Tiên Vương Tái Xuất

Chương 209: Sát Hạch





Lạc Tú vừa dứt lời, mọi người đều không dám tiếp lời.
Không ngờ người đứng đầu Hải Đông – sự tồn tại như một vị thần trong mắt bọn họ lại chỉ là một con chó của Lạc Tú mà thôi.
Lúc này, mấy hào môn đã đứng ra kia đều sắp hối hận đến xanh ruột rồi.
Tất nhiên người hối hận nhất vẫn là Hạ Thu Diễm và Hạ Hân Hân.
Lạc Tú ngông cuồng ư?
Không, thật ra Lạc Tú cực kỳ khiêm tốn và biết điều.
Những gì anh nói đều là sự thật.
Hơn nữa Hạ Nguyên Vũ đã năm lần bảy lượt nhắc nhở bọn họ rồi, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu nghe theo, cũng không chịu tin tưởng.
Khiến bọn họ đánh mất cơ hội để nhà họ Hạ phát triển huy hoàng.
Còn người nắm quyền của nhà họ Sở và nhà họ Dương thì sắc mặt càng trắng bệch hơn.
Bọn họ biết gia tộc của mình đã hoàn toàn tiêu đời rồi.
Bọn họ đã sớm kết gây thù chuốc oán với Lạc Tú rồi, bọn họ vốn cho rằng dựa vào Trương đại sư là có thể bóp chết Lạc Tú một cách dễ dàng.
Nhưng bây giờ bọn họ lại vì bản thân mà gây ra tai họa tày trời.
Còn nhà họ Vương và nhà họ Giang thì thầm vui mừng, bọn họ thắng cược rồi.
Thậm chí cho đến bây giờ vẫn có người không dám tin tưởng cho lắm.
Giang Khả Khả nhìn Lạc Tú – người đàn ông độc nhất vô nhị này, càng quyết tâm nhất định phải theo đuổi cho bằng được Lạc Tú.

Thậm chí Vương Vận Vân của nhà họ Vân cũng nảy ra suy nghĩ này.
Nhưng sau đó chị ta lại lắc đầu cười khổ, sao Lạc Tú có thể thích mình cơ chứ?
Với thân phận địa vị và thực lực của Lạc Tú, chắc chắn tiền đồ sau này sẽ cực kỳ rộng mở.
Không biết cuối cùng người phụ nữ nào sẽ may mắn có thể sóng vai đứng trên đỉnh thiên hạ cùng Lạc Tú, để ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn.
E rằng kể từ hôm nay, ba chữ Lạc Vô Cực này sẽ gây chấn động toàn bộ khu vực Hoa Đông.
Chỉ cần giơ tay lên đã đập chết hai vị tông sư, hơn nữa trong có còn có một vị tông sư Phong Thiên Lôi tiếng tăm lừng lẫy, chắc chắn chuyện này sẽ gây ra một làn sóng lớn trong toàn bộ khu vực Hoa Đông.
Đó là chuyện mà ngay cả Lâm Hóa Long cũng không làm được.
“Mấy người nói thử xem nên làm thế nào?” Lạc Tú cười khẩy hỏi.
Người nắm quyền nhà họ Sở và nhà họ Dương nhất thời sợ đến mức run lẩy bẩy.
Cuối cùng người nắm quyền nhà họ Sở bỗng lộ vẻ mặt hung ác, chuyện này nhất định phải cho Lạc Tú một lời giải thích, bằng không e rằng cả gia tộc đều bị tàn sát.
Người nắm quyền nhà họ Sở nhìn Sở Vân Long đã ngất xỉu, rồi đột ngột bước tới bóp cổ Sở Vân Long.
Ông ta luôn cho rằng Sở Vân Long đã trêu chọc Lạc Tú, nên mới kết thù oán.
“Ba, ba định làm gì thế?” Sở Vân Hào vừa nhìn thấy ba mình lại xuống tay với em trai mình thì nhất thời bị dọa sợ.
Mọi người đang có mặt tại đây cũng bị dọa sợ.
Nhất thời ai cũng muốn đi tới ngăn cản.
“Đừng ai đi tới đây!” Người nắm quyền nhà họ Sở bẻ gãy cổ Sở Vân Long ngay tức khắc.

“Lạc gia, đều tại tên súc sinh này không có mắt, đã trêu chọc cậu, không biết câu trả lời này có khiến cậu hài lòng hay không?”
Nhưng Lạc Tú không nói gì cả.
Người nắm quyền nhà họ Dương thấy thế thì nhanh chóng dời mắt nhìn Dương Thiếu Thiên.
“Ba, ba định làm gì thế?” Dương Thiếu Thiên vừa nhìn thấy dáng vẻ này thì nhất thời bị dọa sợ.
“Ba làm gì ư? Vì con mà nhà họ Dương đã gặp tai họa tày trời rồi.” Người nắm quyền nhà họ Dương cũng rút dây thắt lưng, rồi siết cổ Dương Thiếu Thiên ngay.
Không ai ngăn cản, cũng không ai dám nói gì cả.
Cho đến khi Dương Thiếu Thiên tắt thở, người nắm quyền nhà họ Dương mới chảy nước mắt buông dây thắt lưng ra, rồi nhìn Lạc Tú.
“Lạc gia, lời giải thích này thế nào?”
“Người xưa có câu hổ dữ không ăn thịt con, không ngờ ngay cả con trai mình mà hai người cũng có thể xuống tay được.”
Lạc Tú nhấc chân lên, Trương đại sư run rẩy đứng dậy.
Mọi người xung quanh càng tĩnh lặng như tờ, sợ đến mức hai chân run rẩy.
“Tôi đâu có nói hai người phải giết con trai mình.” Lạc Tú cười chế giễu.
“Sau này Hải Đông sẽ do Lạc Vô Cực tôi định đoạt.”
“Còn ai có ý kiến gì không?” Lạc Tú hừ lạnh.
Nhất thời mọi người đều cúi đầu.
Lạc Tú rời đi, Hạ Nguyên Vũ thở dài một tiếng rồi căm hận nhìn Hạ Thu Diễm.
“Bốp!” Hạ Nguyên Vũ vẫn không nhịn được xuống tay.

Ông ta tát vào mặt Hạ Thu Diễm.
“Đây chính là chuyện tốt mà em đã làm đó, nhà họ Hạ vốn có thể huy hoàng rồi.”
“Em có biết rằng kể từ hôm nay, sẽ có bao nhiêu nhà hào môn không từ mọi giá mà lôi kéo Tiểu Tú không hả?”
“Rồi bao nhiêu nhà hào môn đưa con gái của mình tới cửa không hả?”
“Haizzz!” Hạ Nguyên Vũ thở dài một tiếng, rồi nhớ tới ba của Lạc Tú.
Ông Lạc à, ông đã sinh ra một cậu con trai cực kỳ giỏi rồi!
Hạ Hân Hân cúi đầu, dáng vẻ độc nhất vô nhị đó của Lạc Tú đã mãi mãi khắc sâu vào trái tim của cô ta.
E rằng nếu để nhà họ Thẩm biết được, chắc cũng sẽ hối hận đến xanh ruột.
Ông Lạc à, ông đã sinh ra một cậu con trai cực kỳ giỏi rồi!
E rằng nếu để nhà họ Thẩm biết được, chắc cũng sẽ hối hận đến xanh ruột.
Sau đó Hạ Nguyên Vũ liếc nhìn Hạ Hân Hân, cuối cùng thở dài một tiếng chứ không xuống tay.
“Hân Hân, con hãy tìm cơ hội thích hợp để đi xin lỗi đi!” Hạ Nguyên Vũ chắp tay ra sau rồi rời đi.
Hạ Hân Hân cúi đầu, dáng vẻ độc nhất vô nhị đó của Lạc Tú đã mãi mãi khắc sâu vào trái tim của cô ta.
Còn Sở Vân Hào thì siết chặt nắm đấm, nhà họ Sở tiêu đời đã là chuyện chắc như đinh đóng cột rồi.
Nhưng anh ta vẫn còn cơ hội, anh ta sắp có thể tiến vào Huyết Sát rồi.
Chỉ cần anh ta có thể tiến vào Huyết Sát, rồi biểu hiện thật tốt thì sớm muộn gì cũng có một ngày anh ta có thể báo thù.
Cho dù là mười năm hay hai mươi năm, chỉ cần tiến vào Huyết Sát thì anh ta có thể đợi được cơ hội này.
Anh ta sẽ cố gắng, đến lúc đó anh ta sẽ dùng dáng vẻ của Vương giả để quay về, rồi giẫm mạnh Lạc Tú ở dưới chân.
Trận chiến này đã kết thúc, ngoài nhân sĩ giang hồ Hoa Đông và lãnh đạo cấp cao của Hải Đông, thì không ai biết rốt cuộc hôm nay đã xảy ra chuyện gì.
Nhưng tin tức lại được truyền ra ngoài một cách nhanh chóng.

Nhất thời toàn bộ khu vực Hoa Đông nổi lên làn sóng ngút trời.
Mà lúc này Tô Bửu Điền cũng đang gọi điện cho Lạc Tú để chúc mừng.
“Lạc gia, thật bất ngờ!”
“Cậu biết gì chưa? Bây giờ Lâm Hóa Long cũng biết chuyện này rồi, ông ta định đợi đến khi bộ đội đặc chủng tỷ võ sẽ so tài với cậu một phen.” Tô Bửu Điền ở đầu dây bên kia cười nói.
“Được thôi.” Lạc Tú chẳng hề để tâm đáp.
“Tính toán thời gian thì cũng gần tới rồi, hai ngày nữa bên tôi sẽ sắp xếp người đi đón cậu, tiếp theo Huyết Sát sẽ giao cho cậu đấy.” Tô Bửu Điền nói tiếp.
“Nhưng tiếc rằng e là lần này tôi phải thua nữa rồi, chẳng thể lấy được vị trí thứ nhất, bây giờ chỉ còn có ba tháng nữa là tới cuộc tỷ võ rồi.” Tô Bửu Điền thở dài.
“Không sao, ba tháng là đủ rồi, tôi sẽ giúp ông lấy về vị trí thứ nhất.” Lạc Tú rất tự tin nói.
“Được, vậy thì trông cậy vào cậu Lạc rồi.” Tô Bửu Điền cười nói.
Nhưng sau khi ngắt điện thoại, Tô Bửu Điền lại thở dài, rồi lắc đầu.
“Ba tháng ư? Ba tháng thì làm sao có thể chứ?”
“Đối phương chính là Quân Đao của Lâm Hóa Long đấy.”
Tô Bửu Điền không tin rằng Lạc Tú có thể huấn luyện Huyết Sát đánh bại Quân Đao của Lâm Hóa Long trong vòng ba tháng.
Lúc nãy chỉ vì giữ thể diện nên ông ta mới thuận miệng nói thế thôi.
Lâm Hóa Long gần như là một truyền kỳ, ông ta đi tới đâu sẽ giành được chức quán quân tới đó.
Tại sao Huyết Sát lại đổi rất nhiều giáo quan như thế?
Là bởi vì trước đây Huyết Sát được Lâm Hóa Long dẫn dắt, từ khi Lâm Hóa Long rời đi thì đám người đó không còn tin phục ai cả.
Muốn bọn họ tin phục cũng được thôi, cứ mạnh hơn Lâm Hóa Long là được.
Nhưng ai có thể mạnh hơn Lâm Hóa Long chứ?
Ông ta phải đi đâu để tìm đây? Nghĩ tới vấn đề đau đầu này, Tô Bửu Điền không khỏi lo lắng thay Lạc Tú..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.