Tiểu Ma Phi Của Minh Đế

Chương 26: Trở Về Thừa Tướng Phủ 2






Ninh Lạc vừa dứt lời, cả đại điện lớn trở lên yên tĩnh, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy
Vừa rồi...nàng nói cái gì? Thân là nữ nhân sao có thể nói ra câu đấy
Nghe xong câu này, sắc mặt Lạc Vu Quân lập tức trầm xuống.
Không chỉ hắn mà cả Tiêu hoàng hậu, Tiêu Minh Viễn sắc mặt cũng không được hảo cho lắm
Ngươi vui nhất có lẽ chính là Tiêu Lộ Khiết, nếu như Tiêu Lạc Nhi từ bỏ vậy thái tử ca ca không phải sẽ thuộc về nàng sao?
Cho dù hiện tại có vui như thế nào thì cũng phải cố gắng áp chế xuống, nàng ta tiến tới chỗ Ninh Lạc, làm bộ làm tịch bộ dáng của một trưởng tỷ đang răn dậy muội muội
" Tam muội a, sao ngươi có thể gọi thẳng tên của thái tử ca ca như thế..."
Vừa nói được một nửa thì đã bị Ninh Lạc chặn họng:" Tên không dùng để gọi chẳng lẽ để ăn sao? Không lẽ giống như đại tỷ ngươi gọi thái tử ca ca ? Cho xin đi! Cách gọi buồn nôn như vậy bổn tiểu thư ta không làm được!"
Lần này Lạc Vu Quân thật sự không nhịn được nữa, hắn thật sự muốn giết nữ nhân không để hắn vào mắt này
" Tiêu Lạc Nhi, ngươi không chỉ gọi thẳng tên của bổn cung mà còn buông ra những lời nhục mà thanh danh của hoàng thất, tội càng thêm nặng.
Nể tình giữa hai chúng ta có hôn ước, tội giảm nhẹ một phần.

Người đâu lôi ra ngoài đánh 100 roi!"
Mọi người không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
Đối với người tu luyện mà nói bị đánh 100 roi có thể tĩnh dưỡng vài tháng liền hảo cộng thêm sự phụ trợ của đan dược.
Nhưng với một phế vật như Ninh Lạc thì căn bản chính là lấy mạng nàng
Không sai! Trên người Ninh Lạc xác thật không có một tia linh lực nào, nên ai cũng tưởng nàng vẫn là một phế vật , nhưng lại không biết trên người nàng có thần khí giúp ta ẩn đi linh lực, che giấu thực lực thật sự
" Ai giám động tới nàng, bổn công tử giết kẻ đó!"
Giọng nói uy nghi vang lên, khí phách còn hơn bậc đế vương, khiến cho ai nghe cũng phải thần phục vô điều kiện
Nhìn theo hướng phát ra âm thanh, chỉ thấy Cửu U Huyền như cũ đứng đó trên mặt vẫn là chiếc mặt nạ bạc che đi phân nửa khuân mặt kia, không nhìn ra biểu cảm trên mặt nhưng trên người lại toát ra khí chất của một bậc vương giả
Lạc Vu Quân càng thêm bực bội, nên tiếng:" Cửu công tử, ngươi đây là muôn xen vào chuyện này?"
Nàng như cũ vẫn chẳng để ý tới, tuỳ ý nói:" Bằng hữu của bổn công tử có nhờ báo ơn hộ, thì đương nhiên bổn công tử phải bảo vệ nàng rồi!"
" Nếu muốn báo ân, sao hắn không tự mình báo mà phải nhờ đến công tử làm gì!"
" Hắn vài tháng trước đã qua đời rồi nên mới nhờ đến ta.
Theo như ý thái tử chẳng lẽ phải khai quật mộ của người chết lên để đến báo ân Tiêu tam tiểu thư sao? Vậy thì thứ lỗi cho tại hạ, chuyện thất đức như vậy tại làm không được!"
Nói chuyện không hề nể mặt mũi.
Hàm ý của câu cuối chẳng khác nào đang nói Lạc Vu Quân thất đức
" Ngươi!"
" Thái tử còn muốn nói gì?"
Hắn thật sự không phục, lúc đầu một Lạc Khang Dụ đã khó đối phó, bây giờ không biết từ đâu ra một tên Cửu Dạ ngáng đường hắn, nói chuyện càng không cho hắn một chút mặt mũi
Lạc Vu Quân không biết, so với Lạc Khang Dụ thì Cửu U Huyền còn khó đối phó hơn gấp trăm, nghìn lần.
Dù sao danh Cửu Đế cũng đâu phải để bày cho người khác xem
Không thể làm gì khác, chỉ có thể thoả hiệp, dù sao hắn ( Cửu U Huyền) vẫn có quốc sư chống lưng, chưa kể đến thực lực của tên Cửu Dạ này sâu không lường
" Hảo! Bổn cung đồng ý không truy xét tội của nàng nữa!".
Nhưng không có nghĩa là bỏ qua như vậy, chuyện ngày hôm nay, sớm muộn gì hắn Lạc Vu Quân cũng sẽ hoàn trả lại.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.