Tinh Hà Đại Đế

Chương 87: Đánh chết Giang Lưu




Nhìn thấu sinh tử, bất chấp tất cả, quyết giết tất cả.
Giang Ly vào lúc này, cuối cùng cũng làm được, cho nên hắn có thể "nhập định", giết chết Vu Mộ Hoa, không đội trời chung với đại lão Kinh Hoa Thành, người nhà đều bị hãm hại, nhưng hắn vẫn sẽ làm như vậy.
Buông tay xuống, thả lỏng tâm linh, phá vỡ sự e dè và kiêng nể kia, không hề có gánh nặng, mới hiểu rõ được thế sự là hư không, đại mộng mấy ngàn thu.
Giết hắn ta thì đã làm sao?
Hắn bây giờ mới thật sự cảm thấy thế nào là cường giả? Chủ yếu là tâm lý, không có tâm lý, căn bản không phải là cường giả.
Trước đây, Giang Lưu nói mình nhu nhược, không hề sai.
Mình thật sự yếu đuối, nhưng sau này sẽ không thế nữa
Ầm ầm
Hắn lại thét dài: - Đại Đế Phong Ấn, Đại Đế Lôi Ấn
Thanh âm chấn động, bốn phía đều là sóng nhiệt cuồng phong, lao thẳng tới Giang Lưu.
Trước tiên giải quyết xong người này hãy nói, giết gã ta!
Giờ này khắc này, Giang Ly ra tay ầm ầm như sấm, chưởng như sét đánh, sấm sét nổ vang.
Trong tiếng thét dài của hắn, sức mạnh tâm linh trùng trùng điệp điệp đánh về phía Giang Lưu, đây là "Niệm Sát"! Một khi đã bước vào cảnh giới " nhập định", sức mạnh tinh thần của Giang Ly toàn bộ đều được phóng thích, minh tưởng Não Vũ Trụ tăng lên 10 lần.
Sinh mạng lực vốn dĩ của hắn đạt tới 1.8, sau khi trải qua 20 ngày khổ luyện trở về, mặc dù tăng lên không nhiều, nhưng cũng loáng thoáng có đột phá, bây giờ trải qua bước nhảy wormhole của tàu hạm, lại lần nữa thay đổi tế bào cơ thể của hắn, khiến sinh mạnh lực của hắn đạt đến 1.9!
Lại cộng thêm vừa rồi hắn đột phá đến cảnh giới "nhập định", thiên địa linh khí còn lưu lại trong cơ thể trước đây cũng hoàn toàn kết hợp với tế bào, gần như trong nháy mắt, hắn lại có đột phá.
Giang Ly cảm giác được từng tế bào, nội tiết từng chỗ bên trong cơ thể, hắn đều có thể khống chế, sự biến hóa của từng cái rất nhỏ, hắn đều có thể nắm chắc chính xác.
- Hóa ra, trong cơ thể của ta, còn lưu lại rất nhiều thiên địa linh khí, liên tục hấp thu không hết, bây giờ thì hoàn toàn có thể dung nạp vào trong cơ thể. Giang Ly nhìn rõ mọi việc dựa vào tu vi tâm linh "nhập định", thiên địa linh khí vốn dĩ lưu lại trong cơ thể chưa hề tiêu hóa nay toàn bộ hấp thu vào tế bào não, kích thích phân bố.
Một cỗ khí tức mát mẻ bao quanh, tất cả khí nóng đều trở thành hư không, thậm chí cách hắn trong vòng 10 mét, đều cảm thấy gió lạnh phất phơ, nhiệt độ không khí ít nhất giảm xuống 30 độ.
- Sinh mạng lực, tăng lên rồi! Trong lúc công kích, tiếng thét của Giang Ly càng ngày ngày lớn, như một dây thép vứt trong mây mù, khí tức toàn thân hắn trùng trùng điệp điệp, rõ ràng đã ngang tài với Giang Lưu.
Giờ này khắc này, sinh mạng lực của hắn đã đạt tới 2!
Ầm vang!
Giang Lưu một quyền đánh tới, đấu lại Giang Ly.
- Tên tạp chủng, để ta cho ngươi biết, tất cả của ngươi đều phí công! Giang Lưu toàn thân khí tức bay lên, trên cơ thể có hơi thở quỷ thần, sức mạnh tâm linh cũng tập trung đến cực điểm.
Tóc gã ta tung bay, hai mắt như điện: - Đi chết đi!
Quỷ Thần Quyền toàn bộ được khai triển.
Nắm đấm hai người chạm vào nhau trên không trung, một trận gió xoáy chấn động, đất đá bắn tung tóe.
Giang Ly lui về phía sau ba bước, Giang Lưu cũng lui về phía sau ba bước.
- Giết! Giang Ly tiếp tục tấn công, gần như thể lực không hề hao mòn, thân hình như gió, chưởng ấn như sấm, giơ tay lên, chính là một chuỗi tiếng nổ lớn, bốn phía bao trùm Giang Lưu.
Kinh nghiệm chiến đấu của hắn phong phú hơn Giang Lưu, sinh mạng lực bây giờ cũng tương đương, sức mạnh tâm linh càng lợi hại hơn rất nhiều, bây giờ hắn hoàn toàn chiếm thế thượng phong.
Hắn muốn một chiêu, giết chết đối phương.
Tốc độ!
Giang Ly từng quyền từng quyền, cao thấp mơ hồ, nhìn giống như sợi bông, trên thực tế nặng gần ngàn cân, một quyền có thể đấm vỡ bức tường lớn, bất luận về tốc độ hay lực bộc phát, hắn đều thắng Giang Ly.
Đại Đế Lôi Ấn, Đại Đế Phong Ấn là võ học bậc nào?
Rầm rầm rầm...
Mấy quyền hung hãn liên tục tung ra, Giang Lưu chỉ cảm thấy khí huyết phù phiếm, mắt thấy ngàn sao, biết mình bị nội thương.
Gã điên cuồng hét lên 1 tiếng, quần áo trên người xé nát: - Tên tạp chủng, không ngờ ngươi lại mạnh đến mức này! Ta sẽ cho ngươi được mở mang kiến thức, võ học cấp độ A, Long tượng phá thiên kính!
Ồ ồ ồ! Một cỗ khí tức đáng sợ từ trong cơ thể gã ta phát ra, giống như một con mãnh thú thời tiền sử sống lại, thân hình như rồng, bước chân như voi, giẫm lên mặt đất, phá tan bầu trời!
Đây là võ học cấp độ A, Long tượng phá thiên kính.
Một quyền đánh tới, mang theo đại thế cuồng bạo
- Hôm nay ngươi nhất định phải chết!
Lần này Giang Ly không hề nương tay, không chút cố kỵ, toàn lực tấn công! Đừng nói đối phương là võ học cấp độ A, cho dù là cấp độ S thì làm sao?
Thân hình hắn vừa động, như quỷ mỵ âm hồn, gió mang theo khí lưu, gầm vang như sấm: - Để cho ngươi thấy được võ học chân chính, Đại Đế Lôi Ấn!
Hắn phát ra lôi âm, âm thanh lần này lớn vô cùng, mãnh liệt rống một tiếng, sóng âm hỗn hợp truyền ra ngoài, đá vụn trên mặt đất chấn động bắn ra xa.
Răng rắc!
Khí thế của hắn cao hơn Giang Lưu!
Sau khi nhập định, tinh thần khí chất đều có sự biến hóa, toàn lực vận chuyển. Tất cả mọi người đứng xem dường như sản sinh ra một loại ảo giác tinh thần, đó chính là trong Tinh Không mịt mờ, một pho tượng Đại Đế đồ sộ đứng vững, đưa tay về phía trước, một tinh cậu bị hắn đánh nổ.
Đá chọi đá! Giang Ly căn bản không trốn tránh.
Ầm vang! Hai ngươi đụng thẳng vào nhau, Giang Lưu bị hắn một ấn xoay ngược, đánh vào bả vai, lập tức gãy xương, mềm rũ ngã xuống, không đứng nên nổi.
Lần này thất bại, gã ta càng chống đỡ không nổi, liên tục lùi lại phía sau, nhưng lại không thể nào ngăn cản được tốc độ của Giang Ly
- Gió! Giang Ly như hình với bóng.
Đại Đế Phong Ấn theo gió lẻn vào trong, một chưởng đánh vào trên ngực của gã.
Bùm bùm, cả thân hình Giang Lưu như rơm rạ bay lên, ngã xuống mặt đất.
- Không! Giang Lưu miệng phun máu tươi, miễn cưỡng đứng lên, ngồi thẳng dưới đất, trên mặt hiện rõ sự tuyệt vọng, gã ta hiểu rất rõ tình trạng của mình, bị thương vô cùng nặng! Nếu ở chỗ khác còn có thể giải cứu, nhưng ở đây là La Sát Tinh, hy vọng quá xa vời.
Giang Lưu giọng căm hận nói: - Giang Ly, ngươi dám đối xử như vậy với ta! Tập đoàn Nhật Nguyệt nhất định sẽ giết sạch cả nhà ngươi! Bố của ngươi Giang Chấn Đông, em trai ngươi Giang Đào, em gái ngươi Giang Huyên đều giết sạch!
- Lảm nhảm quá nhiều rồi!
Giang Ly chạy như bay lên phía trước, cước pháp! Liên hoàn phi thích.
Một cước đá vào đầu của Giang Lưu.
Phanh!
Đầu của Giang Lưu nổ tung, óc chảy ra.
Cho dù là công nghệ cao nhất của nhân loại cũng không thể cứu được.
Gọn gàng, giết người không chớp mắt.
- Phù... Giết chết Vu Mộ Hoa và Giang Lưu, thần sắc của Giang Ly không hề có chút dao động, đây là cảnh giới nhập định, núi thái sơn trước mắt sụp đổ mà mặt không đổi sắc.
Tuy nhiên, đây vẫn là cảnh giới "tiểu định", sẽ bởi vì đủ loại biến hóa trần thế mà ảnh hưởng, trừ phi đạt đến "thường định", như vậy mới thật sự lợi hại.
- Thích Ca, thiện nam tử, thiện nữ nhân, phát a nậu Đa La tam miểu tam bồ đề tâm, ứng như thị trụ? Như thị hàng phục kỳ tâm? Giang Ly đột nhiên nhớ đến câu nói này, 4 chữ trong đó khiến hắn bắt đầu nghiền ngẫm.
4 chữ này không phải hàng phục kỳ tâm.
Mà là " úng như thị trụ"
Ý chính là, phát ra đại nguyện, làm thế nào để giữ lại tâm thái này.
Cảm tình của con người, có lúc khẳng khái, có lúc nhiệt huyết, có lúc bình tĩnh, có lúc sát phạt quyết đoán, tất cả đều là cảm xúc biến hóa. Có người nhất thời kích động, sau đó lại hối hận.
Tâm tinh không thể giữ lại lâu.
Ví như, một người phát đại nguyện, muốn cứu vớt muôn dân, nhưng thời gian lâu rồi, tâm linh của anh ta sẽ mệt mỏi, tâm Bồ Tát đều sẽ mất dần, không thể giữ lại tâm tình này.
Cho nên, trong kinh Kim Cương, Tu Bồ Đề hỏi Phật tổ, người phát đại nguyện muốn thành phật, làm thế nào để giữ lại tâm thái dũng mãnh tịnh tiến này, mãi không lùi bước?
Đây chính là cửu tử mà không hối.
- Chúng ta đi thôi.
Giang Ly nhặt bình nước và dược phẩm của Giang Lưu còn sót lại lên, đưa cho Tuyết Linh và Lạc Hàm: - Còn lại mấy vị đaị thiếu gia Kinh Hoa Thành, đưa bình nước và dược phẩm cho ta, ta sẽ không giết các ngươi.
- Chúng tôi đưa, chúng tôi đưa...
Tên thiếu gia Kinh Hoa Thành vừa rồi còn kiêu ngạo, bây giờ đều sợ tái mặt, trong đó có một vị đại thiếu gia giọng nói run rẩy. Bọn họ cũng là những nhân vật trời không sợ đất không sợ, nhưng Giang Ly trực tiếp giết chết Vu Mộ Hoa và Giang Lưu, biết đối phương đã không kiêng nể gì, cũng không cần quan tâm giết chết bọn họ.
- Đợi một chút... Một vị đại thiếu gia đi ra: - Giang Ly, có thể cho phép chúng tôi giữ lại nước và dược phẩm? Tôi xin thề, sau khi quay lại địa cầu, chúng tôi sẽ kết liên minh với cậu, cùng đối phó với tập đoàn Nhật Nguyệt và gia tộc Vu Mộ Hoa.
- Không hề gì. Sắc mặt Giang Ly không chút cảm xúc: - Vốn dĩ muốn giết các ngươi, tuy nhiên các ngươi với bộ dạng này, ta đã mất đi hứng thú rồi, tha mạng cho các ngươi, gia tộc Vu Mộ Hoa nếu đến, ta sẽ nhổ sạch bọn họ.
Trong lúc nói chuyện, hắn xoay người rời đi.
Mấy vị đại thiếu gia này, không có giá trị để hắn giết.
Hắn xoay người rời đi, đưa nước và dược phẩm của Vu Mộ Hoa và Giang Lưu cho Tuyết Linh, Lạc Hàm. Sinh mạng lực của hắn hiện nay đã có thể không ăn không uống rất lâu, hơn nữa hắn cũng có nước và dinh dưỡng, có thể hỗ trợ hắn ít nhất 7 ngày.
Vù!
Hắn cũng không thèm nhìn tới thi thể của Giang Lưu và Vu Mộ Hoa, trực tiếp bay vút mà đi, hướng tới nơi có nguồn nước, hơn 100km đối với hắn mà nói không là cái gì, cho dù nhiệt độ cực nóng.
Sau khi Lạc Hàm và Tuyết Linh uống nước, cảm giác thân thể trở nên mát mẻ một chút, lập tức nâng cao tinh thần, chạy theo sau hắn.
Ánh sáng trên bầu trời hằng tinh còn gấp mấy lần mặt trời, sau 10 phút, Giang Lưu và Vu Mộ Hoa đã thành thây khô.
Ước chừng khoảng 5 tiếng sau, Giang Ly và Lạc Hàm, Tuyết Linh đi được hơn trăm km, cuối cùng cũng nhìn thấy hồ nước phía trước, khí nước êm dịu thổi lại, nhiệt độ ít nhất giảm xuống 20 độ.
Đây là nơi tập trung nguồn nước rồi.
Trong hồ nước này, còn có cá bơi qua bơi lại.
Nơi này không thiếu thức ăn và nước.
- Thật sự là mát mẻ!
Tuyết Linh và Lạc Hàm liều lĩnh đi đến bên hồ nước, làm ướt người để giảm nhiệt, trên đường dựa vào thể chất của bọn họ đều thiếu chút nữa trúng nắng, may mắn có được hai bình nước, mới sống sót nổi.
Đáng tiếc, trong vòng 5 giờ, hai bình nước hoàn toàn bị uống hết rồi, nếu không tìm thấy nguồn nước, sợ rằng rất nhanh sẽ chết khát.
Trên đường, các cô nhìn thấy ít nhất mấy chục học sinh đi tới, một khi ngã xuống, vĩnh viễn không đứng lên được.
- Đợi 1 chút! Giang Ly phất tay ngăn lại, quát: - Đi ra!
Đúng lúc này, từ lùm cỏ bên cạnh mép nước, nhảy ra người đàn ông, toàn thân trần trụi, đầu trọc, ẩn nấp dưới nước không nhúc nhích, dường như đang đợi gì đó.
Trên người bọn họ có hình xăm nhìn thấy mà giật mình, sinh mạng lực cực dồi dào, ít nhất đạt tới 1.5
- Tội phạm lưu đày! Lạc Hàm và Tuyết Linh cả người run lên, nếu như mình vừa rồi đi tắm, nhất định sẽ bị ba kẻ này đánh lén! Bởi vì ba tên này có sinh mạng lực rất mạnh, tuyệt đối là kẻ cướp cực hung ác.
- Tự sát đi. Giang Ly nói.
Vừa dứt lời, ba tên tội phạm đầu trọc tự cầm vật nhọn lên, hung hăng đâm vào tim mình, sau đó co quắp rồi ngã xuống, thật sự nghe theo lời của Giang Ly tự sát.
- Được rồi, không sao rồi. Giang Ly nhắm chặt mắt lại, tinh thần bắn ra, khoảng 3 phút sau mở ra: - Các cô có thể đi lấy nước vào bình, tiện thể xuống dưới cho mát, bắt vài con cá, cá trên La Sát Tinh mùi vị rất ngon, có thể là hàng thượng đẳng, trước khi đêm xuống, chúng ta phải rời khỏi đây, tìm được một vài hang động ẩn nấp của bọn cướp, bằng không nhiệt độ buổi đêm ở đây sẽ xuống dưới 30 độ, chúng ta sẽ bị lạnh chết.
- Được
Lạc Hàm, Tuyết Linh vội vàng đi tắm rửa, toàn thân vô cùng sảng khoái, sau đó bọn họ liền nhìn thấy một con cá trong nước tự động bơi đến bên cạnh họ, các cô vội vàng bắt lấy, liên tiếp bắt được mười mấy con.
Con cá lớn này to khoảng lòng bàn tay, nhưng trong miệng toàn răng nanh dày đặc, lực công kích cực kỳ hung mãnh, xương khớp cơ thể cũng có thể cắn đút, còn hung hãn hơn mấy lần Thực nhân ngư, cơ thể trong nước nếu dẫn dụ những con cá này đến, sợ rằng sẽ thịt nát xương tan.
Nhưng, bây giờ những con cá này không ngờ ngoan ngoãn nghe lời, không cần nói, là vì Giang Ly thôi miên.
Đây là thần uy của nhập định, tất cả chúng sinh chỉ cần có tư duy, là phải nghe lời.
- Ba tên cướp kia ẩn nấp dưới nước, vì sao không bị cá cắn? Lạc Hàm có chút nghi hoặc.
- Trên người bọn họ có thoa một loại chất lỏng, cá rất ghét loại mùi này. Giang Ly ngửi ngửi: - Đi thôi, rời khỏi đây, đi tới hang động ẩn nấp của kẻ cướp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.