Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 23:




"Đã xác nhận, là Lan Đặc tinh hệ phái tới." Lan Tư hồi đáp "Nhưng Lan Tư lại cảm thấy sẽ không đơn giản như vậy."
"Thế nào?" Khoa Nhĩ ngưng trọng hỏi, năng lực làm việc của Lan Tư rất mạnh, Khoa Nhĩ rất là yên tâm, cho nên nghe Lan Tư nói như vậy, lập tức liền phát hiện cẩn thận của Lan Tư.
"Mặc dù Lí Nhĩ Lai Đức này nói rất hợp tình hợp lý, nhưng Lan Tư lại cảm thấy hắn giấu giếm gì đó." Lan Tư chải chuốt mạch suy nghĩ, chậm rãi hồi báo "Tỷ như hắn làm sao mà có được tin tức phu nhân có thai, mặc dù hắn nói là cấp trên lộ ra, cấp trên là ai? Cấp trên này làm sao có được tin tức?"
"Với lại..." Lan Tư nhíu mày "Nếu không có đoán sai mà nói, cấp trên này nhất định là ẩn nấp ở trong Bái Đức Lỗ phủ đệ chúng ta."
"Người này làm sao vào được, có mục đích gì?"
"Còn có, hắn làm sao vào được tinh tế của chúng ta?"
"Mặt sau của người này có thể có nhân vật cao tầng làm màn sau chỉ huy hay không?"
"Việc này đều là vấn đề." Lan Tư tổng kết nói "Bây giờ sợ nhất chính là an nguy của phu nhân, người ẩn nấp này có thể mượn cơ hội làm hại phu nhân hay không, việc này đều không biết được."
"Tôi đã biết." Khoa Nhĩ mặt không biểu cảm "Bắt đầu từ bây giờ, tất cả lấy an nguy của phu nhân làm trọng."
"Đã rõ." Lan Tư gật đầu.
"Ông phải biết rằng, đôi khi tác dụng của gián điệp không phải chỉ có tiết lộ." Khoa Nhĩ nhìn chằm chằm Lan Tư, gằn từng tiếng nói "Tác dụng lớn hơn nữa nằm ở vi ta sở dụng." ( vì cách dùng của mình.)
"Hiểu không?"
"Hiểu." Trước mắt Lan Tư sáng ngời "Yên tâm đi, Lan Tư sẽ làm rất ổn thỏa."
Buổi sáng, Trương Vũ bị sâu đói trong bụng làm tỉnh, mắt vẫn không có hoàn toàn mở ra, đã nghĩ tới việc bò đậy, nhưng "Ơ" đôi mắt của Trương Vũ vẫn không có mở ra, dép ở đâu vậy hả.
Trương Vũ khép mắt dùng mũi chân bắt đầu mò.
Một bàn tay khớp xương thon dài rõ ràng cầm một đôi dép lê, nhẹ nhàng đặt tới trước mặt của Trương Vũ, đầu tóc màu trà nhẹ nhàng lướt qua gương mặt của Trương Vũ, nửa ngồi xổm trước mặt Trương Vũ, cầm chân của Trương Vũ, giúp Trương Vũ mang dép vào.
"Cảm ơn a." Trương Vũ mơ mơ màng màng nói.
Một lắc ba lư đi đến hướng phòng tắm. Nhưng hướng này?
Khoa Nhĩ buồn cười nhìn Trương Vũ đi về hướng bức tường, ánh mắt xấu xa không thèm nhắc nhở Trương Vũ.
"Ai u!" Trương Vũ bụm đầu "Chuyện gì?"
"Ha ha." Khoa Nhĩ cười ra tiếng.
"Ai đang cười tôi?" Trương Vũ thẹn quá hóa giận xoay người, vừa thấy thì ra là Khoa Nhĩ, hơi xấu hổ "Sao trốn trốn tránh tránh như thế làm gì?"
"Tôi tới để coi em làm gì sau khi rời giường." Khoa Nhĩ đi tới, nhìn tóc Trương Vũ vẫn chưa chải đang nhếch lên, nhịn không được sờ một cái liền bị Trương Vũ đánh một cái, Khoa Nhĩ không để ý, xúc cảm không tệ.
"Động tay động chân làm gì vậy hả?" Trương Vũ oán giận nói "Chưa từng nghe qua một câu nói sao? Đầu nam nhân thắt lưng nữ nhân, không được sờ sao?"
"A." Khoa Nhĩ nói sang chuyện khác "Nhanh đi rửa mặt đi, cơm và thức ăn đã dọn tốt rồi."
Sau khi ăn cơm, Trương Vũ phát hiện tất cả thực vật đều đã được cắt tốt, lớn nhỏ vừa đủ, chỉ cần dùng nĩa xiên một cái là có thể ăn.
Trương Vũ ăn một miếng, nhiệt độ vừa phải.
Lan Tư quản gia nhìn Trương Vũ ăn ngon, cố ý nói "Phu nhân cảm thấy cơm và đồ ăn thế nào?"
"Không tệ." Trương Vũ thấy Lan Tư hỏi, vội vã nuốt thịt trong miệng, trả lời.
"Vậy là tốt rồi!" Lan Tư hài lòng nói "Thiếu gia thấy ngài dùng dao nĩa không quen, hôm nay cố ý đến nhà ăn đem từng miếng từng miếng thịt cắt nát, lại tự mình đặt vào hộp giữ ấm giữ ấm tới khi phu nhân ngài ngủ dậy mới gọi người đem ra tới đây đó."
"A?" Trương Vũ có chút không thể tin được vào tai mình "Là Khoa Nhĩ làm?"
Không biết vì cái gì cho tới bây giờ Trương Vũ cũng không sợ Khoa Nhĩ, mặc dù Khoa Nhĩ trông lạnh lạnh lùng lùng, nhưng không biết thế nào, Trương Vũ một chút cũng không cảm thấy Khoa Nhĩ khó ở, trái lại người đàn ông này vẫn luôn ôn nhu tử tế, cũng không ngờ lại tử tế như vậy.
"Đúng vậy." Lan Tư cố ý cảm khái nói "Còn là lần đầu Lan Tư thấy thiếu gia đối với người khác tốt như thế đó."
"Khụ." Khoa Nhĩ giống như không có nghe Lan Tư nói, vẫn rất ưu nhã mà ăn.
Nhưng Trương Vũ phát hiện rất rõ, lỗ tai của Khoa Nhĩ đang đỏ lên.
Trương Vũ nhịn cười "Cảm ơn anh nha."
"Không có gì." Khoa Nhĩ chững chạc đàng hoàng đáp trả "Ăn cơm cho thật tốt đi, coi chừng cơm nguội."
Trương Vũ " phốc" Một tiếng liền nở nụ cười, rất dễ thương có được không a! Chợt Trương Vũ cảm thấy có lẽ cùng Khoa Nhĩ sống tiếp như thế cũng không tệ, mặc kệ anh vì cái gì mới ở một chỗ cùng mình, nhưng, ít nhất cậu vẫn có ưu thế, có phải không? Tinh thần Trương Vũ rung lên! Vì con trai, liều mạng!
Theo đuổi người khác bước đầu tiên, chính là chăm sóc.
Trương Vũ hạ quyết tâm, quyết định bất chấp ngay tức thì, cậu dùng nĩa xiên một miếng thịt nướng trong dĩa vào trong bát của Khoa Nhĩ "Cảm ơn anh đối tốt với tôi như vậy, cái này anh cũng ăn thử nha."
Khoa Nhĩ có chút bất khả tư nghị nhìn Trương Vũ, nhưng trên mặt vẫn bất động thanh sắc "Cảm ơn." Khoa Nhĩ đem thịt nướng loạn thất bát tao mà Trương Vũ xiên cho mình bỏ vào trong miệng.
Rất ngon, cảm giác đầu tiên của Khoa Nhĩ, rõ ràng là thịt nướng, nhưng Khoa Nhĩ cảm giác rõ ràng thịt nướng Trương Vũ xiên cho mình ăn ngon lắm "Ăn ngon lắm."
"Là sao?" Trương Vũ cười ha ha "Vậy lại tiếp tục ăn một miếng nhé?" Đang nói lại xiên cho Khoa Nhĩ một miếng.
"Ừ." Khoa Nhĩ không có từ chối, lại lần nữa nuốt xuống thịt mà Trương Vũ xiên cho "Ăn ngon lắm."
Này là còn muốn xiên hả? Trương Vũ nhìn chằm chằm Khoa Nhĩ đang nhìn mình, thử tính xiên tiếp một miếng, Khoa Nhĩ ăn rất ngon.
Trương Vũ "....."
"Em cũng ăn đi." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ chỉ xiên cho mình không có ăn gì, lập tức động thủ đem thịt trong bát của mình bỏ qua trong bát của Trương Vũ.
Này là đang chơi trò uy nhau ăn sao? Trương Vũ có chút hắc tuyến, chỉ là, Trương Vũ vẫn rất thích ý, nếu quyết định phải theo đuổi Khoa Nhĩ, sẽ vứt hết tất cả da mặt, thề sống chết tới cùng!
Thế là bữa sáng lần này là trong tình cảnh anh uy em, em uy anh mà tiến hành.
Trương Vũ rất hài lòng, Khoa Nhĩ cũng rất hài lòng.
Ăn cơm xong, Khoa Nhĩ muốn đi quân bộ, trước khi đi nâng mặt của Trương Vũ cho một cái hôn tạm biệt, mặt của Trương Vũ oành một cái liền biến thành quả cà chua.
Không nên đánh lén như thế! Trương Vũ phát điên, ít nhất cũng phải báo một tiếng cho biết chứ.
Khoa Nhĩ rất hài lòng nhìn mặt nhỏ của Trương Vũ thẹn thùng đỏ lên, cảm thấy tâm lí dị thường thỏa mãn, bước chân nhẹ nhàng tiêu sái đi ra Bái Đức Lỗ phủ đệ.
"Phu nhân." Lan Tư giống như hồn ma vô thanh vô tức xuất hiện ở phía sau Trương Vũ.
"Làm, làm gì?" Trương Vũ bị Lan Tư dọa nhảy dựng.
"Người máy bảo mẫu của ngài đã tới phủ đệ rồi, ngài có muốn gặp nó hay không?"
"Vỏ Trứng đến?" Trương Vũ vui sướng "Đến hồi nào vậy?"
"Đêm qua Khoa Nhĩ thiếu gia hạ lệnh đem tới, khụ, Vỏ Trứng mang về." Lan Tư quản gia phỏng chừng vẫn là lần đầu tiên nghe tên kỳ quái như thế, cho nên nói lúc này vẫn có hơi ngoài dự tính.
"Ừ." Trương Vũ gật đầu, có chút biệt nữu "Thay con cảm ơn anh ta a."
"Được, phu nhân." Ánh mắt màu nâu của Lan Tư nhìn Trương Vũ "Chẳng qua là Lan Tư cảm thấy tốt nhất ngài tự mình đi nói cảm ơn với thiếu gia, tôi nghĩ thiếu gia sẽ rất vui."
"Được, được." Trương Vũ nghĩ nghĩ, sờ sờ đầu, cứ như vậy đi.
"Vậy con có thể gặp Vỏ Trứng sao?" Trương Vũ ngượng ngùng lên tiếng.
"Đương nhiên." Lan Tư ôn nhu nhìn cậu "Vậy Lan Tư liền mang ngài đi xem."
"Cảm ơn Lan Tư thúc thúc." Trương Vũ cảm tạ nói "Chẳng qua là...Lan Tư thúc thúc, ngài có thể không cần kêu con là phu nhân hay không a?"
"Vì sao?" Lan Tư xoay người hỏi "Phu nhân không thích Bái Đức Lỗ phủ sao? Hay là Khoa Nhĩ thiếu gia làm gì không tốt?"
A, phu nhân lại có thể kêu mình là thúc thúc, mặt già của Lan Tư quản gia đỏ lên, nhưng tu dưỡng nhiều năm nên không lộ ra sơ hở.
Với địa vị và thời gian của Lan Tư ở Bái Đức Lỗ phủ đệ, Trương Vũ kêu một tiếng thúc thúc cũng không có ủy khuất gì, Lan Tư vốn chính là đại quý tộc sinh ra, sau này là vì làm một việc, đạt được trợ giúp của tổ phụ Khoa Nhĩ, đến nước này Lan Tư cũng dứt khoát ở lại Bái Đức Lỗ, bắt đầu làm quản gia.
"Không có." Trương Vũ vội vã lắc đầu, kể từ hôm qua tới Bái Đức Lỗ phủ, Lan Tư quản gia chăm sóc mình rất tốt, mà Khoa Nhĩ lại ôn nhu săn sóc, Trương Vũ làm sao có thể bất mãn, chẳng qua là một đại nam nhân bị kêu phu nhân rất kỳ quái a.
"Phu nhân là chê không có làm đăng ký kết hôn sao?" Lan Tư lộ ra một bộ dáng tươi cười tự cho rằng thấy rõ tiên cơ "Ây, phu nhân, cuối tuần này là một ngày lành, tôi tin Khoa Nhĩ thiếu gia đã sớm không thể chờ đợi được."
"Ha ha." Trương Vũ co giật cơ mặt "Kết hôn không vội, thật đó."
"Phu nhân không cần xấu hổ." Lan Tư một bộ biểu tình người từng trải "Này rất bình thường."
"Thật sự không vội a." Trương Vũ cảm thấy đầu óc mơ hồ.
Lan Tư quản gia xoay người lộ ra một nụ cười hồ ly, trong lòng giơ cờ thắng lợi.
===============================
Tác giả có lời muốn nói: Chương này lại xong, chắc có lẽ sẽ dừng lại vài ngày ha, phải đi meeting trong thành phố, cho nên không có cách nào ra chương mới hết!!!
Meeting xong chắc sẽ về quê qua tết Trung thu, ở quê không có Internet. Cho nên chắc phải cùng mọi người nói một tiếng thật xin lỗi thật xin lỗi!!!
Qua tết Trung thu lập tức khôi phục ra chương mới, các thân ái không nên bỏ truyện, phải chống đỡ tiếp a!!!!
Jane: Hu hu, edit câu dẫn với bánh bao dễ dàng lắm luôn mà sao truyện này tui edit kh nổi:(( phải vừa xem cv vừa xem raw nữa:((

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.