Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 2: Bị lọt hố




Đối với tình yêu nam nam ở thế giới này, Nhan Tử Dạ không chút bài xích đã tiếp nhận, vì sao? Bởi vì lúc còn ở địa cầu đã thấy nhiều rồi nên tập thành thói quen, có tình cho dù uống nước cũng thấy no, huống chi nam nam mới là chân ái!
Dù sao ngày mai mới cần tới học viện, Nhan Tử Dạ dứt khoát làm ổ ở nhà bắt đầu tu luyện.
Nhan Tử Dạ phát hiện kết cấu thân thể thú nhân nơi này cùng tu yêu giả không khác biệt lắm, lúc ngồi xếp bằng hấp thu linh khí, Nhan Tử Dạ kinh hỉ phát hiện linh khí ở thế giới này nồng đậm hơn địa cầu rất nhiều.
Đáng tiếc bản thân hiện giờ không có yêu đan, bằng không đã có thể biến về chân thân tu luyện, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn. Bất quá hiện giờ chỉ đành chịu, có thể sống sót đã may mắn lắm rồi, Nhan Tử Dạ cũng không yêu cầu quá nhiều.
Hấp thu linh khí vào cơ thể, sau đó vận chuyển tới đan điền, hiện giờ ngay cả yêu đan cũng không có, tương đương phải bắt đầu lại từ đầu.
Thời gian tu luyện thật sự quá nhanh, giống như thoáng chốc đã trôi qua, thẳng tới khi người máy quản gia tới gõ cửa, Nhan Tử Dạ mới giật mình tỉnh lại, cư nhiên đã tới giữa trưa, thế nhưng linh khí được hấp thu vào cơ thể chỉ có chút xíu như ngọn tóc. Dựa theo tốc độ này, không biết đến ngày nào tháng nào mới có thể tu luyện ra yêu đan.
Nhăn mặt khổ sở uống xong dịch dinh dưỡng, Nhan Tử Dạ có chút bất đắc dĩ nhìn người máy quản gia im lặng không nói tiếng nào ở trước mắt: “Mi vẫn chưa có tên đi? Bằng không để ta đặt một cái, gọi A Ngốc thế nào?” Dễ gọi lại dễ nhớ.
Nhan Tử Dạ cũng thực bội phục nguyên chủ, người máy quản gia đi theo cậu ta nhiều năm như vậy, cư nhiên vẫn không có tên.
“Tít tít tít… người máy quản gia số 17 đã đổi tên thành công.” Ánh mắt người máy lóe tia sáng đỏ một chút, sau đó hướng Nhan Tử Dạ cúi đầu: “Thiếu gia, A Ngốc thật cao hứng phục vụ cậu, xin hỏi cậu còn cần gì nữa không?”
Nhan Tử Dạ hé miệng, ân, cái tên này thực tốt, bất quá có lẽ nên năng cấp, nội tâm không cần đổi nhưng nên nâng cấp để linh hoạt hơn một chút, trong nhà chỉ có cậu cùng con người máy này, nó cứ cứng ngắc, im lặng không chút sinh khí như vậy thì chán chết, nhất định phải nâng cấp.
Linh khí ban đêm nồng đậm hơn ban ngày, cho nên Nhan Tử Dạ cảm thấy ngày ngủ đêm tu luyện tốt hơn, theo lý mà nói, thú hình nguyên chủ cũng là xà, hẳn cậu có thể biến về xà hình mới đúng, thế nhưng Nhan Tử Dạ thử mãi vẫn không được. Có lẽ vì cậu xuyên vào nên năng lực của nguyên chủ bị cải biến.
Bởi vì tu luyện suốt cả đêm, tuy tinh thần Nhan Tử Dạ thực phấn khởi nhưng thân thể thì đã mệt mỏi không chịu nổi, thể chất thú nhân vốn rất khỏe mạnh, thế nhưng nguyên chủ lại là một kẻ phế sài, kết quả một đường đến học viện Nhan Tử Dạ cứ ngủ gà ngủ gật.
Phương tiện giao thông ở thế giới này rất đa dạng, thứ Nhan Tử Dạ chọn là một chiếc phi hành khí lái tự động, ở các trạm ven đường đều có sẵn loại phương tiện này, chỉ cần mở thông tấn khí quét một cái là có thể sử dụng, đương nhiên cần phải trả tinh tệ. Khá giống xe đạp công cộng ở địa cầu, tới trạm sau trả lại là được.
Tuy sinh hoạt phí được Nhan gia cung cấp nhưng nguyên chủ không hề tiêu sài phung phí, ngược lại còn rất tiết kiệm. Bởi vì nguyên chủ cảm thấy nên tích trữ số tiền này lại, sau này có thể tự kiếm tiền thì gửi lại hết cho Nhan gia, nguyên chủ không muốn nợ Nhan gia bất cứ thứ gì. Trong lòng đã vạch rõ ranh giới.
Nhan Tử Dạ có thể lý giải tâm tình nguyên chủ, trong trí nhớ, bởi vì cha mẹ cũng không phải người xuất sắc nên gia gia cũng không yêu thích gì mấy. Càng miễn bàn lúc cha mẹ mất đi, cách một thế hệ, nguyên chủ chẳng những không xuất sắc mà còn là một kẻ vô dụng.
Tuy Nhan gia không tới mức khó dễ nguyên chủ nhưng lại lạnh lùng không để tâm, nói thẳng ra là trực tiếp không nhìn thấy, xem như không tồn tại. Thế nên, đối với nguyên chủ mà nói, người Nhan gia kì thực cũng chỉ là người xa lạ có cùng huyết thống mà thôi. Nguyên chủ tuyệt không muốn nợ bọn họ, cho dù số tiền này là bọn họ nên cấp. Đế quốc quy định khi thiếu niên còn chưa tròn ba mươi tuổi, người nhà nhất định phải cung cấp phí nuôi dưỡng. Thế giới này con người sống lâu tới hai trăm tuổi, nên trước ba mươi được xem là thiếu niên.
Nơi ở của Nhan Tử Dạ cách học viện cũng không xa, lộ trình phi hành chỉ có mười phút. Lần đầu tiên ngồi phi hành khí, Nhan Tử Dạ có chút tò mò, sờ đông sờ tây một hồi mới ra tới trạm. Quét thông tấn khí, cư nhiên chỉ trừ ba tinh tệ, quả thực rất tiện lợi. Chỉ là phi hành khí khá nhỏ, ngồi có chút không thoải mái.
Sau khi tới học viện, một đường đi tới thì phát hiện có không ít tuấn nam mỹ nam, ngẫu nhiên có một vài mỹ nam có nốt ruồi son ở mi tâm đi ngang qua thì náo động một trận, đó chính là giống cái a.
Địa vị của giống cái vốn không cao, vừa không có sức chiến đấu vừa mảnh mai yếu ớt, năng lực sinh dục lại không mạnh, vì thế bị kỳ thị không ít. Nhưng hiện giờ thì khác, đã không còn bán thú nhân tồn tại, địa vị của giống cái dần dần tăng lên, đến khi số lượng giống cái ngày càng ít ỏi thì địa vị cũng cao chót vót.
Trừ bỏ mùi hương đặc biệt trên người, mỗi giống cái đều có một nốt ruồi son ở mi tâm, vì thế chỉ cần liếc mắt đã có thể nhận ra.
Mới đầu còn có không ít thú nhân chỉ trỏ Nhan Tử Dạ, nhưng lúc hai giống cái xuất hiện thì lực chú ý của mọi người đều tập trung vào bọn họ, dốc sức bày ra sức quyến rũ của bản thân, chỉ mong chờ hai giống cái kia có thể coi trọng mình.
Như vầy lại càng hợp ý Nhan Tử Dạ, tuy rằng một đường đi tới cậu đều vừa đi vừa ngủ, căn bản không để ý tới những ảnh hưởng mà nguyên chủ mang tới cho lắm.
Đẩy nhanh cước bộ, định bụng tới lớp sớm thì có thể ngủ nhiều hơn một chút, chỉ là có người không muốn để Nhan Tử Dạ thỏa nguyện.
“Ai nha xem xem ai kìa, này không phải đại thiếu gia Nhan gia Nhan Tử Dạ của chúng ta sao? Giờ trở thành danh nhân của học viện rồi a, sao, thấy tôi cũng không thèm gọi một tiếng à?”
Một thiếu niên tóc đen mắt lam anh tuấn mặc đồng phục màu đen chắn trước mặt Nhan Tử Dạ.
Nhan Tử Dạ ngẩng đầu, trong trí nhớ không có người này, nếu đã không biết thì không cần để ý. Dù sao nguyên chủ ở trong học viện này cũng không có bằng hữu. Bây giờ vấn đề quan trọng nhất là ngủ.
Thấy Nhan Tử Kỳ cư nhiên làm lơ lướt qua mình, nụ cười châm chọc trên mặt Duy Nhĩ Nặc thoáng chốc cứng ngắc. Phế vật này cư nhiên không đếm xỉa tới mình? Duy Nhĩ Nặc lập tức nổi trận lôi đình, tiếp tục chắn trước mặt Nhan Tử Dạ.
“Nhan Tử Dạ, muốn chết đúng không?”
Ngáp một cái, Nhan Tử Dạ uể oải liếc mắt nhìn người chắn trước mặt một cái: “Anh có chuyện gì? Tôi đang vội tới lớp.”
“Tới lớp? Thứ phế vật như cậu Nhan đây, cho dù có học một trăm năm cũng không có khả năng tốt nghiệp. Tôi thấy cậu chỉ giỏi ăn rồi ngồi chờ chết.” Gương mặt anh tuấn của Duy Nhĩ Nặc tràn đầy khinh thường, Duy Nhĩ Nặc chính là nhìn Nhan Tử Dạ không vừa mắt. Trong lòng nhóm con cháu gia tộc đế đô, sự tồn tại của Nhan Tử Dạ chỉ làm mất hết mặt mũi giới thượng lưu bọn họ.
Thiếu ngủ nghiêm trọng làm Nhan Tử Dạ có chút mất kiên nhẫn, nhướng mi nhìn người trước mặt: “Tôi có chờ ăn chờ chết gì cũng là việc của tôi, anh chít chít kêu la ỏm tỏi làm gì, không có việc gì thì đừng phá rối tôi đi ngủ… không, là đi học.” Nhan Tử Dạ trước giờ không phải người văn minh, đặc biệt là đối mặt với đám ruồi muỗi thích quấy rối.
“Cậu… Nhan Tử Dạ, lá gan phình to rồi đúng không? Dám nói chuyện với tôi như vậy, tôi muốn quyết đấu.” Trong học viện có quy định, nếu có mâu thuẫn không được lén đánh nhau mà phải đưa ra đề nghị quyết đấu, nếu song phương đồng ý thì có thể tới sân thi đấu giải quyết.
Nếu dám lén đánh nhau, mặc kệ người đó là người kế thừa đại gia tộc hay vương tử quốc gia gì đó, học viện sẽ thẳng tay khai trừ. Tuy Duy Nhĩ Nặc thực phẫn nộ nhưng vẫn không quên quy định.
Bình thường có một bên đưa ra đề nghị quyết đấu, nếu bên kia không có nguyên nhân đặc biệt thì sẽ không cự tuyệt, bởi vì làm vậy chẳng những không nể mặt đối phương mà còn bị xem là yếu kém. Đối với thú nhân bản tính sĩ diện cùng tôn sùng sức mạnh mà nói, hơn 90% sẽ không cự tuyệt.
Mà Nhan Tử Dạ chính là số 10% còn lại.
“Không cần.” Hiện giờ Nhan Tử Dạ buồn ngủ muốn chết, nếu cơ thể tích tụ linh khí sung túc, cậu thực muốn lập tức bay tới phòng học ngủ một giấc, cùng tên dở hơi này chạy đi quyết đấu, đúng là lãng phí thời gian.
“Cư nhiên cự tuyệt? Là không dám đánh đi? Quả nhiên là phế vật, nhát gan hết chỗ nói, ngay cả giống cái cũng không bằng, quả thực làm mất mặt thú nhân chúng ta.” Duy Nhĩ Nặc thực không ngờ Nhan Tử Dạ lại cự tuyệt, lập tức tức giận mắng.
“Ngay cả giống cái cũng không bằng?” Khóe miệng Nhan Tử Dạ đột nhiên cong lên, khóe mắt liếc nhìn hai giống cái vốn đã đi qua đột nhiên dừng lại nhìn về phía bọn họ. Chút mất kiên nhẫn trên mặt Nhan Tử Dạ thoáng chốc biến mất, mím môi như liều mạng nói: “Đúng vậy, tôi thừa nhận tôi là phế vật, tôi không dám tiếp nhận khiêu chiến, thế nhưng sao anh có thể vũ nhục giống cái trước mặt mọi người, cái gì mà tôi không bằng giống cái? Anh kỳ thị giống cái à? Anh sao có thể nói như vậy? Tôi quyết định, tôi muốn quyết đấu với loại thú nhân kỳ thị giống cái như anh, cho dù biết rõ là sẽ thua, tôi vẫn muốn cho anh một bài học.”
Bộ dáng Nhan Tử Dạ đường đường chính chính thấy chết không sờn làm đám người xung quanh đều sửng sốt.
Cái gì? Kỳ thị giống cái? Mình nói thế khi nào, còn nữa, gì mà Nhan Tử Dạ hướng mình đề nghị quyết đấu, rõ ràng là mình nói trước? Lại còn làm bộ làm tịch vì giống cái mà quyết đấu, này quả thực là đổi trắng thay đen mà.
Duy Nhĩ Nặc muốn phản bác, bất quá Nhan Tử Nặc tuyệt đối sẽ không để Duy Nhĩ Nặc có cơ hội này.
“Ngày mai, liền ngay ngày mai, chúng ta tới sân thi đấu quyết đấu, vì bảo vệ giống cái, cho dù thua cũng quang vinh. Nếu ngày mai anh không tới thì kẻ phế vật tôi đây cũng khinh thường anh, hừ.” Nhan Tử Dạ hừ lạnh một tiếng, đẩy Duy Nhĩ Nặc đang chắn trước mặt, trực tiếp rời đi.
Duy Nhĩ Nặc còn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì thì hai giống cái đứng cách đó không xa đã mở chức năng chụp hình của thông tấn khí, chụp Duy Nhĩ Nặc.
“Hừ, cư nhiên có thú nhân dám kỳ thị giống cái chúng ta? Tôi thấy người này không muốn sống nữa rồi, post ảnh lên mạng, để những giống cái khác kéo hắn vào sổ đen.”
“Đúng đúng! Đế quốc rõ ràng đã quy định không thể kỳ thị cùng nhục mạ giống cái chúng ta, tên này cư nhiên trắng trợn như vậy, quả thực không thể tha thứ mà. Tôi nhớ trước đó cũng có kẻ từng kỳ thị giống cái, hiện giờ hơn trăm tuổi rồi mà vẫn chưa cưới được giống cái, để tên này nếm thử mùi vị cô độc đi.”
Động tác của hai giống cái cực nhanh, thoáng chốc đã tin này đã truyền ra ngoài, Duy Nhĩ Nặc muốn ngăn cản cũng không kịp.
“Từ từ, hai vị giống cái xinh đẹp, tôi không có ý đó, tôi không có ý kỳ thị hai người, nghe tôi giải thích a…”
Duy Nhĩ Nặc vội vàng chạy tới trước mặt hai giống cái muốn giải thích, kết quả bọn họ căn bản không thèm để ý. Duy Nhĩ Nặc không từ bỏ ý định, phải biết nếu thực sự bị nhận định là kẻ kỳ thị giống cái thì Duy Nhĩ Nặc thật sự phải cô độc cả đời. Cho nên Duy Nhĩ Nặc luống cuống muốn đưa tay kéo hai giống cái lại, kết quả bị đám thú nhân vây xem ngăn cản.
“Đừng có quá đáng, kỳ thị xong còn định động thủ với giống cái à? Cho dù là con cháu đại gia tộc cũng không thể làm vậy.”
“Đúng đúng, loại thú nhân đê tiện thế này căn bản không xứng với giống cái xinh đẹp.”
“Tôi thấy hắn ngay cả phế vật Nhan Tử Dạ cũng không bằng, khi nãy Nhan Tử Dạ giữ gìn giống cái cỡ nào a.”
“Đúng vậy, trước kia không biết, giờ thấy mới biết Nhan Tử Dạ tựa hồ cũng không quá kém cỏi.”
“Mọi người mau cản tên kia lại, đừng để hắn có cơ hội tổn thương giống cái.”
“Chuyện này nhất định phải báo lên, trong học viện cư nhiên xuất hiện người kỳ thị giống cái, quả thực không thể tha thứ.”

Bị cả đám người ngăn cản, Duy Nhĩ Nặc quả thực tức tới hộc máu, trong lòng lại càng thêm căm hận, Nhan Tử Dạ, đợi đó.

Hoàn Chương 2.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.