Tinh Tế Chi Cái Gì? Mang Thai Rồi

Chương 22:




Nói thật Trương Vũ cảm động rồi.
Tính tình Khoa Nhĩ nhạt nhẽo, nhưng đối với mình rất là ôn nhu săn sóc.
Có người nói lời tỏ tình cảm động nhất không phải ngọt ngôn mật ngữ, thề non hẹn biển, mà chỉ đơn giản một câu "Tôi cùng em".
Trương Vũ vẫn luôn suy nghĩ mình sẽ có cảnh gặp gỡ như nào, sẽ có gia đình như thế nào, là ngọt ngào hay là khổ chát hay là bình thản như nước, nhưng không có từng nghĩ qua sẽ là nuôi con lập gia đình.
Thật ra sau lúc Khoa Nhĩ bắt đầu nói mình có thai, Trương Vũ vẫn tin, dù sao không có một quý tộc sẽ nhàm chán đến nỗi lấy con nối dòng của chính mình ra đùa, vậy chỉ có sự thật là mình mang thai, chính là mình không cách nào tin được mà thôi.
Trương Vũ âm thầm thở dài, nhịn xuống tâm lí chua sót, Khoa Nhĩ là một người đàn ông tốt, Trương Vũ tin, nhưng điều này nói rõ cũng là đối với mình mang thai nói.
Khoa Nhĩ muốn chỉ là đứa bé, mà mình chỉ là đồ kèm theo.
Trương Vũ hiểu rất rõ sự thật này.
Trương Vũ càng biết rõ, bản thân trừ bỏ tiếp thu, không có lựa chọn đường khác.
Quý tộc coi trọng con nối dòng Trương Vũ biết, cho nên nói Trương Vũ chỉ có cách sinh đứa bé này, Trương Vũ buông mắt, tay vuốt ve bụng.
Con...
Một đứa bé mang dòng máu của mình, một ở trên thế giới này, thân nhân duy nhất của mình.
Rất nhiều người đều nói Trương Vũ là người đàn ông cẩu thả, hờ hững, thẳng thắn, nhưng tâm tư Trương Vũ vẫn rất tinh tế, cậu không cần bố thí tình cảm, nhưng cậu lại không giống tuổi trẻ lỗ mãng như cuồng phong vấp phải trắc trở, đến lúc nào đó ngồi xổm góc tường liếm miệng vết thương.
Cậu muốn chính là có thể sinh hoạt tốt ở trên thế giới này, không cần bao la bát ngát, cũng không phải ngọt bùi cay đắng rực rỡ nhiều màu, cậu muốn chính là có thể tự do nhìn thế giới, một chỗ nhỏ tự do hít thở mà thôi.
Trương Vũ ngẩng đầu, nhìn Khoa Nhĩ kiên nhẫn chờ đợi chính mình trả lời, nhịn xuống chua sót, bình tĩnh đáp trả "Được, tôi đáp ứng anh."
"Thật sao?" Khoa Nhĩ lộ ra dáng cười kinh hỉ, bóng ảnh ngược của Trương Vũ trong đôi mắt xanh thẳm, tinh thuần giống như thủy tinh tốt nhất.
Trương Vũ hơi hơi cười, cho dù tôi tiếp nhận anh rồi, nhưng quyền lợi của mình nhất định phải bảo vệ tốt "Tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?" Khoa Nhĩ hỏi.
"Thứ nhất: Tôi không chắc chắn anh sẽ tìm những người khác." Mặc dù Trương Vũ biết Khoa Nhĩ không phải bởi vì tình yêu thích cậu, nhưng chỉ cần kết hôn, thì đừng hòng nghĩ đến ngoại tình! Trương Vũ ghét nhất chính là trong nhà một, bên ngoài còn có vô số cuồng phong lạn điệp.
"Đương nhiên." Khoa Nhĩ lập tức bày tỏ "Quý tộc chúng tôi đều trung thành với hôn nhân."
Trương Vũ liếc Khoa Nhĩ một cái, trung thành? Vậy sau khi kết hôn rồi xem biểu hiện!
"Thứ hai: Tôi không hy vọng sau khi chúng ta kết hôn có người lại ôm con tới tìm anh." Trương Vũ biết tỉ lệ sinh đẻ của quý tộc thấp, nhưng cũng không đại biểu chỉ có mình có thể có thai, vẫn phòng ngừa vạn nhất.
"Đó là đương nhiên." Khoa Nhĩ tán đồng, nếu mình có nhiều con vậy đã sớm kết hôn rồi.
(Jane: Nếu thím kết hôn sớm như vậy rồi thì hủ tụi tui cũng đỡ mỏi mắt đọc truyện:v)
"Thứ ba: Tôi có tự do, có quyền lợi đi làm việc mà tôi thích." Trương Vũ đưa ra một yêu cầu cuối cùng, mình là một người đàn ông, mình cũng có sự nghiệp phải làm! Không phải chỉ có thể dựa vào Khoa Nhĩ nuôi sống.
"Việc này?" Khoa Nhĩ vẫn có chút chần chờ "Tôi hy vọng trước khi làm việc này có thể để cho tôi tìm hiểu một chút trước, nếu có nguy hiểm, tôi hy vọng em có thể ngừng."
"Cái này là đương nhiên." Trương Vũ gật đầu, mạng nhỏ của mình đúng là rất quan trọng, chẳng qua, Trương Vũ nhíu mày, thế nào lại có cảm giác quên mất chuyện gì rồi?
"Ai ya!" Trương Vũ kêu to, mặt khóc tang "Tôi đã mấy ngày không có lên lớp rồi? Tiền đi làm của tôi chắc chắn bị trừ hết rồi!"
Khoa Nhĩ ".........."
"Không sao." Khoa Nhĩ an ủi Trương Vũ "Em là người của tôi, không ai dám trừ tiền của em."
"!!" Trương Vũ nhìn cái khuôn mặt bình tĩnh tỏ vẻ đặc quyền của Khoa Nhĩ, không nghĩ đến đặc quyền lại có thể dùng như thế, nhưng "Này không cần thiết a, lại nói, tôi cũng không có dự định để người khác biết quan hệ của chúng ta."
Trương Vũ cảm thấy mình có thai đã bao mất mặt, để người khác biết mình học chuyên ngành dục anh sư này, vậy đầu mình thật đúng là rất ngóc dậy không nổi rồi!!!
"Vì sao?" Khoa Nhĩ cảm thấy khó hiểu, nếu sợ trừ tiền vì sao không để cho mình giúp việc chứ? Dù sao chỉ là tiền đi làm nho nhỏ mà thôi, Trương Vũ chỉ cần không lo nghĩ làm việc mình thích thì tốt rồi, có phải không?
"Bởi vì chuyện này không có gì đáng lo đâu." Trương Vũ khoát tay "Chỉ mỗi tiền đi làm tôi cũng cần anh giúp đỡ, vậy tôi không phải rất vô dụng sao?"
"Hơn nữa, cũng không phải nói cuộc thi thất bại khiến tôi lưu cấp a." Trương Vũ nhìn Khoa Nhĩ "Nói tốt lắm a, không được nhúng tay hồ loạn cho tôi đấy!"
Đến khi Khoa Nhĩ hơi gật đầu, Trương Vũ mới hài lòng bật ngáp "Sao lại buồn ngủ? Lại ngủ như thế nữa liền trở thành thần ngủ luôn!" Trương Vũ vỗ vỗ mặt "Ở đây anh có khoang giả thuyết hay không a."
"Có." Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ buồn ngủ, chuẩn bị khuyên bảo Trương Vũ đi ngủ "Em cần khoang giả thuyết làm gì? Không phải em mệt sao?"
"A, ở trong Virtual Network tôi mở một cửa hàng, bây giờ mới trang trí tốt, chuẩn bị mở cửa đấy, xảy ra nhiều chuyện bực mìnhnhư thế, nói như thế nào, tôi cũng phải chuẩn bị thật tốt, tranh thủ cuối tuần này đem cửa hàng khai trương." Trương Vũ nắm tay.
"Thân thể của em có thể chịu nổi sao?" Khoa Nhĩ không tán đồng "Hơn nữa, em có thai rồi, đăng nhập khoang giả thuyết quá lâu sẽ không tốt đối với dựng phu và thai nhi."
"Vậy làm sao bây giờ?" Trương Vũ hơi lo lắng "Vậy trước kia tôi cũng đăng nhập qua rất nhiều lần không sao chứ?" Mặc dù cảm thấy đàn ông có thai rất dị, nhưng Trương Vũ lại tiếp nhận coi như nhanh.
Đôi khi cũng không phải chỉ có phụ nữ có thể vì đứa con chịu được mười tháng mang thai, đàn ông đối với đứa con yêu thích không kém gì phụ nữ, chẳng qua chỉ là không có điều kiện mang thai mà thôi.
Trương Vũ vẫn nghĩ mình sẽ cô độc, nhưng bây giờ đang có huyết mạch và có cả bảo bảo, Trương Vũ đương nhiên là phải coi trọng sức khoẻ cuả bảo bảo.
"Hẳn là không có chuyện gì." Khoa Nhĩ trầm giọng nói "Nếu có chuyện, thì sau khi Ngõa Lạp Nhĩ lại kiểm tra cho em đã nói rồi."
"Ò." Trương Vũ yên tâm "Ngõa Lạp Nhĩ là ai?"
"Là bác sĩ chuyên trách cuả em, là bạn cũ của Lan Tư quản gia."
Trương Vũ thở dài một hơi "Vậy tôi không lên khoang giả thuyết, vậy cửa hàng của tôi làm sao bây giờ a?!"
"Không cần lo." Khoa Nhĩ sờ tay Trương Vũ, an ủi nói "Trước tiên em có thể tìm người khác giúp em khai trương trước, em chỉ cần đem những việc chú ý nói rõ là tốt rồi, việc này cũng không có khó."
"Hơn nữa, em không phải rất thích cơ giáp gì đó sao? Em có thể xem trước một chút các loại sách liên quan, xong rồi chờ bảo bảo sinh ra, là em có thể điều khiển."
"Thật?" Trương Vũ nghe nói có thể điều khiển cơ giáp liền hưng phấn, được Khoa Nhĩ xác định, Trương Vũ rất sảng khoái đáp ứng "Vậy thì tốt a."
"Chẳng qua người tôi quen không nhiều lắm, hơn nữa tôi vẫn muốn lên lớp." Trương Vũ lại chần chờ.
"Không sao." Ở trong mắt Khoa Nhĩ toàn bộ việc này không phải vấn đề "Giao cho tôi."
"Giúp em coi cửa hàng, tôi sẽ để Lan Tư giúp em an bài, về phần trường học..." Ánh mắt Khoa Nhĩ xanh thẫm ôn nhu nhìn chằm chằm Trương Vũ "Tôi sẽ giải quyết."
"Được rồi, tôi tin anh." Trương Vũ bị điện của Khoa Nhĩ làm cho toàn thân nhũn ra, ôn nhu nói "Nhưng không thể để người khác biết quan hệ của chúng ta a."
"Được." Khoa Nhĩ cam đoan "Tất cả lấy ý kiến của em làm chủ."
Trương Vũ nghe Khoa Nhĩ cam đoan rất hài lòng, Khoa Nhĩ thấy Trương Vũ thấu tình đạt lí như thế cũng rất hài lòng.
Sau khi Trương Vũ lại đánh ngáp, Khoa Nhĩ lập tức liền kéo tay Trương Vũ đi qua nhà ăn đi qua hành lang, Trương Vũ lại nhớ tới căn phòng lớn xa hoa kinh khủng kia.
Khoa Nhĩ nhìn Trương Vũ rửa mặt xong, lúc này mới yên tâm rời đi.
Trương Vũ hơi dở khóc dở cười, Khoa Nhĩ này, mình cũng không phải con nít ba tuổi, rửa mặt xong sợ mình té, Trương Vũ lắc lắc đầu, mặc kệ đi, Trương Vũ thấy Khoa Nhĩ đi rồi, bản thân liền nằm lên giường lớn mềm mại, thật thoải mái!
Trương Vũ cọ chăn mềm, thỏa mãn ngủ.
Khoa Nhĩ cũng không có đi xa, anh biết lòng cảnh giác của Trương Vũ vẫn rất nghiêm trọng, cho nên anh chỉ đứng ở cửa cách đó không xa mà thôi, qua hơn chừng nửa tiếng, Khoa Nhĩ lặng lẽ mở cửa phòng, đi tới trước giường, Trương Vũ đã ngủ say, khóe miệng còn treo nước miếng ngọt ngào.
Khoa Nhĩ hơi hơi một chút, cúi đầu hôn trán của Trương Vũ một cái.
"Ngủ ngon, phu nhân của anh." Khoa Nhĩ thấp giọng nói.
Khoa Nhĩ nhẹ nhàng vén mở áo ngủ của Trương Vũ, vài chiếc lá dài nho nhỏ cuả hình xăm cành cây nhỏ xuất hiện tại bụng của Trương Vũ.
Khoa Nhĩ nhẹ nhàng sờ sờ đỉnh chồi nhỏ, chồi nhỏ thân mật vẫy lá nhỏ, tiếp theo lại biến mất.
Khoa Nhĩ cười nhẹ một tiếng, ở trên bụng cuả Trương Vũ lưu lại một cái hôn.
"Con cũng ngủ ngon, bảo bối của cha."
Khoa Nhĩ hơi dịch lại góc chăn cho Trương Vũ đang ngủ say, xoay người ra cửa.
Lan Tư đã đứng ở ngoài cửa.
"Người kia có gây ra việc gì hay không?" Khoa Nhĩ cùng Lan Tư đi ra hành lang, đi tới thư phòng, Khoa Nhĩ trầm giọng hỏi.
====================
Jane: Tui ship CP Lan Tư với Ngõa Lạp Nhĩ 😁

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.