quán quân?” Cáp Lí Sâm bật cười nói: “ Đại Vệ, đừng nói giỡn, tiểu tử của ngươi chỉ mới mười hai tuổi, không có khả năng tham gia trận đấu gì.”
“ Không, có một loại trận đấu có thể tham gia.” Đại Vệ nghiêm trang nói: “ Trận đấu trên Thiên Võng.”
“ Thiên Võng?” Lí Minh kinh ngạc đứng lên, hắn dò hỏi: “ Ngươi là nói, trận đấu giả thuyết?”
“ Đúng vậy.” Đại Vệ khẳng định nói: “ Cực phẩm F1, chính là một tiểu trò chơi hạng tam lưu.”
Một lão nhân cùng một trung niên nhân hai mặt nhìn nhau, lấy thân phận địa vị của bọn họ, đương nhiên là khinh thường việc mê luyến thế giới internet.
Nếu cực phẩm F1 ở trong Thiên Võng là một trò chơi lớn số một số hai, bọn họ có thể còn nghe nói qua. Nhưng trên thực tế, cực phẩm F1 chẳng qua chỉ là một trò chơi tam lưu trong hệ thống mạng của tinh cầu Tạp Lí Mỗ mà thôi.
Một câu lạc bộ có thể đào tạo ra siêu cấp nhân tài như Phương Minh Nguy, cùng với một trò chơi vô danh hạng tam lưu.
Hai thứ này vốn là hai thế giới hoàn toàn khác hẳn.
Cho nên tuy rằng kinh nghiệm của bọn họ phong phú, nhưng muốn đem hai thứ không hề có liên quan liên tưởng nối kết vào nhau, như vậy bọn họ thật sự không thể tưởng tượng giống như mình đang nghe chuyện thần thoại nửa đêm.
Đại Vệ nhìn biểu tình trên mặt bọn họ, khua xấp giấy trong tay, nói: “ Còn có một phần tư liệu, là Ước Hàn Sâm vừa mới tìm được, Phương Minh Nguy cùng câu lạc bộ Tuệ Tinh ký kết hiệp ước tài trợ hai năm, chính là ngày hôm nay, vừa mới giao đến chỗ công chứng. Hắc hắc, Tuệ Tinh thật đúng là biết hàng, biết đó là một bảo bối, cho nên thật vội vã.”
Tinh quang trong mắt Lí Minh chợt lóe, trầm giọng nói: “ Hôm nay mới ký hẹn, thì phải là nói Phương Minh Nguy cũng không phải Tuệ Tinh bồi dưỡng ra tới.”
“ Hẳn là không phải, nếu ta phỏng chừng không sai lầm, Phương Minh Nguy hẳn là luyện được một thân bản lãnh chân chính ở trong thế giới giả thuyết. Mà ngày hôm nay, là ngày đầu tiên hắn tiếp xúc việc đua xe chân chính.” Đại Vệ vỗ tài liệu trong tay nói: “ Tấm thẻ tín dụng trăm vạn kia, phỏng chừng chính là phí ký tên.”
“ Cực phẩm F1 trong Thiên Võng, thế giới giả thuyết, không hề trải qua huấn luyện thực chiến chân chính, đã có biểu hiện như vậy, các ngươi nói…” Lí Minh gian nan nuốt nước bọt, hỏi: “ Điều này có thể sao?”
“ Không có khả năng.” Đại Vệ ngắt lời: “ Lý trí của ta nói cho ta biết, điều này không có khả năng, nhưng đôi mắt của ta nói cho ta biết, điều này là sự thật.”
Cáp Lí Sâm nhắm hai mắt lại, đột nhiên thở dài: “ Lí Minh, ở phương đông cổ có một câu nói, gọi là kiến thức rộng bao la, có lẽ ở trên đời này, thật sự có thiên tài. Hơn nữa còn là loại thiên tài không phải con người.”
“ Ý ngài nói thẳng là yêu quái đi.” Đại Vệ cầm xấp tư liệu đưa cho Lí Minh nói: “ Ta quyết định, người này, ta nhất định phải thu vào trong túi.”
“ Hắn giống như đã cùng Tuệ Tinh ký hẹn.”
“ Không có việc gì, chỉ cần thu mua luôn Tuệ Tinh là được.”
….
Ngay trong lúc Lí Minh bọn họ còn đang đàm luận trong văn phòng trung tâm, Phương Minh Nguy đang kinh ngạc nhìn vị bằng hữu mới quen không lâu của mình.
Nếu không phải nhận ra quần áo của đối phương, nếu không phải lúc đối phương đi đường lại cố ý che che giấu giấu làm cho Phương Minh Nguy chú ý, hắn thật đúng là không thể liên tưởng được người này chính là Thi Nại Đức.
“ Cậu là…Thi Nại Đức.”
“ Vô nghĩa, đương nhiên là ta.”
“ Sao cậu lại biến thành đầu heo?”
“ Cậu mới là đầu heo, ôi…” Hét thảm một tiếng, Thi Nại Đức đẩy tay Phương Minh Nguy, nói: “ Đừng chạm vào, rất đau.”
Nhìn khuôn mặt sưng vù của Thi Nại Đức, trong lòng Phương Minh Nguy chậm rãi nổi lên một cỗ tức giận, đó là một cỗ tà hỏa không cách dằn nén.
“ Là ai đánh?”
“ Là ta tự đánh.”
“ Là ai?”
“ Được rồi, ta thừa nhận là có người đánh, như thế nào? Nghĩ muốn báo thù cho ta sao?”
Phương Minh Nguy dùng sự trầm mặc thay thế cho câu trả lời của mình.
“ Người đánh ta đang đến, tự cậu cẩn thận.”
Phương Minh Nguy xoay người, thấy tiến sĩ Tạp Tu đang hướng bọn họ đi tới.
“ Là tiến sĩ Tạp Tu?”
“ Đúng vậy, chính là lão biến thái kia.”
“ Vì sao hắn đánh cậu.”
“ Bởi vì hắn đố kị khuôn mặt anh tuấn của ta.”
“ ….”
Tiến sĩ Tạp Tu đi tới trước mặt bọn họ, mà Phương Minh Nguy cùng Thi Nại Đức cũng đồng thời ngậm miệng lại.
“ Phương Minh Nguy, hợp đồng của cậu ta đã xem, rất tốt, lúc này quả thật Trương Xuân Thắng đã hạ nhiều tiền vốn, cậu cũng không có chịu thiệt.”
“ Cảm ơn tiến sĩ.”
“ Ha ha, hôm nay cho cậu tới, là muốn cho cậu quen biết thành viên giáo đội, đỡ phải về sau gặp mặt lại không biết.” Hắn nhìn đồng hồ, nói: “ Ta còn có một buổi dạy, trước hết để cho cháu ta đi vào với cậu thôi.”
“ Cháu của ngài?”
“ Đúng vậy, Thi Nại Đức, dẫn hắn vào đi, ta hết giờ dạy sẽ đến.”
“ Dạ, tiến sĩ Tạp Tu.”
Tạp Tu vừa muốn rời khỏi, đột nhiên nói: “ Thi Nại Đức, hôm qua biểu hiện của cháu không tốt chút nào, lần sau khảo nghiệm, phải cẩn thận một chút.”
Thi Nại Đức miễn cưỡng gật đầu, nói: “ Dạ, tiến sĩ.”
“ Thi Nại Đức, chú của cậu hình như rất dữ với cậu a.” Nhìn Tạp Tu rời đi, Phương Minh Nguy chỉ vào vết thương trên mặt Thi Nại Đức nói.
Tuy rằng vừa rồi rất muốn báo thù cho hắn, nhưng sau khi biết được hung thủ là ai, chút tâm tư ấy đã sớm bị hắn ném vào trong thùng rác.
Người ta là chú cháu, người một nhà có ma sát cũng không liên can tới người ngoài khoa tay múa chân.
Nếu như mình thật sự muốn đi đánh một gậy vào tiến sĩ Tạp Tu, chỉ sợ người thứ nhất trở mặt chính là Thi Nại Đức.
“ Ai, đừng nói nữa, có một người chú như vậy, thật sự là gia môn bất hạnh nga.”
“ Vì sao hắn đánh cậu.”
“ Bởi vì lão ba của ta không có mặt ở nhà.”
“ Đừng nghe hắn nói bừa, tiến sĩ Tạp Tu chỉ muốn khảo nghiệm năng lực thể thuật của hắn thôi.” Một đạo thanh âm hùng hậu từ phía sau bọn họ truyền đến.
Phương Minh Nguy vừa thấy, một nam nhân thân hình cao lớn cường tráng đi nhanh tới bên người Thi Nại Đức, đấm mạnh lên đầu vai hắn một chút, nói: “ Thi Nại Đức, lại là một tháng, như thế nào vẫn vô dụng như vậy.”
Thi Nại Đức tức giận nói: “ Tiến sĩ Tạp Tu là cao thủ thể thuật mười một cấp, nếu cậu nguyện ý, ta có thể giúp giới thiệu cho cậu đi thử thử nắm tay ông ấy.”
Người nọ cười hắc hắc, nói: “ Đáng tiếc, ta không có một người chú cường hãn như vậy, cho nên nắm tay của tiến sĩ Tạp Tu cậu cũng tự mình đi hưởng thụ a.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.