Tình Nhân Của Tôi Có Gì Đó Bất Thường

Chương 17:




Con người sống trên đời, muốn có điều gì, thì phải tự bỏ ra. (~ muốn ăn thì lăn vào bếp)
Cả người tôi mềm nhũn ngồi trong lòng người mẫu tiên sinh, trong lòng lại cảm thán hết sức với triết lí sống của ba tôi:Thật sự rất đúng.
Sáng sớm hôm nay, vì duy trì hình tượng tổng tài hoàn mỹ của mình, tôi buộc phải lựa chọn “Ở trên ” tàn khốc, kết quả là trong ngày cuối tuần ngắn ngủi mà tôi phải thử qua hai lần tư thế vận động khó khăn tốn nhiều năng lượng hơn tận nửa ngày.
Cả đời tôi cũng chưa nghĩ sẽ phải ở trên.
Người mẫu tiên sinh giống như con báo đã được ăn no, tâm tình rất tốt nheo mắt lại, câu được câu không xoa lưng  tôi.
“Hai ngày nữa công việc của anh cũng xong xuôi hết, năm nay em muốn ăn Tết thế nào?”
Tôi nhớ đến,hai năm nay cứ Tết đến thì người mẫu tiên sinh đều không nhắc đến việc về nhà cũng người thân hay gì cả, tôi liền cho có khả năng là anh xích mích gì đó với gia đình hoặc không có người nhà, cho nên cũng rất tự nhiên mà không nhắc đến tài này.Tuy nhiên có vè như bây giờ là thời cơ tốt để thăm dò gia đình của anh.
“Anh không về nhà ăn Tết?” Tôi hỏi, nhưng đáng tiếc giọng nói quá ‘ ứ hự’, không hề có một chút phong độ nào cả.
Người mẫu tiên sinh hơi nheo mắt lại,hứng thú liếc tôi một cái.
Tôi phải thừa nhận, tôi sợ đến suýt chút nữa phải dời tầm mắt.
Chờ sau khi tôi phát hiện mà phản ứng lại,trong mắt người mẫu tiên sinh đã không còn đáng sợ như vậy nữa. Anh chậm rãi nói: “Không về.”
“Người trong nhà anh như thế nào?” Tôi kiên trì hỏi, liền bình tĩnh nói thêm một câu: “Anh chưa từng nói cho tôi nghe gì cả.”
“Em cũng chưa từng nói chuyện trong nhà mình cho anh nghe.” Người mẫu tiên sinh chọt chọt thắt lưng tôi.
Chuyện này đâu có giống nhau, tôi là kim chủ, sao lại phải chủ động khai báo đầy đủ cơ chứ?
Lời này tôi chỉ dám nói trong lòng, ngoài miệng thì lại im re, nắm lấy bàn tay đang làm loạn của anh lại, qua loa nói một câu: “Nhà tôi không có gì để nói cả, cũng không có ai hết.”
Tôi không rõ vẻ mặt của người mẫu tiên sinh bây giờ lắm, cảm giác như anh ta biết rõ điều gì đó, nhưng thái độ chống cự của anh cũng không quá rõ ràng, còn thật sự rất phối hợp mà trả lời tôi: “Trong nhà anh rất nhiều trẻ con, nên bọn họ cũng không chú ý nhiều tới anh lắm.”
Rất nhiều trẻ con?
Trong lòng tôi yên lặng nhớ kỹ, vốn còn muốn hỏi vài câu nữa, nhưng nhìn thấy người mẫu tiên sinh tự tiếu phi tiếu*,theo bản năng tôi cảm thấy có gì đó không đúng lắm.
(Cười như không cười)
Thật giống người mẫu tiên sinh đã sớm biết trong lòng tôi nghĩ  gì rồi, cảm giác như tâm tình tốt nên rất phối hợp với tôi.
Chắc người mẫu tiên sinh không thông minh đến thế đâu.
Tôi nháy mắt một cái, lý trí đem đề đổi đề tài: “Năm nay ăn Tết ở nhà sao?”
Hai người chúng tôi đều không có người thân hay bạn bè chí cốt gì cả, cho dù có nấu cả một bàn Mãn Hán cũng ăn không hết, đến đốt pháo thôi cũng nằm ngoài phạm vi hoạt động của tôi rồi, cho nên chúng tôi thường trực tiếp chọn nghỉ phép ở nước ngoài.
(Bàn ăn trong bữa cơm tất niên)
“Năm nay ở nhà đi.” Người mẫu tiên sinh hôn nhẹ lên trán tôi.
Đột nhiên không hiểu sao tôi lại thấy anh lúc này giống như kim chủ vậy.
Tôi đem ý nghĩ kia vứt ra khỏi đầu, tiếp một câu: “Vậy tôi gọi cả nhà Hoàng Lỗi đến, con đầu cậu ấy là con trai, hai năm trước lúc ra ngoài làm ăn lại sinh thêm một bé gái,một nhà họ tới đây cũng náo nhiệt.”
Đôi mắt người mẫu tiên sinh hơi sáng lên: ” Em muốn gọi họ tới? Vậy là họ sẽ biết quan hệ của chúng ta sao?”
Tôi kỳ quái liếc anh một cái: “Hồi Hoàng Lỗi hồi gặp anh ở công ty thì đã biết rồi còn gì,trong phòng làm việc của tôi chưa có ai  được vào lâu bao giờ cả, cùng lắm cũng chỉ có thư ký vào đưa văn kiện với cà phê thôi.”
“Vậy cũng được, gọi họ tới.” Người mẫu tiên sinh sung sướng nói: “Nếu gọi bạn anh tới thì sao?”
Tôi nghĩ chân thành: Tại sao phải gọi bạn của anh tới?
Nhưng bên ngoài tôi vẫn rất rộng lượng: “Tùy anh.”
Là một kim chủ, thình thoảng dung túng một chút cho yêu cầu của tình nhân cũng không có gì quá đáng.
“Vậy cứ như vậy đi.” Người mẫu tiên sinh cười khẽ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.