Tinh Tế Tối Cường Thông Gia

Chương 3:




Chu Cẩn đợi ước chừng năm phút đồng hồ, rốt cuộc không thể nhẫn nại, đem Antaro đẩy ra.
"Quá nóng, cậu không cảm nhận được sao?"
Từ khi Antaro gặp phải nhóm người này thì tay chân liền lạnh ngắt, đột nhiên rời khỏi người Chu Cẩn, y cảm thấy bản thân mất đi một nguồn nhiệt, lại bắt đầu không ngừng run lên: "Không, tớ lạnh."
"Đừng đùa, chiếm hạm của Tinh Đạo vì tiết kiệm nguồn năng lượng nên ánh đèn đều được chỉnh thành tối mờ, miễn cưỡng mở thông gió, đừng nói là muốn mở máy điều hòa, tớ thấy trong phòng này may ra ngoài máy giám sát ra thì ngay cả một lỗ nhỏ cũng không có. Cậu lạnh kiểu gì?"
Antaro chà xát tay mình: "Nhưng chính là tớ cảm thấy lạnh mà..."
Chu Cẩn bất đắc dĩ dò xét khắp gian phòng, trong ánh mắt cũng không còn nét ôn hòa của thường ngày, ngược lại rất sắc bén. Antaro lúc này đã có thể thích ứng với tia sáng mờ nhạt trong phòng tối, thần sắc của Chu Cẩn liền rơi vào mắt y.
Y ngẩn người: "Chu Cẩn, cậu, cậu làm sao vậy?"
Chu Cẩn quan sát bốn phía: "Không sao cả, đang xác nhận xung quanh có máy giám sát hay không thôi."
Antaro nghe vậy cũng quét mắt nhìn bốn phía, sau đó y nuốt một ngụm nước miếng: "Chu Cẩn, tại sao tớ lại cảm giác như cậu thật sự có điểm không đúng?"
"Vậy à?" Chu Cẩn hỏi ngược lại một câu, sau đó tiếp tục đi vòng vòng trong gian phòng, không ngừng gỡ rối cho thiết bị giới hạn trên cổ tay, quả nhiên tín hiệu đã triệt để bị chặn đứng.
Chu Cẩn người này xưa nay đều nói chuyện rất nhẹ nhàng và rõ ràng, nếu dùng ngôn ngữ địa cầu hồi đó để hình dung thì đại khái chính là công tử đoan chính.
Nhưng Antaro vẫn cứ nghe được một chút ý tứ khác lạ trong câu "Vậy à?" khi nãy, trong mười mấy phút ngắn ngủi y lại liên tiếp chịu khá nhiều kinh hãi, đầu óc sớm đã loạn thành một đống. Thân thể y chỉ kiên cường và đầu óc chỉ cảm thấy an toàn khi dựa vào người Chu Cẩn, mà tay chân của y lại không nghe theo chỉ huy bởi vì biểu hiện kỳ quặc này của Chu Cẩn.
Antaro vẫn duy trì tư thế dại ra, nhìn Chu Cẩn sau khi vừa giơ tay lên vừa đi vài vòng rồi rốt cuộc như từ bỏ mà ngừng bước, sau đó cậu mở hộp thuốc màu dầu bên người, thành thục rút ra hai bình từ hàng thứ ba.
Chu Cẩn đem thuốc màu bên trong đổ ra, thoa một tí dưới góc phải cánh cửa, sau đó lại đem một ống thuốc màu khác bôi lên vị trí đó.
Chu Cẩn rút ra một cây cọ vẽ số nhỏ nhất, nhẹ nhàng chỉa vào địa phương vừa mới bôi thuốc màu khi nãy, sau đó, Antaro trơ mắt nhìn Chu Cẩn dùng cọ vẽ đem cửa hợp kim tạo thành một chiếc động.
"... Này, này!"
"Xuỵt!" Chu Cẩn làm một động tác cấm nói nhìn y, sau đó liền giơ tay mình lên và chăm chú đùa giỡn thiết bị giới hạn trên tay. Một lát sau tựa hồ rốt cuộc đã làm xong, cậu lại lấy một cây cọ vẽ từ trong hộp ra. Thoạt nhìn cọ vẽ phổ thông này có thể tháo ra. Chu Cẩn xoay nó ngược xuống, bên trong có những đốm đen lớn bằng ngón út rơi ra, bị Chu Cẩn từ trong chiếc động ném ra ngoài.
Chờ Chu Cẩn ngồi xuống và mở thiết bị giới hạn cá nhân của mình lên, kiểm tra tình hình hành lang bên ngoài. Antaro cảm nhận được, điều tiếp theo Chu Cẩn sẽ làm sẽ không khiến y ngạc nhiên hơn.
"Chu Cẩn, hồi nãy là sao vậy?" Antaro nỗ lực khiến cho giọng nói của mình không trở nên đứt quãng, tuy rằng giọng nói rung rung đã bán đứng y.
"Bản thân tớ tự làm chơi ở nhà, có thể hòa tan hơn 80% kim loại, không nghĩ tới một ngày sẽ hữu dụng như vậy." Chu Cẩn cũng không ngẩng đầu lên, chỉ huy máy dò nhỏ ló đầu kiểm tra xung quanh chiếm hạm.
Trong tâm trí hỗn độn của Antaro bỗng nhiên xuất hiện một tia thanh minh, y quỷ thần xui khiến nhớ lại lời Lilith bọn họ tán gẫu trước khi xuất phát:" Chu Cẩn, cậu sẽ không phải cũng là một thành viên trong hội duy quyền cho Omega đó chứ?"
Chu Cẩn nhìn chằm chằm hình ảnh trong thiết bị giới hạn, sau khi nhớ hết đường đi rốt cuộc mới ngẩng đầu lên dưới nỗi thấp thỏm bất an của Antaro: "Không phải."
Antaro khó giải thích được mà thở phào nhẹ nhõm, sau đó y nghe thấy giọng nói lạnh lẽo của Chu Cẩn: "Tớ sao lại có thể làm chuyện nguy hiểm như vậy được?"
"..."
Antaro kinh hoảng phát hiện, từ khi đi đến chiếm hạm nhỏ này, nhận thức Chu Cẩn chừng mười năm qua phảng phất cậu đã biến thành người khác. Quý công tử đoan trang ôn hòa đâu không thấy, người trước mắt tuy rằng vẫn là khuôn mặt tinh xảo kia, vậy mà nơi nào cũng mang theo điểm tà khí.
Chu Cẩn đem đồ vật tán loạn trên đất thu dọn xong, đem mấy ống thuốc màu đổ ra và bôi thành hai lỗ lớn trên cửa. Không lâu sau, cậu kéo tấm trải giường xuống, bao ở trên tay, rồi dùng sức bôi một vệt tại địa phương kia, trên cửa liền mở ra một cái lỗ nhỏ để người miễn cưỡng ra vào.
Antaro mới vừa rồi còn cảm thấy bản thân sẽ không thể kinh ngạc hơn đã triệt để đứng hình.
"Còn không mau đi! Chờ bọn họ trở về, chúng ta nhất định sẽ không thể rời khỏi chỗ này được."
Antaro tự "dội nước lên đầu", vội vàng đi theo.
"Chúng ta liền chạy như vậy?"
"Còn không thì sao? Chờ bọn hắn trở về thương lượng xem nên bán chúng ta đi chỗ nào hả?"
"Bán? Bây giờ còn có kẻ buôn người sao? Đây chính là trái luật pháp của liên bang đó!" Antaro quả thật không tin được lỗ tai của mình.
"... Cậu và một đám Tinh Đạo à?" Chu Cẩn không quay đầu mà mang theo Antaro một đường chạy như bay.
Chân Antaro lảo đảo một cái: "Làm sao lại là Tinh Đạo được?"
Chu Cẩn đang bận cũng không khỏi nhín chút thời gian thở dài. Luật pháp liên bang bảo vệ Omega quá tốt. Bởi vì số lượng Omega ít ỏi, mỗi khi Omega chào đời, cơ hồ khá vô duyên với nguy hiểm. Lớn lên trong môi trường này, đột nhiên bị kẹt trong tình trạng trước mắt, cũng khó trách không nhìn rõ được sự tình.
"Còn sống mà đi ra ngoài được thì tớ sẽ giải thích với cậu." Chu Cẩn bỗng nhiên đè Antaro xuống, mở ra một cửa phòng gần nhất, đem người đẩy vào trong.
Chu Cẩn không khép toàn bộ cửa lại, để một khe hở nhỏ, hai người trốn ở sau cánh cửa, lưng dán vào tường, lẳng lặng chờ người rời đi.
Chu Cẩn liếc nhìn thiết bị giới hạn: "Bị phát hiện rồi."
Tim Antaro đập như trống chầu, ngay cả khí lực để hỏi làm sao bây giờ cũng không có, tha thiết mong chờ nhìn Chu Cẩn.
Chu Cẩn cúi đầu, nhìn thử thiết bị giới hạn cá nhân, may là tuy rằng không thể liên lạc với bên ngoài nhưng giám sát nội bộ lại không có vấn đề.
"Tớ vừa gửi đường đi cho cậu, đều đã nằm trong thiết bị giới hạn cá nhân của cậu rồi. Một hồi sau khi cậu ra ngoài liền dọc theo con đường đó rời đi, chạy ra khỏi tuyến đường màu đỏ, ngay lập tức sẽ có người tới đón cậu."
Sau đó lại đem hai bình thuốc màu kia nhét vào trong tay y: "Trước đen sau trắng, không được lấy tay trực tiếp chạm đến."
Antaro theo bản năng xiết chặt, hoảng hốt gật đầu, lập tức cảm thấy không đúng: "Cậu ở lại đây?"
"Tớ sẽ tự nghĩ biện pháp thoát thân."
Antaro vốn muốn nói hai người cùng đi, liền đã bị Chu Cẩn chặn lại: "Cùng đi nhất định sẽ bị tóm, tách ra mới còn có một tia cơ hội."
Dứt lời cậu ngay lập tức mở cửa ra, đẩy Antaro một cái: "Đi mau!" Bản thân liền từ phương hướng ngược lại ở ngã ba mà biến mất.
Chu Cẩn một đường như thế đi trong yên tĩnh. Cũng nhờ chiếm hạm của Tinh Đạo luôn được thiết kế theo kiểu tối thiểu, không gian được sử dụng đến phạm vi cao nhất, không có nhiều thông đạo ngoằng ngoèo đến vậy. Cậu cơ hồ không tốn chút sức nào đã khiến bọn giống loài chuỗi đuôi chạy theo đến phòng chỉ huy.
Phòng chỉ huy là điểm trung tâm của một chiếm hạm, nói cách khác, nơi này không thể trực tiếp dẫn ra khoang thoát hiểm được. Bọn chuỗi đuôi đang truy đuổi đại khái cũng ý thức được điểm này, bước chân rõ ràng chậm lại.
Một giọng nói quái gở truyền đến: "Đừng lãng phí khí lực. Bé ngoan nói cho anh nghe, cưng lấy cái gì mở cửa ra, anh sẽ chọn một chỗ tốt để bán cưng đi."
Chu Cẩn mím chặt miệng, ngoảnh mặt làm ngơ rồi nhanh chóng chạy vào phòng chỉ huy, tâm cầu nguyện rằng trong buồng chỉ huy sẽ không có ai.
Nhưng, hiển nhiên đây là một phần hy vọng xa vời. Ở giữa, có một "người" đang ngồi ngã chỏng vó lên trời, mặc dù bận rộn nhưng vẫn ung dung giơ khẩu súng nhìn cậu, bẻ cong miệng và phun ra một chuỗi âm thanh không rõ hàm xúc. Một lát sau khoảng chừng lúc gã rốt cuộc đã tìm đúng được tần số, nói với Chu Cẩn:
"Mày ngược lại thật biết chạy."
Chu Cẩn mặt đầy hoang mang, giọng nói bởi vì kinh ngạc mà có chút cao lên: "Đây không phải là khoang thoát hiểm?"
Đối phương bật cười một tiếng: "Ai nói với mày đây là khoang thoát hiểm."
"Bạn của tôi, y nói với tôi, nơi này có thể dẫn ra bên ngoài."
"Người" kia nhấc lên quả đầu khủng bố: "Đứa bạn kia của mày đâu?"
Chu Cẩn bỗng nhiên như vừa tỉnh ngộ, tìm tòi phía sau: "Y, y rõ ràng mới vừa nãy còn đi cùng với tôi."
Đối phương đem nét hoảng loạn, ngạc nhiên và nghi ngờ không sót thu vào trong đáy mắt, một lát sau nghi ngờ trong mắt gã liền biến mất. Chu Cẩn phảng phất như một người đã vô ý bước vào bẫy động vật, co rúm lại ở góc tường.
"Bọn mày rời khỏi phòng bằng cách nào?"
"Tôi..." Chu Cẩn đang mở miệng muốn nói chuyện, chuỗi đuôi phía sau đã vào cửa, mang theo một luồng mùi vị kỳ quái. Chu Cẩn lập tức như con thỏ bị chấn kinh mà nhảy dựng lên, dán vào tường, hai mắt nhìn chằm chằm kẻ vừa tiến vào, một bên theo bản năng mà di chuyển theo chân tường.
"Hạm trưởng." Sau khi đám "người" kia đi vào, cả bọn đều thu hồi mấy phần cà lơ phất phơ, một mực cung kính nói với "người" chỉ huy đang ngồi kia.
Nhưng cũng không nhận được hồi âm, đối phương rõ ràng đang cảm thấy hứng thú với Chu Cẩn: "Tao hỏi mày đấy."
Chu Cẩn dừng bước lại, cảnh giác mà lại sợ hãi nhìn chằm chằm đối phương: "Tôi không biết, tôi chỉ nhìn thấy y bôi thứ gì đó trên cửa, sau đó cửa liền mở ra."
"Đồ đâu?"
"Y..." Chu Cẩn tựa hồ đang nỗ lực nhớ lại một chút, "Y không cho tôi..."
Đối phương rõ ràng đã không còn hứng thú với cậu nữa: "Đứa khác đâu?"
Người bên dưới đều câm nín. Một hồi, rốt cuộc cũng có một kẻ xui xẻo trúng tuyển, bị cả bầy đẩy lên trên. Gã nói với một làn điệu kỳ quái. Hiển nhiên không phải là một đáp án có thể khiến người ta thỏa mãn, giọng nói của tên hạm trưởng đang ngồi tràn đầy tức giận: "Mày nói cái gì?"
Người kia liền luyên thuyên biện giải một câu, sau đó liền như lợn chết mà không dám mở miệng.
Chu Cẩn đem cả người kề lên vách tường đến tối đa, thần sắc căng thẳng nghe bọn họ đối thoại.
"Thoạt nhìn, bạn của mày đã bỏ mày rồi chạy mất dép."
"Không thể!" Chu Cẩn cơ hồ rít gào trong thất thố, "Y sẽ không bỏ tôi lại, chúng tôi là bạn tốt!"
Tên đầu nhỏ tiến lên một bước, "Có gì mà không thể, lẽ nào còn muốn nó bồi mày đến khi chết mới được sao?"
Chu Cẩn lập tức lui về phía sau một bước, cậu tựa hồ đã mất khống chế sau khi tinh thần bị căng thẳng đến cực độ, cao giọng hét lên: "Mày đừng tới đây, mày muốn làm gì!"
Hạm trưởng dường như cũng bị tiếng thét cao đề-xi-ben này làm cho bực mình: "Dẫn nó đi. Lần này mày còn chạy nữa, tao liền đem bọn mày ném xuống cho bọn côn trùng ăn."
Tên đầu nhỏ đi về phía Chu Cẩn, Chu Cẩn lùi về sau và dán lên vách tường. Nhưng lúc này, bỗng nhiên tiếng báo động bên ngoài vang lên thật lớn.
"Tiên sư nó, tên Omega chạy trốn kia, nó chạm đến đường cảnh báo rồi!"
"Đi!"
Mọi người đang tụ tập ở cửa lập tức tản ra, mỗi người đều chạy theo một hướng khác nhau. Không ai chú ý đến Chu Cẩn nữa, ngoại trừ tên đầu nhỏ trước mắt này.
Chu Cẩn căng thẳng nuốt một ngụm nước miếng. Chiếm hạm cơ hồ trong mấy giây liền đột nhiên vụt lên từ mặt đất. Bởi vì trọng lực sản sinh quá mạnh áp lên người, cậu không hề phòng hồ cho bản thân mà lập tức ngã trên mặt đất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.