Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 18:




Trên bàn tổng cộng có tám người ngồi, một con số may mắn.
Từ chủ vị bắt đầu đếm theo hướng kim đồng hồ, đầu tiên là tôi, sau đó là người mẫu tiên sinh, tiếp theo là vị đồng nghiệp xinh đẹp cùng tên bác sĩ, qua tiếp là một nhà Hoàng Lỗi, cậu ta cùng vợ và một đôi trai gái.
Bác sĩ là lúc người mẫu tiên sinh đi đón đồng nghiệp của anh- người mẫu tiên sinh số 2 gặp phải,theo những gì người mẫu tiên sinh miêu tả lại thì, đại khái là lúc đó trời rét như cắt, bác sĩ lại chỉ khoác bên ngoài chiếc áo blue mỏng manh ngồi chồm hổm trước cửa phòng khám bệnh, nguyên nhân là cậu ta quên mang chìa khóa phòng khám, mà mấy nhân viên cậu ta thuê thì đều về nhà ăn Tết hết rồi.
Bác sĩ nhìn thấy người mẫu tiên sinh liền thuận thế tiến đến, đáng nhắc tới chính là, cậu ta cực kì mê đắm tướng mạo nếu so với người mẫu tiên sinh thì càng thêm tinh tế,người mẫu tiên sinh số 2.
“Tôi cũng biết anh! Anh cũng chính là người mẫu nam bên cạnh bậc thầy Lan Địch được trọng dụng, là người mang trong dòng máu lai Pháp đúng không? Ý đúng đúng, anh tên là Anthony đúng không?” Bác sĩ trưng ra đôi mắt sáng hơn cả bảng hiệu, cả người gần như muốn dính lên người mẫu tiên sinh số 2.
Quả thật người người mẫu tiên sinh số 2 lớn lên trong rất đẹp trai, thêm cả một đôi mắt phượng cũng rất câu nhân, nhưng tiếc là không phù hợp với gu thẩm mỹ của tôi lắm, có vẻ hơi quá yêu nghiệt,nhìn tướng tá như vậy không hợp lắm với hình mẫu nội trợ đảm đang đâu.
Khóe miệng người mẫu tiên sinh số 2 nhếch lên,cười đến mùa xuân rộn ràng: “Rất hân hạnh được biết anh.”
“Ôi má ơi, cả người tôi sắp say đến nơi rồi.” Bác sĩ sững sờ đè lại ngực.
Tôi yên lặng ăn đồ ăn người mẫu tiên sinh gắp cho mình, liếc qua vợ chồng Hoàng Lỗi đang bận bịu lo cho hai đứa nhỏ,lại nhìn tới hai người bác sĩ đang anh qua tôi tới kia, cảm thấy hẳn sau này sẽ thú vị lắm đây, thế nên tôi liền đong vai trò người ngoài cuộc thôi. ( là đang trò chuyện vui vẻ, anh một câu tôi một câu ấy)
Tự nhiên cảm thấy có người chọt chọt thắt lưng tôi, làm tôi sợ muốn chết, theo bản năng quay lại, phát hiện người mẫu tiên sinh không cao hứng lắm.
“Làm gì mà nhìn người ta liên tục vậy? Thích anh ta rồi?” Người mẫu tiên sinh liếc qua người mẫu tiên sinh số 2, bộ dáng như đang khởi binh vấn tội vậy.
Tôi lắc đầu: “Không thích, nhìn giống con gái quá, với lại vừa nhìn đã biết là không biết rửa chén rồi.”
Hình như tôi có hơi lớn tiếng, mọi người trên bàn ăn yên lặng trong vài giây.
“Đúng là tôi không biết rửa chén.” Người mẫu tiên sinh số 2 cười cười: ” Tôi chỉ biết làm vài chuyện thôi, đặc biệt là ở phương diện ở trên nha.” Lời nói anh ta rất hàm súc.
Hoàn toàn không muốn biết rốt cuộc là chuyện gì.
Lúc này bác sĩ lại phản ứng rất nhanh, cậu ta ngây ngốc hỏi: “Anh cũng muốn được người khác bao dưỡng sao?”
Người mẫu tiên sinh số 2 suy nghĩa một chút, vươn ngón tay thon dài chọt chọt khuôn mặt phúng phính thịt của bác sĩ nói: “Nếu như có đủ tiền, mặt mũi không tồi, tôi sẽ đồng ý.”
Tiền, với vẻ ngoài.
Tôi cảm thấy hai người đúng thật là nồi nào đắp vung nấy, hơn nữa nếu tên bác sĩ thành công bao dưỡng người mẫu tiên sinh số 2, thì cậu ta sẽ không mơ tưởng đến người mẫu tiên sinh của tôi nữa, tôi hơi do dự không biết có nên bỏ vốn tài trợ bác sĩ nuôi dưỡng hay không đây.
Lúc này, lại có người kéo góc áo tôi, không phải người mẫu tiên sinh đang ngồi phía bên kia.
Ta vừa nhìn, hóa ra là con gái Hoàng Lỗi.
Thật ra thì tôi là một tổng tài rất yêu con nít, chẳng qua tôi có chút cứng ngắc trong qui tắc tổng tài của mình, nên rất ít con nít chịu chơi với tôi. Nhưng lá gan con gái của Hoàng Lỗi lại có vẻ đặc biệt lớn, từ hai năm trước đã lẽo đẽo đi theo sau tôi, bây giờ gặp lại, cô bé đã cao lên không ít, ngũ quan cũng rõ ràng hơn, xinh xắn hơn.
“Chú ơi.” Cô bé vươn tay níu lấy ống quần tôi.
“Sao vậy?” Tôi cố gắng làm cho vẻ mặt mình thân thiết một chút, cúi đầu hỏi cô bé.
Cô nhóc nhảy lên hôn chóc tôi một cái, cao hứng nói: ” Chú thật đẹp trai đó.”
Tôi nghiêm túc trả lời cô nhóc: “Con cũng rất dễ thương.”
Cô bé cười khanh khách, tiếng cười trong trẻo vang lên tựa như âm thanh của lục lạc reo.
Tôi còn muốn nói với cô bé vài câu nữa, thỏa mãn một chút cảm giác thành công đang bành trướng trong lòng, thì người mẫu tiên sinh lại quay qua cười với cô bé.
“Chú không đẹp trai sao?”
Lúc người mẫu tiên sinh nhíu mày còn đẹp trai hơn cả lúc nheo mắt nữa.
Đôi mắt cô bé sáng lên, liên tục gật đầu: “Dạ đẹp.”
Người mẫu tiên sinh ngoắc ngoắc tay, cô bé vui vẻ chạy qua phía anh ta.
Vợ Hoàng Lỗi ngượng ngùng cười: “Con bé này lúc nào cũng vậy, mỗi lần nhìn thấy ai đẹp thì đều muốn tới gần thôi, Dục An cậu đừng để bụng với con bé.” Cô nhìn thấy con gái lại hôn người mẫu tiên sinh một cái, cảm thấy nên giải thích với tôi một chút.
Luôn cảm thấy lúc nào tôi cũng bị hiểu lầm thành một kim chủ cực kì hẹp hòi vậy nhỉ.
Tôi lắc đầu một cái: “Có gì đâu.”
“Đúng rồi, tớ có mang theo rượu bên nhà qua đây, đều là rượu ngon cả, năm mới Tết đến mà không uống chút rượu là không được đâu.” Hoàng Lỗi ghiền rượu như mạng vui vẻ lấy rượu từ xe ra, một hơi đã mở tới vài chai.
Tôi rót đầy một ly, hỏi người mẫu tiên sinh muốn không, người mẫu tiên sinh lắc đầu,còn bác sĩ với người mẫu tiên sinh số 2 đã triệt để rơi vào thế giới cùa hai người, anh qua tôi lại trêu đùa, không có gì là không nói.
Sau đó chính là lúc nhàm chán uống rượu.
“Dự định sang năm sao rồi? Chúng ta vẫn ở lại đây?” Hoàng Lỗi hỏi, thuận tiện uống một hớp lớn.
“Trước cứ ở đây đã.” Tôi trả lời, uống hết một ly.
“À, đúng rồi, anh ta, cậu bao nuôi bao lâu rồi?” Hoàng Lỗi nháy mắt nhỏ giọng hỏi, uống hết một ly.
Tôi cẩn thận tính toán một chút: “Hai năm ba tháng hơn.” Uống hết một ly.
“Ngày mai có tính đi tảo mộ bác không?” Ý Hoàng Lỗi là ba tôi, ba cậu ta với ba tôi từng là người quen cũ, nên cậu ấy với ba tôi cũng coi như chỗ thân quen.
“Không, đợi tết thanh minh lại đi.” Tôi nghĩ tình trạng bây giờ không tốt lắm, thấy ba rồi nhất định sẽ bị báo mộng quở trách, vẫn nên không đi thì tốt hơn.
Hoàng Lỗi tiếp tục uống hết một ly: ” Ít lâu nữa đi du lịch không? Tớ tính mang bà xã đi ra ngoài cho khuây khỏa tí, con người mà, cứ kiếm tiền mãi không tiêu sao được?”
Tôi uống hết một ly: “Có thời gian sẽ đi.”
“Khà khà khà.” Hoàng Lỗi cười, lại uống thêm một ly.
“Đúng rồi, dạo này tớ thấy công ty không bình thường lắm. giống như đang bị theo dõi vậy, cậu có gây sự ở đâu không đấy?” Sắc mặt Hoàng Lỗi hơi nghiêm trọng, nói xong lại xì vài tiếng: “Cuối năm, nói hưu nói vượn, nhất định là tớ suy nghĩ nhiều quá.”
Tôi uống một hớp rượu, trong lòng thoảng qua vài ý nghĩ, vừa ngẩng đầu lại nhìn thấy người mẫu tiên sinh đang chơi cùng bé gái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.