Tiên Vương Tái Xuất

Chương 210: Nhìn Lạc Tú Bị Mất Mặt





Ba ngày sau, một chiếc xe quân đội màu xanh lục lái vào thành phố Hải Đông.
Người đàn ông lái xe để đầu đinh, dáng người thẳng tắp, toàn thân toát ra khí chất nghiêm nghị kỷ luật của người quân nhân.
Nhưng lúc này trên gương mặt như điêu khắc kia lại mang theo vẻ chế giễu.
“Giáo quan Trương, anh nói thử xem đây là lần thứ mấy chúng ta đi đón giáo quan Huyết Sát mới rồi?”
Giáo quan Huyết Sát đã được đổi mấy lần rồi, đều do anh ta và giáo quan Trương đi đón.
Có thể nói tổng giáo quan của Huyết Sát là dòng chảy, còn anh ta và giáo quan Trương là được làm bằng sắt.
“Không biết vị giáo quan mới này có thể trụ được bao lâu?”
“Tiểu Ngô, cậu hãy ngậm miệng lại đi, giáo quan lần này của chúng ta là do tướng Tô đích thân mời tới, hơn nữa còn là tổng giáo quan học viện quân sự Kinh Nam.
Nếu bàn về cấp bậc thì còn lớn hơn cả tôi đấy.” Giáo quan Trương từ tốn nói.
Thoạt nhìn ông ta khoảng hơn bốn mươi tuổi, nhưng trên người càng tỏa ra khí chất anh dũng, xen lẫn ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh.
Vừa nhìn là biết người từng xông ra chiến trường thực thụ.
“Giáo quan Trương, không phải tôi nói mà là tôi không hiểu, theo tư liệu tôi đã đọc về giáo quan Huyết Sát mới này thì cậu ta chỉ mới hai mươi tuổi, nếu không phải là tướng Tô đích thân gọi điện cho tôi thì tôi chẳng dám tin tưởng.”
“Anh nói thử xem một thằng nhãi hơn hai mươi tuổi thì có thể huấn luyện đám người Huyết Sát kia ư?” Tiểu Ngô chẳng hề ngậm miệng lại, về mặt riêng tư thì mối quan hệ giữa anh ta và giáo quan Trương khá là tốt, nên anh ta hoàn toàn không để tâm.

“Haizzz!” Giáo quan Trương cũng thở dài.
Sao ông ta lại không ngạc nhiên cơ chứ?
Phải biết rằng, đối phương chỉ mới hai mươi tuổi, mà ở độ tuổi đó đa số mọi người đều đang tốt nghiệp đại học, thậm chí có người học muộn còn đang học đại học.
Để một người như vậy đi dẫn dắt Huyết Sát ư?
Ông ta cảm thấy hơi không phục, nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên, ông ta còn có thể nói gì được?
“Giáo quan Trương, anh nói thử xem một thanh niên thậm chí còn chưa từng xông ra chiến trường như cậu ta, có lẽ nhìn thấy máu đã sợ hãi rồi, nói không chừng đi tới Huyết Sát còn bị đám người kia dọa sợ đến mức tè ra quần ấy chứ?” Tiểu Ngô cười khẩy nói.
“Chúng ta thì còn dễ nói, nhưng đám người Huyết Sát kia thì không dễ nói như vậy.
Đến lúc đó lỡ cậu ta thật sự sợ đến mức tè ra quần thì thật mất mặt.” Tiểu Ngô cười nói.
“Cậu cũng đừng coi thường người ta, nghe nói đó là một vị cao thủ võ lâm.” giáo quan Trương lên tiếng giải thích, nhưng ngay cả ông ta cũng hơi mất tự tin khi nói câu này.
“Cao thủ võ lâm ư?” Tiểu Ngô cười chế giễu.
“Cao thủ võ lâm chỉ với hai mươi tuổi thôi ư?”
“Được, cứ coi như cậu ta là cao thủ võ lâm đi, cậu ta chỉ mới hơn hai mươi tuổi thì có thể cao đến đâu chứ?”
“Năm nay tôi đã ba mươi lăm tuổi, tôi đã đi theo ông nội tôi học võ từ hồi năm tuổi, cuối cùng bái vào làm học trò của Hình Ý Môn rồi học võ trong thời gian dài, mãi đến khi tôi thành niên mới nhập ngũ, nhưng tôi từng thử giao đấu với giáo quan đời trước mà còn không đỡ nổi một chiêu.”
“Anh nói thử xem cho dù cậu ta lợi hại đến đâu đi chăng nữa thì có thể mạnh đến cỡ nào chứ?” Tiểu Ngô cười khinh bỉ.
“Thật ra chuyện này vẫn còn một cách giải thích khác.” Giáo quan Trương bỗng mở miệng.

“Đó chính là tướng Tô đã bỏ cuộc rồi, dù gì thì chắc chắn năm nay Huyết Sát sẽ không thắng nổi Quân Đao trong cuộc tỷ võ, cho nên bây giờ ông ta phải làm sao đây?”
“Đó chính là tùy ý tìm một người để gánh nỗi oan này, ông ta tìm một thanh niên không biết gì, để đến cuối cùng cho dù thua cuộc cũng không bị mất mặt, ai bảo giáo quan là một thanh niên làm gì?” Giáo quan Trương cười nói.
Nghe giáo quan Trương nói thế, Tiểu Ngô ngẫm nghĩ thì đúng là thế thật.
Như vậy nếu bị thua cũng không thể trách Tô Bửu Điền và Huyết Sát được, mà chỉ có thể trách giáo quan thôi.
“Nếu anh nói như vậy thì tôi cũng hiểu rồi.” Tiểu Ngô lộ ra vẻ mặt đã thông suốt.
“Được rồi, chúng ta cũng đừng nói chuyện này nữa, sắp đến nơi rồi.” Giáo quan Trương lên tiếng.
“Khoan đã, Tiểu Ngô, có phải cậu đã đi nhầm đường rồi không?” Giáo quan Trương nhìn thấy trong con hẻm đâu đâu cũng là tiệm cắt tóc thì không khỏi nhíu mày hỏi.
“Tôi không có đi nhầm đâu, chính là ở đây.” Tiểu Ngô cúi đầu nhìn địa chỉ lần nữa.
Giáo quan Trương nhất thời lắc đầu, không ngờ giáo quan mới của Huyết Sát lại sống ở nơi thế này, nếu để đám người Huyết Sát kia biết được, e rằng bọn họ sẽ tạo phản ngay tức khắc.
Tất nhiên ấn tượng mà giáo quan Trương dành cho Lạc Tú cũng nhất thời trở nên tồi tệ.
Tốt xấu gì anh cũng là tổng giáo quan học viên quân sự Kinh Nam mặc dù chỉ là trên danh nghĩa, nhưng sống ở nơi thế này, sẽ khiến người khác không khỏi nói ra nói vào.

“Giáo quan Trương, nếu không thì anh cứ đợi tôi thăm dò cậu ta trước đã?” Tiểu Ngô nóng lòng muốn thử.
“Thôi bỏ đi, cậu đừng tham gia vào, lần nào Huyết Sát cũng cho giáo quan mới tới một nghi thức chào đón, chắc chắn lần này cũng sẽ có, nên chúng ta không cần phải tham gia vào, mà cứ để Huyết Sát tự ra tay là được.” Giáo quan Trương nhíu mày nói.
Hai người vừa ngừng xe ở dưới lầu thì Lạc Tú cũng từ trên lầu đi xuống.
Lần đầu tiên nhìn thấy Lạc Tú, giáo quan Trương không khỏi nhíu mày, rồi lắc đầu.
Chắc chắn không phải là người này.
Bởi vì Lạc Tú đang vừa đi vừa tháo mặt nạ xuống.
Đây là mặt nạ mà sáng hôm nay Giang Đồng Nhiên cứ nhất quyết muốn đắp cho anh.
“Người anh em, cho tôi hỏi thăm một lát, có phải Lạc Tú, cậu Lạc đang sống ở đây đúng không?” Tiểu Ngô lên tiếng hỏi.
“Chính là tôi đây, hai người là do Tô Bửu Điền cử tới để đón tôi đúng không?” Lạc Tú tiện tay vứt mặt nạ vào trong thùng rác ở bên cạnh.
Tiểu Ngô nhíu mày rồi mở miệng nói tiếp.
“Người anh em, cậu đừng nói đùa nữa.”
Cậu đang đùa gì thế, mặc dù Tiểu Ngô cũng không được xem là đại sư gì, nhưng cũng luyện võ nhiều năm như vậy, mặc kệ dáng đi và điệu bộ của chàng thanh niên trước mặt này cũng không toát ra khí chất giống như người từng luyện võ.
Giáo quan Trương cũng hơi ngạc nhiên, cánh tay và tay của người luyện võ sẽ khác so với người bình thường, nếu anh thật sự từng luyện võ thì chắc chắn ông ta có thể nhìn ra.
Nhưng chàng thanh niên trước mặt này bước đi nhẹ nhàng, hai tay trắng nõn, ngay cả vết chai cũng chẳng có, quan trọng nhất là lúc nãy còn đắp mặt nạ thì làm sao có thể là Lạc Tú được?
“Quả thật chính là tôi.” Lạc Tú xua tay nói.

“Là cậu thật ư?” Giáo quan Trương bỗng hơi hối hận.
Sớm biết thế này ông ta đã không đến đây rồi, đây thật sự là tổng giáo quan học viên quân sự Kinh Nam ư?
Anh thật sự là giáo quan của Huyết Sát ư?
Trông anh giống như một chàng thanh niên bình thường đến mức không thể bình thường hơn.
Nếu đúng là thật thì ông ta không hy vọng anh có thể lợi hại đến đâu, nhưng tốt xấu gì anh cũng phải có chút dáng vẻ chứ?
“Chúng ta đi thôi.” Lạc Tú chỉ vào chiếc xe quân đội đó.
“À, chuyện này, thật ngại quá, để tôi đi xác nhận một lát.” Giáo quan Trương hơi không cam tâm, nên gọi điện cho Tô Bửu Điền để xác nhận lại.
Tiểu Ngô nhìn giáo quan Trương bằng ánh mắt mong đợi, tất nhiên anh ta cũng không hy vọng đúng là Lạc Tú, nhưng giáo quan Trương lại khẽ lắc đầu.
“Chúng tôi đã thất lễ rồi.” Không biết Tiểu Ngô nói câu này là thật lòng hay mang hàm ý châm chọc nữa.
Dù gì Lạc Tú cũng chẳng so đo.
Tiểu Ngô và giáo quan Trương liếc nhìn nhau, ai cũng có thể nhìn thấy ánh mắt hoàn toàn thất vọng của đối phương.
Thậm chí Tiểu Ngô còn cảm thấy, nếu người như vậy có thể làm tổng giáo quan học viện quân sự Kinh Nam, giáo quan của Huyết Sát thì anh ta có thể trưởng thư ký Liên Hợp Quốc rồi.
Dọc đường đi hai người đều giữ im lặng, thái độ cực kỳ lạnh nhạt đối với Lạc Tú.
Bọn họ muốn nhìn xem, lát nữa đến nơi rồi, rốt cuộc Lạc Tú sẽ bị mất mặt như thế nào?.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.