Tiên Vương Tái Xuất

Chương 194: Có Chết Hay Không





Mấy người giáo sư Chu sao có thể tin những lời Lạc Tú nói.
Đùa bọn họ sao?
Hệ mặt trời và dải Ngân hà đã được khám phá ra, con người đã đi vào vũ trụ, thế mà anh lại nói trên thế giới này có rất nhiều điều mà khoa học không thể giải thích được?
Mặc dù giám đốc Tề cảm thấy chuyện này sẽ đắc tội Vương Vệ Quốc nhưng nếu nói cho Vương Vệ Quốc những gì Lạc Tú nói, anh ta tin chắc rằng Vương Vệ Quốc cũng không trách anh ta!
Ăn nói lung tung.
Vì vậy, giáo sư Chu dùng loa hét vào phòng xông hơi và liếc nhìn Lạc Tú trên lầu với vẻ khinh bỉ.
Lính bắn tỉa và những người khác đã sẵn sàng.
Sau khi hét thêm vài lần, thấy người trong phòng xông hơi vẫn không có động tĩnh gì, giáo sư Chu nháy mắt với giám đốc Tề, giám đốc Tề cũng gật đầu.
Bọn họ đã rất quen thuộc với kiểu vây bắt như thế này nên cũng không có nhiều áp lực.
Mọi người đều vô cùng bình tĩnh!
Một trong những cảnh sát dùng súng tiểu liên đẩy cửa phòng xông hơi.
Trong tích tắc, vô số khẩu súng nhắm vào trong phòng xông hơi.
“Người ở bên trong không được phép nhúc nhích, giơ tay lên!” Giáo sư Chu cầm súng lục hướng vào bên trong nói.
Bên trong tối đen như mực, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Nhưng rồi một luồng sáng mạnh ập đến.
Lần này, tất cả mọi người cuối cùng đã nhìn thấy những gì bên trong.
Lúc nhìn thấy rõ ràng, tất cả mọi người đều sững sờ, thậm chí không ít người bất giác rùng mình.
Lạc Tú liếc nhìn bên trong, đồng tử hơi co lại.
Chỉ thấy một sinh vật hình người cuộn tròn trong phòng xông hơi.

Lý do tại sao không nói thứ đó là người là bởi vì sinh vật hình người đó không có da.
Như thể da toàn thân bị lột ra, lớp thịt đỏ tươi, thậm chí có thể nhìn thấy cả mạch máu.
Móng tay đen dài hơn chiếc đũa hơi cong lên, răng nanh dài ra khỏi môi.
Nhưng thứ đó không chết, nó vẫn còn sống.
Khoảnh khắc ánh sáng mạnh chiếu vào, sinh vật đó di chuyển.
"Xoẹt xoẹt." Một tiếng đánh úp tới.
“Người bên trong không được cử động.” Lúc này chỉ còn giáo sư Chu ở đằng sau nghĩ thứ bên trong là người.
Nhưng sinh vật đó từ từ đứng dậy, sau đó nở một nụ cười kỳ dị với mọi người.
Sau đó từ từ đi về phía đám đông.
“Nếu còn di chuyển, tôi sẽ bắn.” Giáo sư Chu không thể không lùi lại một bước.
“Ngu ngốc.” Lạc Tú lắc đầu, đó là huyết thi, hơn nữa còn rất mạnh, có lẽ là thi vương.
"Bắn!" Mệnh lệnh được đưa ra.
"Pằng pằng."
Nhiều khẩu súng liên tiếp bắn tới, nhưng chỉ khiến Huyết Thi Vương càng thêm phẫn nộ.
"Grào grào."
Viên đạn bắt trúng khiến tia lửa bắn tung tóe khắp nơi, nhưng Huyết Thi Vương nhanh nhẹn như một con khỉ, lập tức tiếp cận một người, nắm lấy cổ người đó rồi há mồm cắn xuống.
"Răng rắc."
Cổ anh ta đứt gãy, sau đó người đàn ông khô quắt lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, lớp da người rơi xuống đất!
Lần này, toàn bộ người có mặt đều sợ hãi.
Giáo sư Chu và giám đốc Tề trước đây chưa từng tin ma quỷ, nhưng hiện tại sự thật đã ở trước mắt, bọn họ không thể không tin.
Hơn nữa bọn họ chưa từng thấy cảnh như vậy.
Nên nhiều người cảm thấy da đầu tê dại, lưng ớn lạnh.
Nhưng Huyết Thi Vương không để ý tới, lại nhảy đến một chỗ người khác rồi há mồm cắn xuống.
“Bắn, bắn!” Giám đốc Tề gầm lên.
Nhưng dù bắn bao nhiêu đi chăng nữa thì bên kia cũng không xi nhê gì.
Viên đạn như chạm vào tấm thép, sau đó bị dội ngược trở lại, Huyết Thi Vương không hề hấn gì.
Huyết Thi Vương bỏ lại bộ da người trên tay và lao về phía một người khác.
Họ đều là những người nghĩ trên đời này không có ma quỷ, hơn nữa trên tay còn có súng.
Nhưng bây giờ không chỉ tam quan của họ sụp đổ mà súng trong tay cũng không làm gì được Huyết Thi Vương.
Bọn họ đã bắt đầu hoảng loạn.
Bởi vì không ai là không sợ chết.

Sợ hãi ngập tràn, rất nhiều người không quan tâm đến điều gì nữa.
Chạy thoát là quan trọng nhất!
Lúc này, không nói đến những người khác, nhưng chính mấy người giáo sư Chu đều bắt đầu chuẩn bị chạy.
Cuộc tàn sát bắt đầu, một đám người lập tức biến thành một đống da người, tốc độ của Huyết Thi Vương rất nhanh.
Lưu Vĩ sợ đến mức muốn tè ra quần.
Giáo sư Chu cũng bỏ chạy như điên.
Vào thời điểm nguy cấp, người phụ nữ đuổi thi ở Tương Tây, A Phổ Tử Khôi cuối cùng cũng ra tay.
Nhảy từ lầu hai xuống, một tay cô ta cầm một tấm bùa bằng giấy màu vàng.
Sau khi tiếp đất, A Phổ Tử Khôi đánh một chưởng, lá bùa giấy lập tức bùng lên ánh sáng vàng khiến Huyết Thi Vương phải né tránh.
Có thể thấy Huyết Thi Vương này có linh trí.
Ánh sáng vàng bay tới, sát khí của Huyết Thi Vương ngập trời, toàn bộ tầng dưới chấn động, hai bóng người quấn lấy nhau mà chiến đấu.
Sắc mặt giám đốc Tề tái nhợt, sau khi đưa người chạy đi, quay lại thấy trên mặt đất có hơn mười bộ da người.
Lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
Anh ta phải báo cáo chuyện này với cấp trên thế nào đây?
Hơn chục mạng người đó!
Lúc này, sắc mặt giáo sư Chu cũng tái nhợt, ông ta nhanh chóng nâng Lưu Vĩ bị dọa cho phát ngốc đứng dậy.
“Anh Lạc, phải làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?” Giám đốc Tề lúc này mới thực sự hoảng hốt.
Lần này xảy ra chuyện lớn rồi.
"Làm sao bây giờ? Anh hỏi tôi, tôi hỏi ai đây?" Lạc Tú chế nhạo.
"Tôi đã nói anh đừng gọi người tới, nhưng anh không nghe, anh nên tự mình dọn dẹp đống hỗn độn do mình gây ra đi!"
"Đến lúc này cậu vẫn còn ở đó nói mỉa được sao?" Mặc dù rất sợ hãi, nhưng giáo sư Chu vẫn dám quát Lạc Tú.
“Bốp!” Lạc Tú tát vào mặt giáo sư Chu một cái.
"Nhìn cho rõ, tại sao mười mấy người dưới lầu lại chết? Đều là do sự kiêu ngạo của ông gây ra đấy!"
“Nhắc các người đừng gọi người qua, các người không tin, sao lúc đó không dùng súng xử lý nó tiếp đi?” Lạc Tú thẳng thừng mắng.

"Bọn họ vốn không cần phải chết, ông thì hay rồi, gọi bọn họ tới đây để chịu chết, đến bây giờ lại trốn tránh trách nhiệm sao?"
"Có bản lĩnh thì tự mình xử lý đi!"
“Việc thành không có, bại sự có thừa, nếu các người không động tới nó, nghĩ cách bày trận pháp thì còn có thể bắt nó, nhưng bây giờ còn bắt cái khỉ gì nữa!” Lạc Tú mắng không thương tiếc.
Giờ phút này, giám đốc Tề và giáo sư Chu đều không dám nói chuyện.
Đây đúng là do bọn họ sai, còn có thể trách ai đây?
Bọn họ phải chịu trách nhiệm về việc này!
Nhưng giáo sư Chu vẫn có chút không phục.
"Tôi không tin nó có thể chống được bom."
Lời này vừa nói xong, một ánh sáng đỏ như máu lập tức bao trùm lên mọi người.
Mùi tanh nồng của máu xộc thẳng vào mặt, cả tòa nhà bị bao trọn trong ánh sáng đó.
Mà rất nhiều người bình thường như giáo sư Chu và giám đốc Tề đều ngã xuống đất, trên da cũng bắt đầu rỉ máu.
Chỉ có Lạc Tú đứng đó là không có chuyện gì xảy ra.
Nhìn làn da đang chảy máu, một nhóm người hoảng sợ nhìn Lạc Tú vẫn đang bình thường đứng ở đó.
Vì vậy, một nhóm người đã mở miệng cầu xin Lạc Tú.
"Anh Lạc, làm ơn hãy cứu chúng tôi, cứu chúng tôi!"
Ngay cả Lưu Vĩ và giáo sư Chu cũng bắt đầu kêu cứu.
Điều này đã nằm ngoài nhận thức của họ.
Bọn họ thật sự rất sợ hãi.
"Cứu cái rắm, các người có chết hay không thì liên quan gì tới tôi, không phải vừa rồi các người còn vừa mới đuổi tôi ra chỗ khác sao?” Lạc Tú tức giận..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.