Tinh Tế Tu Yêu Giả Truyền Thuyết

Chương 3: Nhân phẩm




Nhan Tử Dạ không phải người theo phái chủ động, nhưng nếu người ta đã tới trước mặt khi dễ, không phản kích thì thực không phải Nhan Tử Dạ. Cậu cũng không phải nguyên chủ, gặp chuyện chỉ biết chịu đựng. Về chuyện khiêu chiến ngày mai, Nhan Tử Dạ biểu thị hiện giờ ngủ là quan trọng nhất, chuyện khác cứ ném ra sau đầu.
Trong học viện chia ban theo bốn cấp bậc sức mạnh, cấp A, cấp B, cấp C và cấp D. Cấp A là ban mạnh nhất, còn D là thấp nhất. Ở đây không tính tuổi, chỉ ấn theo thực lực mà nói chuyện. Trước khi nhập học học viên sẽ được kiểm tra, chỉ cần tinh thần lực cùng sức chiến đấu đạt tới mức tối thiểu học viện đặt ra là đủ tư cách. Trên hồ sơ kiểm tra của nguyên chủ viết là cấp E, cũng tức là cấp độ thấp nhất, thế nhưng Nhan Tử Dạ biết, tinh thần lực của nguyên chủ ngay cả cấp E cũng không đạt được, sức chiến đấu cũng là số không tròn trĩnh, khó trách bị gọi là phế vật.
Trong học viện, vì phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn, thú nhân cùng giống cái được tách riêng học tập, giống cái không giống thú nhân, bởi vì thể chất yếu nhược không thích hợp chiến đấu nên bọn họ có chương trình học riêng.
Mọi người đều là thú nhân nên nói chuyện cũng không cố kỵ, người trong ban đang bàn tán chuyện Nhan Tử Dạ công khai thổ lộ, kết quả chánh chủ đột nhiên xuất hiện, âm thanh nghị luận ồn ào lập tức im bặt.
Nhìn Nhan Tử Dạ giống như u hồn lượn lờ vào góc phòng, sau đó giống như trước kia nằm úp xuống bàn không nhúc nhích, các thú nhân khinh thường liếc mắt một cái sau đó lại tiếp tục lớn giọng thảo luận, một chút cũng không cố kỵ.
….
“Tuy sớm biết phế vật này không thể tìm được giống cái, thích thú nhân giống đực cũng thực bình thường, bất quá cậu ta cũng quá mất mặt đi, trước mặt công chúng thổ lộ, bị cự tuyệt thì cũng thôi đi, thế nhưng Á Đức Tái Nhĩ Đặc kia cư nhiên còn nói cậu ta tự mình đa tình? Quả thực là làm mất mặt ban D chúng ta mà.”
“Cũng không thể nói vậy, tuy Nhan Tử Dạ là phế vật, nhưng Á Đức Tái Nhĩ Đặc kia cũng không phải loại tốt đẹp gì, tôi nghe nói, hắn ta vì cá cược nên mới cố ý tiếp cận, Nhan Tử Dạ cũng vô tội a.”
“Vô tội? Tôi thấy là nó ngu thì có, hai ngày này không thấy mặt mũi đâu, cứ tưởng nó tự sát chết rồi ấy, tốt xấu gì cũng là thiếu gia đại gia tộc, cho dù phế thì sao, sống thì phải sống cho giống người chứ, kìa nhìn đi, tới lớp chỉ biết ngủ ngủ ngủ, tôi thấy nó hết cứu rồi.”
“Quản làm gì, chỉ cần không ảnh hưởng tới chúng ta là được.”
….
Âm thanh bàn tán ỏm tỏi ở xung quanh, Nhan Tử Dạ một chút cũng không nghe thấy, bởi vì sau khi ngồi xuống vị trí của mình, Nhan Tử Dạ liền lăn ra ngủ say. Có thể nói, hết thảy xung quanh, cậu không hề hay biết.
Thẳng tới khi vào học, một nam nhân trung tiên tóc dài mặc chế phục màu đen đi tới. Vẻ mặt nghiêm nghị, quét nhìn một vòng, phát hiện Nhan Tử Dạ vắng mặt hai ngày đã tới thì có chút hài lòng gật đầu. Tuy ông không xem trọng đứa học trò yếu đuối này, nhưng dù sao cũng là học trò, là trách nhiệm của đạo sư, ông không hi vọng học trò mình bị học viện khai trừ.
“Tốt lắm, bắt đầu, hôm nay học vận dụng tinh thần lực cùng nâng cao…”
Đạo sư trên bục chậm rãi giảng bài, thú nhân ngồi bên dưới nghiêm túc lắng nghe, trong học viện, nội dung mỗi khóa học đều phi trường trọng yếu, chỉ cần bỏ sót một chút thôi cũng ảnh hưởng tới tu vi, thế nên cho dù các thú nhân đều không thành thật nhưng giờ lên lớp vẫn rất nghiêm túc. Trừ bỏ người nào đó đang vù vù ngủ ngon lành ở góc phóng.
Thời gian một tiết không dài, chỉ có một giờ, thoáng cái đã trôi qua, đạo sư trung niên đang thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi thì thông tấn khí trên tay ‘tít tít’ một tiếng, mở lên xem thử, vừa liếc mắt một cái thì sắc mặt ông lập tức biến đổi. Bước nhanh tới bên cạnh Nhan Tử Dạ, gõ gõ mặt bàn.
Nhan Tử Dạ bị tiếng ồn đánh thức, ánh mắt nhắm chặt hơi hé mở lộ ra chút mông lung nhìn đạo sư tóc dài đứng bên cạnh, vẻ mặt mê mang tựa hồ không hiểu vì sao đối phương đánh thức mình dậy rồi lại không nói tiếng nào.
Hoắc Đức đạo sư nhíu mày nhìn Nhan Tử Dạ, trầm giọng nói: “Trò đi theo tôi, có việc cần hỏi.” Nói xong, ông xoay người bỏ đi.
Nhan Tử Dạ vẫn còn chìm đắm trong trạng thái mơ màng, vừa mới tỉnh dậy nên đầu óc vẫn chưa kịp vận hành, phản ứng đầu tiên là ‘người nọ là ai a? đang nói chuyện với mình à?’. Lắc lắc đầu, đánh giá xung quanh một chút, phát hiện đều là những người vừa xa lạ lại vừa quen thuộc thì mới phản ứng lại, đúng rồi, mình đang ở học viện Cách Lạp Tư, người vừa nãy hình như là đạo sư.
….
“Nhìn kìa, nó ngủ tới choáng đầu luôn rồi, đạo sư kêu mà còn không chịu chạy theo, chốc nữa bị mắng thì đừng có trách.”
“Đúng a, Hoắc Đức đạo sư cũng không phải thú nhân ôn nhu.”
“Đã xảy ra chuyện gì thì tôi không biết, nhưng chắc chắn không phải chuyện tốt.”

Bên tai đầy ắp những lời châm chọc khiêu khích, ánh mắt đám thú nhân nhìn Nhan Tử Dạ đều là vui sướng khi người gặp họa. Nhan Tử Dạ mới không để ý tới bọn họ, ưỡn lưng đứng dậy, đi theo đạo sư nọ.
Nhan Tử Dạ vừa rời đi, thông tấn khí của các thú nhân trong phòng học không hẹn mà cùng vang lên. Bình thường lúc lên lớp bọn họ sẽ tắt thông tấn khí, sau khi tan học mới mở lại, dù sao nó cũng là thiết bị liên lạc.
Vừa mở thông tấn khí, các thú nhân lập tức nhìn thấy tin tức nổi bật nhất trên diễn đàn học viện.
“Cái gì? Nhan Tử Dạ quyết đấu với Duy Nhĩ Nặc? Thiệt hay giả, này không phải Nhan Tử Dạ muốn chết à?”
“Duy Nhĩ Nặc chính là một trong mười người đứng đầu ban B, Nhan Tử Dạ tính là cái gì, sao lớn gan như vậy, chẳng lẽ ăn nhầm thứ gì nên thần kinh hỗn loạn?”
“Mấy người nhìn cái gì vậy? Không thấy Nhan Tử Dạ là vì giống cái à? Đọc kĩ lại đi, bởi vì Duy Nhĩ Nặc to gan kỳ thị giống cái thể nhược, Nhan tử Dạ nhìn không vừa mắt nên mới đưa ra yêu cầu quyết đấu. Phế vật này rốt cuộc cũng làm ra việc thú nhân nên làm.”
“Hai giống cái có mặt khi đó cư nhiên lên tiếng chứng thật, Duy Nhĩ Nặc kia muốn cô độc cả đời à? Cho dù kỳ thị thì cũng không nên nói trước mặt người ta a!”
“Đạo sư tìm Nhan Tử Dạ chẳng lẽ là vì chuyện này?”

Mỗi đạo sư trong học viện đều có phòng làm việc riêng, Nhan Tử Dạ đi theo Hoắc Đức vào phòng, Hoắc Đức nghiêm túc hỏi: “Chuyện quyết đấu của trò cùng Duy Nhĩ Đặc có phải là thật không?”
Ánh mắt Nhan Tử Dạ có chút mê mang: “Duy Nhĩ Nặc?” Cái tên này nghe có chút quen tai, quyết đấu? Sáng nay hình như có một con bọ bay tới làm phiền cậu, léo nhéo cái gì mà quyết đấu quyết đấu, hẳn là người này đi, sau khi nghĩ ra Duy Nhĩ Nặc là ai, Nhan Tử Dạ gật đầu, tùy ý đáp: “Hình như có chuyện như vậy.”
“Cái gì mà hình như, có là có mà không là không, thái độ của trò là sao?” Nhìn thiếu niên uể oải như không có xương cốt, bất cứ khi nào cũng có thể ngã xấp xuống, Hoắc Đức cảm thấy có chút quái dị. Tuy ông không chú ý nhiều tới học trò này, thế nhưng thân là đạo sư, ít nhiều cũng hiểu biết một chút. Cậu học trò này bình thường rất yếu đuối, không hề có tâm huyết của thú nhân, cho dù bị khi dễ cỡ nào cũng không phản kích.
Nhớ lần trước mình gọi tới hỏi chuyện, Nhan Tử Dạ ngay cả đầu cũng không dám ngẩng lên, chính là thái độ hiện giờ lại rất tùy ý, hơn nữa hơi thở yếu đuối khi xưa đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn lại vài phần thản nhiên. Gần nhất chuyện Nhan Tử Dạ hướng thú nhân thổ lộ bị cự tuyệt được bàn tán khá nhiều trong học viện, chẳng lẽ vì chuyện này mà thay đổi, bình nứt không sợ vỡ chạy đi tìm Duy Nhĩ Nặc quyết đấu?
Thực lực Duy Nhĩ Nặc thế nào, làm đạo sư Hoắc Đức đương nhiên hiểu rõ, tuy thua kém hai trò bên ban A, nhưng ở ban B chính là một trong mười trò mạnh nhất. Mà Nhan Tử Dạ thế nào thì ông cũng quá rõ ràng, Duy Nhĩ Nặc cùng Nhan Tử Dạ, một đứa trên trời một đứa dưới đất, căn bản không có cách nào so sánh. Hiện giờ Nhan Tử Dạ cư nhiên muốn quyết đấu, chẳng lẽ trò ấy không biết người thua trận phải nghe theo yêu cầu của người thắng à? Tuy quyết đấu sẽ không tử vong nhưng học trò vì quyết đấu thua mà bị ép nghỉ học cũng không ít, cho nên nếu không phải có thâm cừu đại hận không thể giải quyết, đám học trò rất hiếm khi chọn cách quyết đấu.
Hiện giờ Nhan Tử Dạ đề nghị như vậy, quả thực chính là tự tìm đường chết, chẳng lẽ vì không chịu nổi cú sock thất tình nên muốn tự hủy bản thân?
Nghĩ tới tình cảnh đứa nhỏ, lại nhìn gương mặt tương tự người bạn cũ, trái tim sắt đá của Hoắc Đức có chút mềm xuống, dù sao đứa nhỏ này vẫn còn nhỏ, nếu không phải mất đi cha mẹ thì cũng không tới mức biến thành thế này. Lúc trước chính vì quan hệ bạn bè tốt với cha Nhan Tử Dạ mà ông mới đồng ý để đứa nhỏ này tiến vào ban D, bất quá sau đó thấy đứa nhỏ này quá cam chịu thì không để ý tới nữa. Giờ ngẫm lại, sự tình phát triển thành thế này ông cũng có khách nhiệm, đã không làm trọn trách nhiệm đạo sư.
Bất tri bất giác bổ não một phen, Hoắc Đức nuốt xuống những lời trách mắng đã lên tới cổ họng, biểu tình nghiêm túc cũng trở nên nhu hòa, phất tay với Nhan Tử Dạ: “Quên đi, chuyện này tôi sẽ giúp trò giải quyết, về sau gặp phải chuyện như vậy thì đừng quá xúc động, trò quay về lớp đi!”
Nhan Tử Dạ nhìn Hoắc Đức, gọi mình tới chưa nói được hai câu đã bảo mình quay về, trong lòng có chút vi diệu, vừa nãy rõ ràng là muốn khởi binh vấn tội, sao đột nhiên biến thành thương hại rồi?
Rời khỏi văn phòng, Nhan Tử Dạ xoa xoa ót, nghĩ mãi vẫn không thông, diêm vương đạo sư muốn ra mặt giúp mình giải quyết chuyện quyết đấu? Rốt cuộc là vì cái gì? Chẳng lẽ vì mình xuyên qua nên nhân phẩm bạo phát?

Hoàn Chương 3.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.