Tiên Vương Tái Xuất

Chương 195: Tàn Khốc





Giám đốc Tề tức giận nhìn giáo sư Chu.
Tuy anh ta cũng có trách nhiệm trong chuyện này, nhưng giáo sư Chu là người phá hỏng nhiều nhất!
Chuyện vốn đang rất tốt đẹp, nếu chịu lắng nghe Lạc Tú, có lẽ bây giờ bọn họ không phải trải qua những việc này.
Nhưng bây giờ, không chỉ sắp chết, mà còn đắc tội với Lạc Tú.
Quan trọng là nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Lạc Tú, chắc chắn là Lạc Tú có cách.
Nhưng bây giờ bọn họ lại đắc tội với Lạc Tú, Lạc Tú cũng không muốn cứu họ.
Lạc Tú quay người nhìn xuống lầu, trận chiến dưới lầu đang rất khốc liệt.
Nhưng A Phổ Tử Khôi đã dần chiếm thế thượng phong.
Đúng lúc này, tay trái của A Phổ Tử Khôi không biết từ lúc nào đã xuất hiện một cái chuông, mỗi một tiếng chuông rung lên, Huyết Thi Vương đều run lên.
A Phổ Tử Khôi nhân cơ hội này dán một lá bùa lên Huyết Thi Vương.
Cuối cùng, tiếng chuông vang lên, tay của A Phổ Tử Khôi ma mị như một con bướm.
Đây là chiêu thức độc nhất vô nhị của dòng họ đuổi thi Tương Tây, trông vô cùng kỳ lạ.
Uy lực cũng không tầm thường.
Lai lịch của người đuổi thi khá thần bí, có thể là bắt nguồn từ thời Viêm Hoàng Xi Vưu.
Nghe nói người đuổi thi đầu tiên chính là quân sư của Xi Vưu, quân sư A Phổ.
Cũng có người nói bọn họ là chi nhánh của Mao Sơn Chúc Từ.
Nhưng nổi tiếng nhất là người đuổi thi tại Tương Tây, cùng cổ thuật và hoa lạc động nữ được xưng là Tương Tây Tam Tà.

Thậm chí các nhà khoa học cũng đang đi tìm hiểu mấy chuyện này.
Nhưng những gì Lạc Tú thấy hôm nay rất khác so với những lời đồn đại.
Bí thuật của A Phổ Tử Khôi cũng khá mạnh, nhưng cũng chỉ ở ngưỡng nhập cảnh mà thôi, còn chưa tới mức nhập Đạo.
Nhưng Huyết Thi Vương đã hoàn toàn nhập Đạo, thậm chí đã tới thức tỉnh.
Trận chiến ở tầng dưới gần như đã kết thúc, A Phổ Tử Khôi cuối cùng đã phủ 108 lá bùa lên Huyết Thi Vương.
Lá bùa cuối cùng rơi xuống, Huyết Thi Vương ngừng di chuyển.
Ánh sáng màu đỏ cũng tiêu tán, mọi người không còn rỉ máu nữa.
“Hừ, không cần anh cứu, chúng tôi vẫn có thể sống sót.” Lưu Vĩ không phục nói.
Nhưng anh ta vừa nói xong thì một trăm lẻ tám lá bùa đã bốc cháy.
Rất rõ ràng, A Phổ Tử Khôi không thể trấn áp được đối thủ.
"Grào." Huyết Thi Vương giận dữ gầm lên, A Phổ Tử Khôi bị sát khí của nó đánh lui.
Huyết Thi Vương nhanh chóng tóm lấy cổ cô ta.
Há mồm chuẩn bị cắn xuống.
Lạc Tú nhìn thấy vậy, cuối cùng quyết định ra tay.
Dù sao thì A Phổ Tử Khôi cũng không tệ, có thể cứu thì anh sẽ cứu.
Đúng lúc này, A Phổ Tử Khôi bị Huyết Thi Vương bóp cổ đột nhiên dùng sức lực cuối cùng hét lớn với những người trên lầu.
"Chạy đi, càng xa càng tốt!"
Cô ta đã đánh giá thấp sức mạnh của Huyết Thi Vương, nếu cô ta gặp chuyện không may, những người bị nhốt ở đây chắc chắn không thể sống xót.
Lúc này, Lạc Tú nhảy từ trên lầu xuống.
“Anh nhảy xuống để tìm cái chết sao?” A Phổ Tử Khôi cũng nhìn thấy Lạc Tú nhảy xuống.
Nhưng cái miệng lớn của Huyết Thi Vương đã tới rất gần.
A Phổ Tử Khôi thở dài, thực xin lỗi bà, cháu còn chưa kịp sinh con, không ngờ tộc A Phổ tới đây là tuyệt hậu.
Nhưng đúng vào lúc A Phổ Tử Khôi đang tuyệt vọng thì một bàn tay bất ngờ chặn đứng Huyết Thi Vương.
Huyết Thi Vương cắm răng nanh cứng rắn vào cánh tay Lạc Tú, đột nhiên một cỗ kim quang bắn ra, tia lửa tung toé khắp nơi.
Lạc Tú nhấc chân đá Huyết Thi Vương bay ra ngoài.
A Phổ Tử Khôi kinh ngạc nhìn Lạc Tú.
"Anh? Anh? Anh?" Ba chữ anh liên tiếp đủ cho thấy A Phổ Tử Khôi kinh ngạc tới mức nào.
Cô ta không ngờ Lạc Tú cũng không phải là người bình thường.
"Cô che giấu năng lực mà không cho phép người khác cũng vậy sao? Cô không phải người thường, nhưng không phải là duy nhất." Lạc Tú cười nhẹ.
Sau đó Lạc Tú bước qua.

“Cẩn thận, trước đó nó là thi vương, sau đó bị tế luyện thành huyết thi, cả thiên sư Mao Sơn cũng không thu phục được nó.” A Phổ Tử Khôi lúc này cũng không nghĩ nhiều.
“Tôi không cần thu phục nó, tôi chỉ cần đánh nó.” Lạc Tú cười nói.
Đánh nó?
“Đó là thi vương, thân thể thành sắp thép rồi!” A Phổ Tử Khôi nói.
Nhưng lúc này Lạc Tú đột nhiên xuất hiện trước mặt Huyết Thi Vương, đồng thời đấm mạnh vào đầu của Huyết Thi Vương!
"Uỳnh!"
Bụi bay mù mịt, dưới nền đá hoa vẫn còn một lớp xi măng dày cộp, nhưng lúc này, một cái hố lớn đã xuất hiện.
“Anh, anh là tông sư ư?” A Phổ Tử Khôi sững sờ khi nhìn thấy uy lực của cú đấm này.
Cú đấm này cũng phải tương đương với mấy chục nghìn cân đè xuống.
Nhưng trước khi A Phổ Tử Khôi kịp nói tiếp, huyết thi tương đã tức giận.
"Rầm."
Huyết Thi Vương ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, há mồm thở dốc.
"Mau chạy đi, đó là thi khí trời sinh, chỉ cần dính phải một chút thì cho dù thần tiên hạ phàm cũng không cứu được anhđâu."
Nhưng A Phổ Tử Khôi nói xong mới phát hiện Lạc Tú không hề trốn tránh, anh đấm thêm một cú vào Huyết Thi Vương khiến nó bay vào một bức tường.
“Cô đừng chỉ huy lung tung, yên lặng quan sát.” Lạc Tú nói.
Sau đó anh lại bước qua.
Mà Huyết Thi Vương lúc này cũng vọt tới, bộ dạng vô cùng tức giận.
Nhưng Lạc Tú chỉ đánh nó, cứ như đang đánh cháu mình vậy, đánh tới mức Huyết Thi Vương tức giận gào ầm liên tục nhưng lại không làm gì được anh.
A Phổ Tử Khôi không tin vào mắt mình.
Đây là việc con người có thể làm sao?
Khiêu chiến trực diện với Huyết Thi Vương?
Cho dù là thiên sư Mao Sơn tới cũng không dám làm như vậy.
Cách tốt nhất để đối phó với những thi vương kiểu này là dùng bùa chú hoặc trận pháp để trấn áp nó.
Cô ta chưa từng nghe thấy ai dám chiến đấu trực diện với Huyết Thi Vương.

Hơn nữa vừa rồi ngay cả viên đạn cũng không thể đánh bại Huyết Thi Vương.
Nhưng bây giờ Lạc Tú lại dám đánh Huyết Thi Vương hết lần này tới lần khác.
"Rầm." Huyết Thi Vương tức giận vọt tới trước mặt Lạc Tú.
Máu toàn thân sôi trào, sát khí đỏ tươi nổ tung.
Tòa nhà rung chuyển một hồi khiến Lạc Tú cau mày.
Lạc Tú đưa tay nắm lấy không khí, lúc này tất cả mọi người bao gồm cả A Phổ Tử Khôi đều cảm thấy không khí như đang đông cứng lại.
Không thể động đậy, cảm giác như bị áp bức.
Đúng lúc này, Lạc Tú tung một cú đấm về phía Huyết Thi Vương.
"Uỳnh." Huyết Thi Vương bị đánh nổ tung, máu thịt bay tứ phía.
Nhưng lại lập tức tụ lại, sau đó hợp lại thành một đám máu thịt lẫn lộn rồi bỏ chạy.
Lạc Tú liếc mắt nhìn Huyết Thi Vương chạy trốn mà không đuổi theo.
Sau đó anh bước tới và đỡ A Phổ Tử Khôi dậy, rồi đưa cô ta lên lầu.
“Anh Lạc, anh không sao chứ?” Giám đốc Tề bước nhanh về phía trước hỏi.
Vừa rồi bọn họ đều nhìn thấy Lạc Tú đánh nát thứ mà ngay cả đạn cũng không xuyên qua được.
Lúc này giám đốc Tề không dám khinh thường Lạc Tú nữa, trong đầu đang nghĩ cách xem nên xin lỗi Lạc Tú như thế nào.
“Sao anh lại để nó chạy mất?” Lưu Vĩ lúc này mới bước ra nói, câu nói này khiến sắc mặt Lạc Tú đột nhiên chùng xuống..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.