Tinh Giới

Chương 304: Trạm Tinh Tinh, Lam Băng Hải




Năng lượng linh hồn bị luyện hóa tiến vào thức hải của Lâm Thiên, dung hợp với hồn lực vốn có. Hấp thu linh hồn cao thủ Xuất Khiếu trung kỳ, Lâm Thiên phát hiện hồn lực của mình tăng trưởng rất nhiều. Hiện giờ trong thức hải đã có bảy trái hồn lực, sáu cái đường kính nửa thước, trái hồn lực thứ bảy chỉ cỡ bóng rổ.
Lâm Thiên thầm nghĩ:
- Hưm, xem ra không lâu nữa sẽ đến tu vi Xuất Khiếu Kỳ.
Trong Tu Chân giới không hòa bình, với tu chân giả thành thật đương nhiên không tốt, vì nghĩa là bọn họ tùy thời sẽ bị giết. Nhưng với Lâm Thiên lại không phải chuyện xấu, không hòa bình nghĩa là nhiều người chết, hắn tu luyện Lục Thần Dưỡng Hồn quyết cần người chết.
Lâm Thiên hỏi thầm trong đầu:
- Tiểu Linh nói xem nếu ta tiếp tục thế này có khi nào biến thành đại ma đầu không?
- Ta nghĩ chủ nhân tự hiểu, lực lượng không có chính tà, quyết định chính tà do lòng người.
Tiểu Linh nói:
- Làm chuyện gì chỉ cầu không thẹn với lòng là được, như hôm nay chủ nhân giết người này có thấy hổ thẹn không?
Lâm Thiên nhẹ gật đầu nói:
- Đương nhiên, hắn ham muốn tiền tài của ta thì phải chuẩn bị tâm lý sẽ bị ta giải quyết.
Tiểu Linh nói:
- Vậy được rồi, chủ nhân có thêm một ưu điểm hơn tu chân giả khác là người ta có thể vì giết chóc quá nhiều dẫn đến tâm ma, nhưng với chủ nhân có thể dùng tâm ma tăng trưởng thực lực.
Lâm Thiên mắt lóe tia sáng lạnh:
- Thôi, không nghĩ nhiều, ta tăng thực lực của mình chỉ để bảo vệ người mình yêu, người xa lạ liên quan gì ta?
Phải nói cùng với thực lực tiến bộ thì tâm tính của Lâm Thiên hơi thay đổi, nếu lúc làm người bình thường hắn không bao giờ ngờ mình sẽ tổn thương ai, hiện tại trừ người hắn quan tâm ra những người khác mờ nhạt trong lòng hắn.
Có thể nói trong tâm tính của Lâm Thiên có chút xíu ma tính, hết cách, thực lực tăng quá mau, tu vi tâm cảnh hơi tụt hậu.
Nếu là đám Thạch Huyên Hiên sẽ nhắc nhở Lâm Thiên chú ý, Tiểu Linh thì cho ràng hắn như vậy cũng không tệ. Thiên hạ thương sinh là cái đinh gì với Tiểu Linh? Khi đi theo lão chủ nhân, Tiểu Linh chứng kiến rất nhiều lần lão chủ nhân phất tay hủy diệt một văn minh.
Chút xíu ma tính này cũng không phải xấu, ở nơi mạnh ăn thịt yếu như Tu Chân giới, khả năng người lương thiện bị ăn hiếp càng lớn.
- Nghèo quá.
Xuất Khiếu trung kỳ đã chết, một bảo khí tiên tinh hạ phẩm trong người gã bị bạo ra, trữ vật nhẫn trên ngón tay thì bị Lâm Thiên hút vào bàn tay. Lâm Thiên nhìn hàng chứa trong trữ vật nhẫn của Xuất Khiếu trung kỳ mới thốt ra lời trên.
Lâm Thiên bĩu môi:
- Hưm, hai rác rưởi cấp pháp khí, mấy chục khối thượng phẩm tinh thạch, trăm tinh thạch trung tiên tinh hạ phẩm, nghèo quá xá.
Lâm Thiên chuyển tinh thạch trong trữ vật giới chỉ vào không gian Tinh Giới, hai thứ cấp pháp khí và nhẫn thì bị hắn vứt ven đường.
Số tinh thạch này về sau còn có ít, ví dụ không như vừa rồi trả tiền ăn chỉ có thể đưa một cực phẩm tinh thạch. Nhẫn và pháp bảo thì Lâm Thiên khinh thường, không gian trong nhẫn chỉ có mấy chục lập phương, hắn kêu Tiểu Linh chế tạo ra tệ nhất cũng cỡ không gian ngàn lập phương. Về pháp bảo, Lâm Thiên thật sự không nghĩ ra dùng đồ bỏ cấp pháp khí đó làm gì, hiện tại hắn giơ nắm tay công kích còn mạnh hơn pháp khí bình thường nhiều.
Tiểu Linh cười nói:
- Chủ nhân, vậy còn bảo khí tiên tinh hạ phẩm kia? Khổn Tiên Tác hàng nhái?
Xuất Khiếu Kỳ bạo ra bảo khí tiên tinh hạ phẩm là một cọng dây thừng dài nửa thước, đen nhánh không bắt mắt, nếu không phải Lâm Thiên thấy nó bay ra từ người Xuất Khiếu Kỳ thì hắn không nhận ra nó là bảo khí.
Chỉ có pháp bảo cấp bảo khí mới có thể thu vào trong người, đao quang thường thức Tu Chân giới. Lâm Thiên lăn lộn trong thế giới tu chân ở thế giới Tinh Giới một thời gian nên khá hiểu biết.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
- Hành tinh Trạm Tinh, Lam Băng Hải!
Lâm Thiên nhanh chóng đi hướng truyền tống trận cực xa, đó không phải truyền tống trận hắn mới đi ra mà là cái khác. Truyền tống trận vừa rồi là đơn hướng, không thể truyền tống đi tinh cầu khác. Lâm Thiên muốn rời khỏi hành tinh này đi Lam Băng Hải.
Tiểu Linh nói trong đầu Lâm Thiên:
- Chủ nhân cần một tinh bàn, tư liệu càng tỉ mỉ càng tốt, không thì vũ trụ mênh mang rất dễ bị lạc.
Lâm Thiên khó hiểu hỏi:
- Tiểu Linh, chẳng phải truyền tống trận luôn có mục tiêu truyền tống sao? Tại sao dễ bị lạc được?
Tiểu Linh nói:
- Chủ nhân, tuy truyền tống trận rất ít sai sót, nhưng trên Trái Đất các ngươi có một câu tất cả đều có thể. Nếu gặp truyền tống trận xảy ra sai sót, không có tinh bàn thì chủ nhân không biết mình bị truyền tống tới nơi nào, cũng không biết cách hành tinh có người gần nhất là nơi đâu. Vậy thì có lẽ chủ nhân cả đời cũng không thể bay đến hành tinh có người.
Lâm Thiên gật đầu nói:
- Ta nhớ kỹ, nếu vậy trước tiên tìm tinh bàn trong hành tinh này rồi mới đi.
Lâm Thiên hiện ở hành tinh tên là hành tinh Tụ Tiên, một hành tinh thường xuyên có tu chân giả tới lui, không thì truyền tống trận đã chẳng được xây lớn như vậy. Hành tinh bình thường một ngàn năm không được vài người đến, truyền tống trận đường kính mời thóc là đủ.
Trên hành tinh Tụ Tiên, Thiên Ưng phái, Hạo Huyền phái, Cửu Long cung thành thế chân vạc, thực lực ba phe ngang nhau. Hành tinh có ba môn phái, thực lực ngang nhau giống hành tinh này thông thường hòa bình, ít khi có chiến loạn. Hai phái nào đánh nhau sẽ giúp phái thứ ba ngư ông đắc lợ. Hoàn cảnh ổn định thì tu chân giả càng chịu tới, không nhiều người mê môi trường hỗn loạn.
Từ trong ký ức của Xuất Khiếu Kỳ, Lâm Thiên được ít tư liệu về hành tinh này. Trong tư liệu ít ỏi đó có chút miêu tả phân phối thành phố của hành tinh.
Lâm Thiên lẩm bẩm:
- Ba phái, ba thành phố, rất rõ ràng.
Lâm Thiên đang bay hướng thành phố thuộc Thiên Ưng phái trong ba phái, thành Thiên Ưng.
- Tiểu huynh đệ định đi thành Thiên Ưng sao? Chúng ta cùng đường, đi chung không?
Lâm Thiên đang tập trung chạy đi, vì thần niệm không phát ra ngoài nên không biết có một người sau lưng.
Vừa đi vừa phát ra thần niệm thì quá kiêu ngạo, nếu vừa lúc có cao thủ tu luyện gần đó, nghênh ngang phát ra thần niệm bay ngang qua là hành vi khiêu khích rành rành. Lâm Thiên không muốn chọc vào cao thủ biến thái gì nên hắn ngoan ngoãn thu thần niệm lại, nhưng đột nhiên có một người xuất hiện sau lưng làm hắn ú tim.
Lâm Thiên nhanh chóng thầm phỏng đoán:
- Cao thủ, cao thủ lợi hại hơn ta rất nhiều!
Tuy không phát ra thần niệm nhưng Lâm Thiên có tự tin đó, nếu chỉ là cao thủ cùng đẳng cấp thì đối phương không thể nào đến gần sau lưng hắn trong vòng mười thước mà không bị phát hiện.
Lâm Thiên nói thầm trong đầu:
- Tiểu Linh, sao không báo cho ta biết một tiếng?
Tiểu Linh cười nói:
- Chủ nhân đã dặn ta rồi, trừ phi vào phút sống còn chủ nhân tự động yêu cầu ra, ta cố gắng ít giúp đỡ. Hi hi, chẳng phải chủ nhân đã nói là muốn tự rèn luyện bản thân sao?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.