Tinh Hà Đại Đế

Chương 86: Không thể nhịn được nữa




Lúc này, Giang Ly lại một lần nữa nằm mơ đến cảnh kia.
Cuộc đời của xác khô trong cống thoát nước
Mỗi lần hắn nằm mơ, đều có cảm giác khác nhau. Mỗi lần tu vi võ học và kinh nghiệm đều tăng lên một chút.
Mà sinh mạng lực của hắn cũng sẽ nâng cao một cách chậm rãi, tế bào sẽ càng mạnh hơn 1 ít.
Mỗi lần nhảy Wormhole, hắn đều có thể đạt được không ít lợi ích, tuy nhiên cuối cùng hắn cũng không hiểu, hoa văn trên viên đá màu trắng ngà rốt cuộc là cái gì.
Sự việc nghĩ mãi không ra thì tốt nhất không nên nghĩ, viên đá này cũng là vật ngoài thân, quan trọng là cảnh giới tâm linh của bản thân đã nâng cao, hắn vẫn không thể đạt đến cảnh giới nhập định, có thể thấy viên đá này chỉ là tài nguyên, quan trọng hơn phải là nội tâm.
Cũng không biết qua bao lâu.
Bước nhảy Wormholehoàn toàn toàn không chú ý tới thời gian.
Ầm ầm!
Đột nhiên, thân hình mọi người chấn động, đều từ trạng thái "chết giả" tỉnh lại. Biết bước nhảy wormhole đã hoàn tất, đã đến được trên "La Sát Tinh".
- Mọi người, lập tức rời tàu! Một giọng nói vang lên, cửa tàu mở ra, từng người một rời khỏi giường, tự động bị một cỗ năng lượng đưa ra ngoài, đợi hai chân đứng vững, trước mắt là một đại sảnh.
Bên ngoài đại sảnh, là quái thạch lởm chởm, còn có hằng tinh nóng rực, không phải mặt trời, nhưng ánh sáng còn nóng hơn cả mặt trời.
Một vạn học sinh quan sát khắp nơi, đều biết mình đã không còn trên địa cầu.
- Nơi này chính là La Sát Tinh!
Một chiến sỹ áo trắng đi lên trước, nói trong đại sảnh: - Cuộc thi của đại học Tinh Không lần này là một cuộc thi lớn của tất cả học sinh loài người, căn cứ của cuộc thi đều trên La Sát Tinh! Mỗi một người các bạn đều phải biết, hoàn cảnh trên La Sát Tinh vô cùng khắc nghiệt! Là nơi lưu đày phạm nhân, các bạn chỉ cần ra khỏi căn cứ là sẽ bị tội phạm hùng mạnh nhắm vào, thậm chí ăn hết máu thịt của các bạn! Người ăn người ở đây rất bình thường. Căn cứ mà hiện giờ các bạn đang đứng, là căn cứ của khu vực địa cầu, hôm nay cùng lúc này, còn có thí sinh thi của các tinh cầu khác như khu vực Hỏa Tinh, Nguyệt Tinh. Cuộc thi đầu tiên ngày hôm nay chính là sinh tồn! Các bạn chỉ được mang theo 1 bình nước, một ống dược phẩm dinh dưỡng, những thứ khác không được mang đi cho dù là cái gì, thời gian sinh tồn trên La Sát Tinh là 30 ngày.
- Lâu như vậy?
Giang Ly sửng sốt?
Hắn biết rằng, trên La Sát Tinh không có thiên địa linh khí, cảnh giới thai tức của mình không thể hấp thu, chỉ mang một bình nước, một ống dược phẩm dinh dưỡng, đó đơn giản không thể sống được hai ba mươi ngày, nhìn bên ngoài căn cứ hằng tinh chiếu rọi, nhiệt độ ít nhất lớn hơn 60 độ, cái này có thể nóng chết người.
- Con người, trong vũ trụ lạnh giá, đầu tiên là phải sinh tồn, cho nên quan trọng nhất của cuộc thi là phải sinh tồn, những người có thể sống sót, mới là người mạnh. Ngữ khí của chiến sỹ áo trắng rất lạnh: - Thời gian 30 ngày! Các bạn còn sống sót mới có tư cách vào vòng tiếp theo, tôi không cần biết các bạn dùng biện pháp gì! Nhất định phải sống sót, ai có thể sống sót mới là vương giả.
- Hiện tại, các bạn có thể rời khỏi căn cứ này rồi! Nhớ rõ, khu vực cách căn cứ khoảng 100 km, có một nguồn nước, các bạn nhất định phải tìm thấy nguồn nước trước! Còn nữa, bây giờ có học sinh nào muốn rút lui không? Bây giờ các bạn rút lui, chúng tôi sẽ đưa các bạn quay lại, bằng không chết bên ngoài kia, chúng tôi sẽ không chịu trách nhiệm!
Lại một chiến sỹ áo trắng nói.
Đây là thường lệ.
Tỉ lệ tử vong trong các cuộc thi của đại học Tinh Không rất cao, nhưng có thể lựa chọn không thi, đây là cơ hội cuối cùng, một khi đã bước vào trường thi là không thể rút lui.
Hơn 1 vạn học sinh Địa Cầu không hề nhúc nhích, tất cả tỏ vẻ không lùi bước, đây là một ván cược cả đời, những người có tư cách tham gia cuộc thi đều là nhân tài, căn bản không thể tự động từ bỏ trong tình huống này.
Phải biết rằng, một khi từ bỏ, thì đến cuộc thi khóa sau cũng không được tham gia, cả đời, chỉ có 1 cơ hội duy nhất này.
Đây cũng là một lần khảo nghiệm của đại học Tinh Không.
- Tốt lắm, các bạn không ai muốn rút lui, vậy chúc các bạn may mắn! Hy vọng các bạn có thể sống được đến khi kết thúc cuộc thi. Cuối cùng chiến sỹ áo trắng nói: - Năng lượng, khởi động!
Bá bá bá!
Lập tức, rất nhiều năng lượng thực thể hóa rơi xuống, vây lấy tất cả học sinh, cùng lúc đó trên tay Giang Ly cũng có thêm 1 bình nước, 1 ống dược phẩm dinh dưỡng.
Trước khi đến, trên người mỗi người đều trống trải, ngoại trừ quần áo, đều không được mang bất kỳ đồ bổ trợ hay vũ khí gì. Bất kỳ đại thiếu gia nào cũng không ngoại trừ, Giang Ly, Vu Mộ Hoa, con trai của lão đại Kinh Hoa Thành, còn có công tử tập đoàn địa cầu khác, toàn bộ đều bình đẳng.
Như lần trước, trăm ngày thí luyện mang theo cơ giáp, lần này thì không thể.
Năng lượng chợt lóe, tất cả mọi người bị đưa ra ngoài.
Toàn bộ thí sinh đều đến bên ngoài căn cứ, cửa căn cứ cũng hoàn toàn đóng kín.
Nhiệt độ vô cùng nóng, cuồn cuộn sóng nhiệt, tập kích tới tới toàn thân Giang Ly, hắn lập tức co rút người lại, ngăn cản sự mất hơi nước.
Bên ngoài là nhiệt độ 60 độ, người bình thường lập tức sẽ bị nóng chết, còn những học sinh sinh mạng lực mạnh mẽ có thể chịu đựng, mỗi một học sinh đều lập tức tiến về phía trước, phải xuyên qua bình nguyên đá vụn, đi bộ một trăm km, đến được nơi có nguồn nước mới có thể tiếp tục sinh tồn.
Đương nhiên, nơi có nguồn nước nhất định là nơi tội phạm sinh sống, vô cùng nguy hiểm. Nhưng lúc này đi đến nơi có nguồn nước mới có đường sống, ở lại đây không thể nào sống được.
Những học sinh này đều là cường giả sinh mạng lực 1 trở lên, thể chất tương đương gấp mấy lần người bình thường, hơn nữa lại đi giầy, mặt đất tuy rất nóng cũng có thể chạy cấp tốc.
- Giang Ly!
Đúng lúc này, đột nhiên một tiếng rống to, chấn động màng nhĩ của rất nhiều học sinh.
Mấy bóng người chợt lóe lên, liền bao vây lấy Giang Ly, Lạc Hàm, Tuyết Linh, còn có mấy học sinh của Tinh Hoa Thành.
Là Giang Lưu, Vu Mộ Hoa, còn có con trai của mấy vị đại lão của Kinh Hoa Thành.
- Giang Lưu, ngươi muốn làm gì? Giang Ly vô cùng điềm tĩnh.
- Lưu thiếu gia, để tôi xử lý cho. Vu Mộ Hoa đi lên phía trước, trên mặt đầy châm biếm: - Giang Ly, vốn dĩ chúng ta không thù không oán, ta cũng không muốn đối phó ngươi, đáng tiếc ngươi lại làm mất mặt ta trên Khúc Ba Tinh, khiến ta vô cùng khó chịu... Tuy nhiên lần này ta có thể khuyên Lưu thiếu gia không giết ngươi, ta biết trên người người có bí mật, đưa bí mật đó cho ta, còn nũa, ngươi và hai cô gái này, đưa dược phẩm dinh dưỡng và nước cho ta đi.
- Ngươi muốn nước và dược phẩm dinh dưỡng của chúng tôi? Sắc mặt của Tuyết Linh và Lạc Hàm rất khó coi, các cô biết, hiện tại họ còn cách nguồn nước bên kia hơn 100 km, trời nóng như vậy, trên đường nếu không có những thứ này, rất có thể sẽ mất nước mà chết.
- Đúng vậy, đưa cho chúng ta, còn mấy người nữa. Vu Mộ Hoa chỉ vào mấy học sinh Kinh Hoa Thành: - Các ngươi cũng đưa hết đây, đừng để ta ra tay.
Giang Lưu vẫn lạnh lùng nhìn cảnh tượng này, cũng không nói gì, khí định thần nhàn, dường như đang xem Giang Ly hóa giải thế nào.
- Đúng, các ngươi hãy đem nước và dược phẩm dinh dưỡng cho ta. Con trai của mấy vị đại lão cười lớn, họ cũng phong tỏa đường đi, không cho Giang Ly và Tuyết Linh, Lạc Hàm chạy thoát.
- Hai cô gái kia có thể để cho ta vui đùa một chút. Một vị đại thiếu gia lớn tiếng nói, trên La Sát Tinh cậu ta liền không chút kiêng nể.
- Vu Mộ Hoa, ngươi đừng ép người quá đáng. Giang Ly nhíu nhíu mày. - Trong tình cảnh này, nếu mất nước và dược phẩm dinh dưỡng thì chỉ có con đường chết.
- Chết muộn vẫn tốt hơn là chết sớm. Vu Mộ Hoa khoanh tay lại. - Ta chỉ biết, trên La Sát Tinh, có được càng nhiều nước và dược phẩm dinh dưỡng thì cơ hội sống sót càng lớn. Cho nên sự sống chết của các ngươi ta không quản, nếu các ngươi phản kháng, thứ nhất, ta sẽ giết chết các ngươi ngay lập tức, thứ hai, cho dù các ngươi có thể sống sót, sau khi về địa cầu, gia đình ta và ngươi sẽ không có ngày yên ổn.
- Nếu đã như vậy, ta cho ngươi.
Giang Ly lắc đầu: - Hy vọng ngươi có thể buông tha cho gia đình ta, còn nữa, bỏ qua cho Tuyết Linh và Lạc Hàm. Vừa nói, hắn vừa đem nước và dược phẩm dinh dưỡng cho Vu Mộ Hoa.
- Thật quá nhu nhược... Vu Mộ Hoa một phát nắm chắc nước và dược phẩm, lắc lắc đầu, y biết Giang Ly căn bản không làm gì y được, thân phận của y ở đây, có thể giết chết Giang Ly, Giang Ly cũng không thể động đến một cọng tóc của y
Bá!
Ngay tại lúc y đón lấy nước và dược phẩm, Giang Ly mạnh mẽ phát ra tiếng thét bi phẫn, tiếng thét dài như sâm rền, truyền ra xa, rất nhiều người đều bị chấn động ngã xuống đất.
Giang Lưu cũng bị lùi ra phía sau ba bước.
Gã ta cảm giác nguy hiểm cực độ.
Ầm ầm!
Giang Ly lúc này, trực tiếp xông lên, một nắm đấm từ trên đầu giáng xuống, Đại Đế Lôi Ấn ép xuống, sức nặng của tâm linh và cơ thể ép xuống đã đến đỉnh đầu Vu Mộ Hoa.
Vu Mộ Hoa hét lớn một tiếng, không trốn được, một quyền oanh tạc.
Rắc rắc!
Cánh tay y gẫy lìa, chỉ cảm giác thấy cổ xiết chặt, liền bị Giang Ly dùng tay nắm chặt, 5 ngón tay bóp chặt yết hầu, nước và dinh dưỡng đều bị cướp đi.
- Lạc Hàm, Tuyết Linh bắt lấy! Giang Ly vất qua.
Lúc này, Vu Mộ Hoa bị Giang Ly bóp chặt cổ, mặt đỏ tía tai, giận tím mặt nói: - Giang Ly, ngươi dám! Ngươi dám làm vậy với ta! Ngươi có tư cách gì!
- Giang Ly, thả Vu Mộ Hoa ra. Giang Lưu ánh mắt chợt lóe: - Ngươi muốn rước họa cho người nhà ngươi sao?
- Cũng không có gì ghê gớm. Giang Ly bóp chặt cổ Vu Mộ Hoa, giọng điệu bình thản vô cùng: - Kỳ thực ta vẫn luôn nhẫn nhịn, chính là hy vọng các ngươi đừng ép ta đến đường cùng, khiến ta không chịu được nữa. Các ngươi quả thật đã làm như vậy rồi, ta phải cảm ơn các ngươi giúp ta tu hành, coi như là phần thưởng, Vu Mộ Hoa, ta quyết định tiễn ngươi lên đường.
Răng rắc!
Đột nhiên, toàn thân hắn phát lực, xoay người 1 cái.
Cổ của Vu Mộ Hoa xoay 360 độ, tất cả dây thần kinh đều bị chặt đứt! Sau đó hắn bay lên 1 cước, hung hăng đá một nhát vào ngực Vu Mộ Hoa.
Bịch!
Thân thể cao lớn của Vu Mộ Hoa bị đá bay đi, trong không trung hóa thành đống thịt mơ hồ rơi xuống, sinh mạng hoàn toàn rời khỏi cơ thể.
Giang Ly một cước có thể đá quả cầu sắt chia năm xẻ bảy, huống hồ là Vu Mộ Hoa.
Con trai mấy đại lão Kinh Hoa Thành cũng bị hắn giết chết gọn gàng như vậy.
- Thật sự là hả hê...
Một phát giết chết Vu Mộ Hoa, Giang Ly cảm thấy toàn bộ tư duy đều thay đổi, buông xuống tất cả trói buộc, tâm linh cũng không có bất kỳ trở ngại nào.
Tư duy của hắn chấn động, tản mát ra, không có lo sợ.
Đây chính là "nhập định"
Giết Vu Mộ Hoa không là gì, quan trọng là ta không coi trọng thân phận của gã, không cấm kỵ, không sợ hãi.
Hắn biết rằng, bản thân rốt cuộc đã đột phá được cảnh giới "nhập định". Mức độ tinh thần cũng không giống nhau, hai mắt đảo qua, nhìn thấy Giang Lưu còn có mấy vị đại thiếu gia.
Hai mắt hắn như đao, cắt đứt tất cả trở ngại: - Hôm nay, các ngươi hãy bỏ mạng ở đây đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.