Tinh Tế Vong Linh Đế Quốc

Chương 2: Thuật ngụy trang




Oán hận dậm chân một cái, Phương Minh Nguy đi đến chỗ điều khiển, điều tra về tư liệu có liên quan đến kỹ thuật không gian.
Kỹ thuật không gian, đó là kỹ thuật siêu cấp mà chỉ có những đế quốc cấp bảy mới có thể có, cái chiếc hạm cấp thắng lợi này tuy cũng là lấy ra từ Khải Duyệt đế quốc, nhưng mà trước khi đưa đến Nữu Man đế quốc, thì tư liệu bên trong máy tính đã bị xóa sạch toàn bộ.
Những giải thích về kỹ thuật không gian bên trong, thật ra là do các nhà khoa học của Nữu Man bổ sung vào.
Đọc tất cả tư liệu, sắc mặt của Phương Minh Nguy đã biến thành màu đen. Đây là cái thứ gì, chỉ toàn nói về nguyên lý hình thành của kỹ thuật không gian, nhưng lại không nhắc đến một chữ về cách giải quyết những kỹ thuật này.
Nhưng ngẫm lại cũng đúng, cái kỹ thuật này nhất định là bí mật cao cấp, làm sao có thể vô duyên vô cớ đưa cho mình.
Nhắm mắt lại, nhớ lại tất cả những gì vừa đọc một lần.
Tuy Phương Minh Nguy được chứng kiến không gian riêng không ít nhưng mà giờ phút này hắn mới hiểu được. Thì ra kỹ thuật không gian cũng không như những gì hắn tưởng tượng trong đầu, đem một không gian đặt vào trong một chiến hạm,một chiếc nhẫn...
Loại kỹ thuật áp súc này tuy được vận dụng rất nhiều chỗ, nhưng cũng không phải là kỹ thuật không gian chân chính
Mấu chốt của kỹ thuật không gian có hai điểm, một là tìm kiếm hoặc chế tạo ra một không gian tồn tại trong hư vô.
Mặc dù trên máy tính có giải thích thoáng về nguyên lý chế tạo không gian, nhung khi Phương Minh Nguy nhìn thấy cả ngàn danh từng chưa từng thấy, cũng hoàn toàn từ bỏ ý định tiếp tục nghiên cứu. Nhưng mà tốt xấu gì hắn cũng nhìn ra được một ít, đó chính là thông qua một thủ đoạn nào đó, tạo một không gian bên trong thế giới hư vô để chứa vật phẩm.
Tìm được chỗ như vậy rồi, có thể chế tạo vật phẩm nào đó, hơn nữa còn có thể kết nối vật phẩm ấy với không gian trong hư vô.
Một khi trình tự này được hoàn thành thuận lợi, thì có thể hình thành điềm truyền tống. Chỉ cần không gian hư vô ấy đủ dung nạp, thì có thể đem bất cứ thứ gì ném vào.
Nghe nói, không gian như vậy có vô số tỉ cái trong vũ trụ, hoặc nói là, vũ trụ rộng bao nhiêu, thì không gian như vậy có nhiều bấy nhiêu! Phàm là có thể lợi dụng cái không gian này, cũng đều đã tiếp cận với khoa học kỹ thuật đinh cao của loài người rồi.
Cầm chiếc nhẫn lên, trong lòng Phương Minh Nguy lại nổi lên vô số ý niệm.
Vốn vật phẩm được cất trong không gian chiếc nhẫn này chứ không phải là được cất trong chiếc nhẫn, nói một cách khác là, cho dù chiếc nhẫn này bị hủy, chỉ cần không gian ấy không sụp đố, thì vẫn có thể giữ được vật phẩm.
Nhưng vấn đề là, nếu như hủy chiếc nhẫn, như vậy thì sẽ không cách nào liên lạc kết nối với tọa độ của không gian trong hư vô. Mà muốn tìm kiếm một tọa độ chính xác của một không gian trong vù trụ vô cùng vô tận này, thì quả thật là còn khó hơn mò kim đáy biển gấp trăm ngàn lần.
Tiếp tục vuốt ve chiếc nhẫn trong tay, chẳng lẽ thật sự không có cách nào.
Tay hắn trong bất tri bất giác chậm rãi mò đến dưới tai trái, đó là một cục thịt nhô lên nho nhỏ, là đặc thù duy nhất của việc truyền thừa tử linh của Phương Minh Nguy.
Đột nhiên trong lúc đó, tinh thần của Phương Minh Nguy lâm vào trong cảnh giới hoảng hốt. Cái cảm giác này vô cùng quen thuộc, là lúc hắn sắp đột phá cực hạn trong mây đỏ.
Tâm của hắn vừa động, chẳng lẽ mình nhanh chóng tiến vào trong cảnh giới huyền diệu, có thể đột phá sao?
Lần này, Phương Minh Nguy sớm có chuẩn bị nên không hề thất kinh nhưng mà cũng không lập tức tiến hành công tác đột phá. Suy nghĩ một hồi, trong lòng thầm kêu đáng tiếc, sau đó lại từ bỏ cơ hội này.
Bây giờ tâm tình của hắn không ồn, đang lo lắng vô cùng về hai chị em Phác Xảo. Không phải là thời cơ tốt để đột phá, hơn nữa quan trọng nhất là, một khi tiến vào trong cảnh giới đột phá, thì sẽ không có bất kỳ năng lực phản ứng nào với thế giới bên ngoài.
Giờ phút này, phi thuyền đang ở trong vũ trụ, chuyện xấu thật sự quá nhiều, nếu trên đường gặp phải loại quái thú biến dị hay tương tự như vậy, thì mình nên làm cái gì đây?
Hắn bất ngờ phát hiện ra, trải qua cuộc chiến với quái thú, lòng can đảm của hắn đã nhỏ lại rất nhiều.
Khẽ thở dài, ý thức tinh thần của Phương Minh Nguy chậm rãi lui ra khỏi cánh giới huyền ảo.
Đương nhiên, sở đì hắn từ bỏ cơ hội này, nguyên nhân lớn nhất cũng là vì hắn có lòng tin với bản thân, hơn nữa còn tin tưởng mãnh liệt. Hắn tin rằng mình sau này nhất định có thể tiến vào trong cảnh giới huyền ảo, cho nên sẽ còn gặp lại cơ hội mà người khác cầu còn không được, vì thế chẳng suy nghĩ nhiều.
Nếu đối lại là một chuẩn đại sư hai trăm hai mươi tuổi, may mắn tiến vào trong cảnh giới này, thì nhất định người đó sẽ dùng hết sức liều lình đột phá, cho dù có diệt vọng cũng không tiếc nuối.
Rút lui ra khỏi cảnh giới thần bí xong, ánh mắt của Phương Mình Nguy nhìn khắp ngõ ngách của chiến hạm, lấy ra một cái tú sắt khéo léo, bên trong chính là thú bảo cờ nắm tay phát hiện trên người Mạc Ly.
Chỉ cần có thứ này trong tay, chỉ cần hắn muốn, thì lúc nào cũng có thể đột phá cực hạn cả, đạt đến cảnh giới đại sư chân chính.
Bỗng nhiên, khóe mắt của Phương Minh Nguy chợt động, hắn bất ngờ phát hiện ra, một đoạn chú ngữ mới xuất hiện trong đầu mình.
Khóe miệng hiện ra một tia mỉm cười, không thể tưởng được là mình từ bỏ cơ hội tiến cấp, lại chiếm được một đoạn chú ngữ mới, cái được và cái mất trong này, đúng là khó đoán được.
Trên thực tế, trải qua mấy năm rèn luyện, hắn đã có thể khẳng định chút thịt nhổ lên bên tai trái, chính là trí nhớ của Tử Linh ở trong đầu mình. Chỉ chờ khi thực lực bản thân đạt đến tình trạng tương ứng, thì mới xuất hiện chú ngữ tương ứng.
Xem ra vừa rồi trong thời gian ấy, lực lượng tinh thần của hắn có đột phá một chút, đạt đến tiêu chuẩn phù hợp của chú ngữ.
Chẳng lẽ mỗi lần tiến vào trong cảnh giới huyền ảo, thì năng lực của mình lại để cao lên một ít? Nếu như vậy thì tốt rồi.
Vừa cảm thán trong lòng, Phương Minh Nguy vừa nhẹ nhàng ngâm tụng đoạn.chú ngữ kia. Chỉ là, lông mày của Phương Minh Nguy liền cau chặt lại, ở đây không có thứ nào cho hắn dùng làm thí nghiệm cả!
Chớp mắt, liền thấy Mạc Ly đang lăn tròn dưới chân.
Mạc Ly đột nhiên căng thẳng, lăn nhanh về phía xa. Phương Minh Nguy khẽ giật mình tên này trốn nhanh thật.
Nhưng mà dùng quái thú cao cấp như vậy làm thí nghiệm, Phương Minh Nguy cũng không nỡ. Nghĩ một lát, liền đưa tới con tê ngưu quái, ngâm tụng chú ngữ với nó.
Sau một khắc, trong tròng mắt của Phương Minh Nguy đột nhiên phát ra tia sáng. Bởi vì hắn phát hiện ra, trong đầu của hắn có nhiều hơn một đạo lực lượng tĩnh thần không thuộc về hắn!
Phương Minh Nguy lẳng lặng ngồi một chỗ, một cử động cũng không
Lực lượng tinh thần của người khác, làm sao có thể xuất hiện trong đầu hắn? Đây không phải là lộn xộn sao. Hắn là một người còn sống, chứ đâu phải là những người hoạt tử đang nằm trên giường chờ chết đâu.
Cẩn thận cảm ứng lực lượng tinh thần mới này, Phương Minh Nguy càng kỳ quái, có lực lượng tinh thần này tuy có khác biệt lớn với lực lượng tinh thần của hắn, nhưng hai thứ ở chung, lại không hề xảy ra vấn đề, giống như nước sữa hòa nhau, cùng sinh hoạt chung.
Thần sắc trên mặt Phương Minh Nguy càng có quái, sau một hồi rốt cục cũng hiểu rồ.
Cái này vốn cũng không phải là lực lượng tinh thần của người khác, mà chính là lực lượng tinh thần của hắn đà xảy ra biến hóa, giống như là một người nhà quê tám đời đột nhiên mặc âu phục vào, làm cho người ta bị dọa nhảy dựng.
Đương nhiên chỉ là đối vẻ bề ngoài, mầm mống bên trong vẫn là của hắn.
Sau khi đã hiểu được lai lịch của có lực lượng tinh thần này, Phương Minh Nguy cũng yên lòng, nhưng điều kỳ quái duy nhất của hắn chính là, lực lượng tinh thần của mình sao có thể trở nên cỗ quái như vậy.
Nghĩ đến chuyện vừa rồi, Phương Minh Nguy lập tức rõ ràng, thì ra chính là do đoạn chú ngữ mới giở trò.
Đưa mắt nhìn con Tê Ngưu Quái cực lớn kia, Phương Minh Nguy thoáng cảm ứng với lực lượng tinh thần của nó. Quả nhiên, có lực lượng tinh thần bị thay đỗi của mình rất khớp với linh hồn bên trong cơ thể của Tê Ngưu quái.
Nói cách khác, khi hắn thi triển chú ngữ với Tê Ngưu Quái, toàn bộ lực lượng tinh thần của hắn dựa theo linh hồn của Tê Ngưu Quái mà biến thành lực lượng ÌÌTÌÍI hồn tương xứng.
Cười khổ một tiếng, tác dụng của chú ngữ này, cũng đúng là kỳ quái!
Phất tay đuối Tê Ngưu Quái đi, ánh mắt của Phương Minh Nguy lại dời về hướng chiếc nhẫn của Khải Lực. Bỗng nhiên, hắn chợt đứng lên, trong mắt hiện lên sự vui mừng điên cuồng không che giấu.
Cái chú ngữ này, thật sự quá thích hợp...
Khải Lực có lưu lại lạc ấn tinh thần trên chiếc nhẫn, chính là căn cứ tính đặc trưng linh hồn của ông ta!
Nếu mình sử dụng chú ngữ này, chẳng phải là có thể bắt chước theo lực lượng tinh thần của Khải Lực sao?
Vừa nghĩ đến khả năng này, Phương Minh Nguy lập tức vui mừng. Hai tay của hắn cầm chiếc nhẫn lên, trong miệng lầm bẩm, đem đoạn chú ngữ ra chậm rãi lập lại.
Một cỗ lực lượng tinh thần xếp thành ký hiệu cổ quái trên không trung, nhẹ nhàng khắc lên thân mặt nhẫn.
Lập tức, lực lượng tinh thần của Phương Minh Nguy đã có phản ứng, dần dần bắt đầu chuyển biến.
Cảm ứng được màn thần kỳ này, trong lòng Phương Minh Nguy vui mừng vạn phần. Không thể tưởng được, một đoạn chú ngữ gần như vô dụng, một khi đổi phương pháp sử dụng, lập tức có thể phát ra công hiệu lớn!
Đặt tên chú ngữ này là gì cho tốt nhĩ? Thôi gọi là “Thuật ngụy trang”
đi.
Lực lượng tinh thần đã thay đổi, Phương Minh Nguy lập tức chỉ huy lực lượng tinh thần kia chậm rãi tiến vào trong chiếc nhẫn.
Quả nhiên, khiến cho Phương Minh Nguy mừng rỡ là, lần này mọi chuyện đều rất thuận lợi, lực lượng tinh thần của hắn nhẹ nhàng thông qua nghiệm chứng của cánh cửa, rốt cục đã mở được cánh cửa ánh sáng ấy ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.