“ - Các vị khách, chào buổi chiều.
Trên loa điện tử truyền đến thanh âm êm tai mà tao nhã:
- Hôm nay là ngày mở cửa cuối cùng của phòng triển lãm, từ ngày mai, tất cả những món đồ cổ nơi này sẽ chuyển tới cất giữ tại viện bảo tàng của liên bang, mời…
Trong biển người chen chúc trong phòng triển lãm, tuy rằng không thể nói là chen vai thích cánh, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
- Minh Nguy, ngươi nói chúng ta tốn nhiều sức lực chen lấn như vậy có lợi gì sao?
Một thanh âm trong sáng ở bên ngoài phòng triển lãm than phiền nói.
- Ta không biết có lợi gì hay không, chỉ biết đây là bài tập do tiến sĩ giao cho, không làm xong thì chúng ta sẽ nếm khổ.
Một thanh âm trẻ tuổi vang lên, nghe khẩu khí, chủ nhân của thanh âm đối với lần đi thăm quan này cũng rất là oán hận.
Sau khi chia tay với đồng bạn, Phương Minh Nguy thở dài, kiên trì chen vào phòng triển lãm lần đầu tiên chật kín người trong mấy chục năm qua.
Tuổi của Phương Minh Nguy cũng không lớn, năm nay chỉ có mười tám tuổi. Ở thời đại đại vũ trụ mà tuổi thọ con người có thể đạt tới hai trăm năm, hắn thậm chí vẫn còn chưa trưởng thành.
Nhà của hắn nằm trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ, khối tinh cầu xinh đẹp này là một trong hàng ngàn tinh cầu thích hợp cho nhân loại cư ngụ do đại liên minh quản lý.
Bởi vì cũng không có quá nhiều nhân loại ở trên tinh cầu này, nên mỗi người đều có một mảnh đất đai rất lớn. Ở nơi này, vĩnh viễn không có kẹt xe, vĩnh viễn không có không khí ô nhiễm.
Nhưng đồng dạng, ở nơi này, cũng thiếu đi một loại cảm giác nguy cơ của sự cạnh tranh.
Dựa theo một câu nói mà đại liên minh lưu hành, nơi này là một địa phương thích hợp để dưỡng lão, mà không thích hợp cho người trẻ tuổi dốc sức tạo dựng một phen sự nghiệp.
Ít nhất, hiện tại Phương Minh Nguy cũng rất tán thưởng câu nói này, tuy rằng, trong lòng của hắn cũng không có dục vọng dã tâm bừng bừng gì cả. Điều mà hắn hướng tới, chẳng qua là đi ra ngoài, nhìn thế giới rộng lớn này mà thôi. Thế nhưng, đối với những người tuổi trẻ như hắn mà nói, nguyện vọng này vẫn còn có chút xa xỉ.
Bởi vì cha mẹ hắn sẽ không đồng ý nguyện vọng này của hắn, mà một khi mất đi sự trợ giúp kinh tế của cha mẹ, Phương Minh Nguy cũng sẽ lưu lạc vào trong hàng ngũ những người cần cứu trợ.
Vào phòng triển lãm, ngoại trừ đầu người ra, cũng chỉ nhìn thấy là đầu người.
Phương Minh Nguy âm thầm oán giận không thôi, tinh cầu Tạp Lí Mỗ vốn tuyệt đối sẽ không xuất hiện tình huống đầy nghẹt người như vậy. Nhưng lúc này đây là ngoại lệ, là ngoại lệ đầu tiên kể từ khi nhân loại cải tạo khối tinh cầu xinh đẹp này sau mấy ngàn năm lịch sử.
Vào một tháng trước, từ khi tinh cầu này khai quật ra một đám đồ cổ, nghe nói là phi thường trân quý. Vị quan chấp chính của tinh cầu Tạp Lí Mỗ tuyên dương khắp nơi, vì muốn lôi kéo danh vọng chính trị cho bản thân mình.
Nhưng không biết thông qua con đường nào khiến cho viện bảo tàng của đại liên bang biết được chuyện này, đã phái tới vài khảo sát viên xem xét, quyết định đem mấy thứ này thu vào bên trong viện bảo tàng của đại liên bang.
Tuy rằng người chấp chính cũng không hài lòng, nhưng điều lệnh đến từ liên bang thủ đô, hắn cũng chỉ có thể phục tùng vô điều kiện.
Nhưng theo ý nguyện của cư dân tinh cầu Tạp Lí Mỗ, nhóm đồ cổ này còn dừng lại thêm một tuần ở trong triển lãm quán lớn nhất Tạp Lí Mỗ, mà ngày hôm nay, chính là ngày cuối cùng.
Giáo viên của Phương Minh Nguy là một nhà bác học, nhưng không biết tuần trước phát ra bệnh thần kinh gì, lại bố trí một đề mục báo cáo về sự quan sát nhóm đồ cổ này, còn hạ lệnh cho tất cả học sinh phải tiến hành khảo sát thực tế.
Một tuần qua, toàn bộ người trên tinh cầu đi đến xem nhóm đồ cổ này vẫn không hề dứt, mà Phương Minh Nguy cũng không quen cùng nhiều người chen chúc một chỗ như vậy, nhưng mắt thấy xế chiều hôm nay đã là cơ hội cuối cùng, hắn cũng chỉ đành cau mày, cắn răng mà chen vào.
Người ở bên trong rất nhiều, xem ra đồ vật này quả thật gợi lên lòng hiếu kỳ của toàn bộ mọi người trên tinh cầu Tạp Lí Mỗ.
Cũng may mọi người tính tình không tệ, cũng tự mình sắp xếp thành hàng, hướng về bên trong phòng triển lãm đi đến.
Số đồ cổ khai quật được lần này nghe nói là của những người cư ngụ sớm nhất ở trên tinh cầu này đã biến mất không biết bao nhiêu tỉ năm, cho nên mới làm cho người ta chú ý như vậy.
Vật phẩm chân chính đều đặt ngay trung tâm phòng triển lãm, mà bên ngoài chẳng qua là một ít đồ vật triển lãm bình thường mà thôi.
Hứng thú của mọi người đương nhiên không phải là ở chỗ này, ở bên ngoài cũng không ai có tâm trạng thưởng thức những thứ linh tinh ở bên trong không gian giả tưởng cả.
Kiên nhẫn di chuyển theo đám người, rốt cuộc đến phiên Phương Minh Nguy đi đến được trước đài triển lãm.
Những thứ được tách ra từ trong nham thạch cũng không ít, nhưng đồ cổ có thể được xưng là có giá trị cũng không nhiều, chỉ cần một cái đài triển lãm nho nhỏ cũng đã đủ chứa toàn bộ ở bên trong rồi.
Đoàn người vẫn còn chưa di chuyển qua đài triển lãm, cho nên ánh mắt Phương Minh Nguy cũng không thể nhìn thấy rõ ràng được vật phẩm ở trong đó. Từ xa nhìn lại vẫn chỉ là một mảng mơ hồ như trước.
Theo đám người thong thả di chuyển, rốt cuộc, Phương Minh Nguy cũng đi tới trước đài triển lãm.
Ở bên trên là một số thứ lạ lùng cổ quái gì đó, có lớn có nhỏ, nhưng chẳng ai có thể nói ra đó là thứ gì.
Giờ phút này, bên tai truyền đến tiếng radio nhẹ nhàng:
- Số văn vật cổ khai quật được lần này đều bao hàm một cỗ năng lượng thần kỳ, không có bất kỳ máy móc nào có thể xác định ra xuất xứ cùng với tác dụng của loại năng lượng này…
Bất tri bất giác, ánh mắt Phương Minh Nguy gắt gao nhìn chằm chằm một hạt châu nho nhỏ trong đó.
Hắn cũng không hiểu được, vì sao bản thân đột nhiên sinh lại ra hứng thú vô cùng nồng hậu với thứ này. Trong sâu thẳm, đối với hạt châu này, dường như hắn có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, giống như là thứ đó nên thuộc về mình vậy.
Bất quá, tuy rằng ánh mắt của hắn đang gắt gao nhìn chằm chằm vật kia không rời, nhưng bước chân vẫn vô ý thức bước theo dòng người đi tới.
Bên tai không ngừng có người truyền đến tiếng thở dài kinh ngạc:
- Quả nhiên danh bất hư truyền, nhất định phải tận mắt nhìn thấy chúng, mới có thể cảm nhận chúng không tầm thường …
- Đúng vậy, đây nhất định là do Chúa ban ân, Amen!
Tuy rằng Phương Minh Nguy là một người hoàn toàn theo chủ nghĩa vô thần, nhưng giờ phút này đối với những lời nói kia lại mang theo một sự đồng cảm nhất định.
Xã hội hiện tại này, đã hoàn toàn là một thời đại Thiên Võng. Chỉ cần là bên trong địa bàn của liên minh nhân loại, Thiên Võng giống như là mạng nhện có mặt ở khắp nơi. Tin tức, đã trở thành thứ mà bất kì người nào cũng đều có thể dễ dàng nắm giữ.
Hình ảnh cùng với những đoạn phim về nhóm văn vật cổ vừa mới khai quật ra này đã sớm được truyền đi khắp nơi trong Thiên Võng. Bất quá, chân chính làm cho động lòng người chính là, tất cả những ai thấy qua đều có những nhận định khác nhau, chỉ khi tận mắt nhìn thấy chúng, mới có thể phát hiện được sự bất đồng.
Như trong loa giới thiệu, ở bên trong chúng, có một loại lực lượng thần bí mà khoa học kỹ thuật của nhân loại không thể giải thích được. Chính bởi vì như vậy, nhóm đại lão của liên bang thủ đô mới có thể cảm thấy hứng thú với chúng. Và cũng bởi vì nguyên nhân này, mới tạo thành kết quả phòng triển lãm chật kín người.
Ánh mắt của Phương Minh Nguy vẫn không có chú ý tới vật phẩm khác, từ đầu đến cuối, ánh mắt của hắn chỉ ngưng tụ ở trên hạt châu nho nhỏ, tựa hồ chỉ cần không ai quấy rầy, hắn có thể vĩnh cửu nhìn chăm chú như vậy.
Nhưng dòng người di động cũng không phải lấy ý chí của hắn làm trung tâm, rất nhanh, hắn đã sắp đi qua đài trưng bày ở trung tâm của phòng triển lãm.
Ở trong một tích tắc lưu luyến thu hồi ánh mắt, trong lòng Phương Minh Nguy dâng lên một cảm giác tiếc nuối vô hạn, tựa hồ bản thân đột nhiên quên đi một chuyện gì đó cực kỳ trọng yếu, sẽ rất hối hận nếu như làm mất nó.
“ Choang…”
Một tiếng động lớn vang lên, truyền đến tiếng thủy tinh vỡ vụn, theo sau đó toàn bộ đèn đóm của phòng triển lãm quán đồng thời tắt phụt.
- A…
Trong đoàn người liên tục truyền đến tiếng kêu thảm thiết không dứt, đại đa số trong đó là tiếng phụ nữ cao vút cũng hòa lẫn với tiếng kinh hô khàn khàn của đàn ông.
Ngay góc đài chỗ đám người nơi Phương Minh Nguy đang đứng đã hoàn toàn rơi vào tình trạng giơ tay không thấy được năm ngón, nhất thời có người hỏi lên:
- Sao lại thế này?
- Có trời mới biết phòng triển lãm này xảy ra chuyện gì?
- Tối như vậy, sao lại thế này?
- Vì sao lại không có đèn? Ta muốn đèn sáng, ta muốn khiếu nại.
Sau một lát, một thanh âm nam tử hùng hậu truyền đến:
- Các vị khách quý, xin thứ lỗi, vừa rồi đột nhiên xảy ra sự cố ngoài ý muốn, phòng triển lãm bị cúp điện.
Thanh âm này cũng không phải rống to, nhưng bên trong triển lãm quán mọi người nghe được rất rõ ràng.
- Cúp điện?
- Đi lừa quỷ hả.
- A! Lại có thể gặp phải cúp điện trong truyền thuyết, vận khí chúng ta thật là tốt đó…
Trong đám người không ngừng truyền đến tiếng mắng nhỏ cùng với tiếng kêu kinh ngạc, trong một xã hội mà khoa học kỹ thuật đã phát triển đến tột cùng, hai từ cúp điện này từ lâu đã sớm cách biệt cùng với cuộc sống của nhân loại.
Ngoại trừ tinh cầu có hoàn cảnh vô cùng tồi tệ ra, có thể nói tuyệt đại đa số người được sinh ra ở thời đại này cho đến khi chết đi, cũng không biết được mùi vị cúp điện là như thế nào.
Nhưng mà hôm nay đây, ở trong phòng triển lãm còn có những người được “đãi ngộ” đặc biệt như vậy, từ nay về sau cũng có thể ở trước mặt người khác mà khoe khoang.
Ngay trong lúc Phương Minh Nguy đang dở khóc dở cười, bên cạnh truyền đến tiếng động di chuyển của người khác. Người này dường như không bị ảnh hưởng bởi bóng tối, mỗi một bước đều tránh né được đoàn người, rất nhanh di chuyển ra hướng cửa.
Vốn Phương Minh Nguy cũng không thèm để ý, nhưng ở một khoảnh khắc người nọ đi ngang qua bên cạnh hắn, hắn đột nhiên phát giác ở trên người kẻ nọ có một loại cảm giác vô cùng quen thuộc, loại cảm giác này giống y như lúc hắn nhìn vào hạt châu nhỏ kia.
Tim của hắn nhảy lên thật mạnh, một ý niệm khủng bố hiện lên trong đầu hắn.
Bước chân người nọ không ngừng, trong nháy mắt bước qua người Phương Minh Nguy, giờ phút này, cái cảm giác mất mát quay trở lại. Vì thế, không biết nguyên nhân gì, hắn lập tức đoán rằng hạt châu nhỏ kia giờ phút này đang ở trên người của kẻ nọ.
Một loại cảm giác không cam lòng mãnh liệt dâng trào lên trong tim, ở trong tận đáy tâm hồn hắn, tựa hồ có người đang hò hét, đây là đồ vật của ta, nó là của ta.
Bỗng nhiên đúng lúc đó, hạt châu nhỏ trên người kẻ nọ dưới tình huống bất tri bất giác đột nhiên biến mất. Thậm chí ngay cả người thần bí cũng không hề hay biết.
Hạt châu nhỏ lặng lẽ không một tiếng động đi tới phía trước Phương Minh Nguy, không có bất luận kẻ nào chú ý, cũng không có máy móc nào phát hiện ra, hạt châu bay đến bên tai Phương Minh Nguy.