Tiên Thiên Đại Giới

Chương 42: Muốn Hiểu Bản Tâm






Trận chiến kéo dài ít nhất hơn nửa canh giờ, Thần Vũ phải liên tục né tránh những đòn phong nhận do chiêu thức của hai con ma thú tạo ra nên lúc này đầu tóc hắn rối bù, nhưng khí lực của hắn rất may là vẫn còn bảo tồn không ít.
Nhưng tình hình trước mắt Thần Vũ chỉ biết giương mắt nhìn hai con ma thú này giao chiến, bởi vì những phong nhận được giải phóng trong khi hai đòn thế va chạm quá nhiều.
Thần Vũ cũng gần như sắp mất đi nơi ẩn nấp.
Nhưng lúc này tình hình lại có chút chuyển biến, đường lang thú lại đánh trúng vào thân của lang vương tạo nên một vết cắt sâu.
Lang vương đau đớn gào lên, nhưng bản tính của Thiết Sát Lang là chỉ cần có máu dù là của chính nó thì nó liền có thể trở nên cuồng hóa, sức chiến đấu cao hơn trước.
Nếu như là Thiết Sát Lang Vương thì điều đó còn khủng khiếp hơn rất nhiều.
Khi công kích của đường lang thú đánh trúng vào thân của lang vương liền tạo ra một vết cắt sâu, khiến cho lang vương trọng thương.
Nhưng ngay lập tức nó tiến vào trạng thái cuồng hóa, khí tức phát ra khiến cho đường lang thú run lên thấy rõ.
Lúc này đây mới thực sự là Thiết Sát Lang Vương, một trong những vương giả của cấp bậc thất tinh ma thú, ánh mắt của Thiết Sát Lang Vương lúc này chỉ toàn là một mảng màu đỏ, nhưng khí tức lại không ngừng bạo phát ra.
Đường lang thú lúc này run rẩy nhìn lang vương tăng cường khí thế, nó muốn công kích nhưng hiện tại chỉ trong chốc lát thì lang vương đã có thể tiếp cận được nó.
Thiết Sát Lang Vương lúc này sử dụng toàn lực hóa thành một trảo thủ khổng lồ, nhưng khí tức lại khủng bố hơn rất nhiều đánh xuống đường lang thú.
Tất nhiên với sức lực của lang vương hiện tại thì đường lang thú không thể là đối thủ, một kích liền tạo thành trọng thương cho đường lang thú, thậm chí còn làm mất một chiếc càng của nó.
Đường lang thú tất nhiên nhận ra tình huống không ổn, nó muốn chạy thoát, nhưng về tốc độ thì lang vương lúc này không chỉ là hơn một chút.
Rất nhanh đường lang thú nhận lấy công kích dồn dập, cơ thể của nó bị lang vương từng trảo xé nát.

Đến cuối cùng ma tinh cũng bị lang vương nuốt mất.
Đường lang thú đã bại.
Trong đầu Thần vũ liền hiện lên những từ này, hắn biết hiện tại cơ hội tốt đã tới, chỉ cần chờ đợi trạng thái cuồng hóa của lang vương biến mất thì lúc đó lang vương sẽ suy yếu nhất, lúc đó thì Thần Vũ sẽ có thể đánh bại lang vương.
Nhưng chỉ là Thần Vũ vẫn còn một điều không rõ, khi trước hắn nghĩ là có bảo vật nên mới dẫn đến hai ma thú giao đấu với nhau, nhưng từ khi hắn đến đây lại không hề thấy đến một gốc thảo dược quý hiếm.
Cho nên đến giờ Thần Vũ vẫn suy đoán là do đường lang thú xâm phạm lãnh thổ của lang vương nên nó mới tức giận như vậy.
- Bất quá, suy đoán vẫn chỉ là suy đoán, mình nên làm gì đây.
Thần Vũ xoa xoa cằm suy tư ngồi trong một gốc cây to nói.
Thần Vũ vốn là một người có thù tất báo từ nhỏ, nhưng bởi vì không thể tu luyện nên tính cách của hắn có chút thay đổi.
Khi nãy hắn lén nhìn lang vương đang suy yếu dần lại có chút không muốn ra tay, dù rằng trước đó Thần Vũ cũng đã xém chết vì bị lang vương truy sát, nhưng điều đó cũng là do hắn săn giết những con Thiết Sát Lang kia.
- Hay là bỏ đi, tha cho ngươi một mạng xem như là chúng ta hết nợ.
Thần Vũ nhìn vào lang vương suy nghĩ một hồi rốt cuộc vẫn không muốn ra tay, có lẽ bởi vì hắn cảm thấy ấy náy.
Vốn trong thế giới này giết người chỉ vì tâm trạng không tốt.
Nhưng Thần Vũ từ khi tiếp nhận Hỗn Nguyên Quyết hắn cảm thấy bản tâm lại có chút thay đổi, bởi vì vậy khi giết những con Thiết Sát Lang dù bị lang vương truy sát nhưng Thần Vũ lại không thấy phẫn nộ.
Thần Vũ quyết định mặc kệ lang vương, hắn muốn mau chóng tiến tới ngọn thạch sơn kia hấp thụ Thiên Nhật chi lực.
Nhưng khi hắn vừa muốn điều động nguyên lực bỏ đi thì trong một hơi thở đó Thần Vũ đã bị lang vương phát hiện ra.
Lang vương cảm thấy vẫn còn có kẻ tiến vào địa phận của nó nên nó vô cùng tức giận hú lên một tiếng.
Nó đánh hơi liền cảm nhận được Thần Vũ, dù hiện tại nó đã suy yếu nhưng ánh mắt vẫn gắt gao nhìn về hướng của Thần Vũ ẩn nấp.
- Không ngờ lại bị phát hiện rồi.
Thần Vũ kinh ngạc nói.
Bất quá dù bị phát hiện thì Thần Vũ cũng không lo lắng, hắn tin rằng mình có thể đánh bại lang vương lúc suy yếu như thế này.
Thần Vũ đành bước ra, đối diện với lang vương, lúc này lang vương đang bị thương, máu từ phần thân liên tục chảy xuống, có lẽ là không trụ được bao lâu nữa.
Thần Vũ quyết định không lấy ra Huyền Mãng Tinh Côn, chỉ vì muốn lang vương biết mình không có ý xấu.
Quả nhiên Thần Vũ suy đoán đúng, lang vương nhìn thấy Thần Vũ tiến tới không có vũ khí nên không tấn công, bất quá nó vẫn không tin tưởng Thần Vũ, vẫn nhìn chằm chằm vào Thần Vũ gầm gừ.
- Ta không có ý xấu, ta chỉ đi ngang qua, không biết đã vào địa phận của ngươi, hiện tại ta đi ngay.
Thần Vũ biết lang vương dù không thể nói chuyện, nhưng linh trí rất thông minh nên hắn muốn giải thích một chút.
Nhưng ngay lúc này lang vương bỗng nhận ra điều gì đó.
Từ trên người Thần Vũ nó đánh hơi được một mùi hương quen thuộc, là của kẻ đã giết những đứa con của nó.
Lang vương nhớ ra liền không muốn tha cho Thần Vũ, cố nén cơn đau, nó liền tấn công Thần Vũ.
- Không ổn, nó nhận ra mình.
Thần Vũ âm thầm kêu khổ, khi hắn nhìn thấy ánh mắt ác liệt của lang vương hắn liền biết mình đã bị lang vương nhớ ra.
Nhưng bởi vì đang bị trọng thương nên khí tức lang vương lúc này giống như đốm lửa trong mưa, bất cứ khi nào cũng có thể tắt, nó tấn công Thần Vũ cũng là sử dụng chút sức lực cuối cùng.
Nhân tộc này giết con của nó, nó không thể tha, dù là chút sức lực cuối cùng giữ mạng nó cũng không từ nguy nan mà báo thù cho con của mình.
Thần Vũ lúc này sức lực cường thịnh, hắn tránh né những đòn công kích của lang vương vô cùng dễ dàng, nhưng Thần Vũ lại vẫn không mang ra Huyền Mãng Tinh Côn đối chiến mà chỉ né tránh.
Thiết Sát Lang Vương không thể đánh trúng Thần Vũ nó đã vô cùng phẫn nộ, không màn đến trọng thương của mình nữa.
- Với trọng thương của ngươi nếu không chịu dừng lại ta sẽ không nương tay !
Thần Vũ thấy lang vương điên cuồng lại một phần không nói nên lời, cuối cùng vẫn chỉ cảnh báo mà quát một câu.
Lang vương tỉnh lại, hơi thở nặng nề nhìn chằm chằm vào Thần Vũ, nhưng sức lực của nó lúc này đã gần như cạn kiệt, cuối cùng nó hú lên một tiếng thật dài.
Thần Vũ tất nhiên cảm thấy được tiếng hú này lại không phải gọi bầy, mà là một tiếng hú báo hiệu cho sự uy nghiêm, lại có chút ai oán.
Thần Vũ hiểu ra, Lang vương là một trong các vương giả thú của Thanh Sơn Lâm, dù có phải chết cũng rất oanh liệt.
Lang vương ngã xuống, hơi thở dần yếu đi.
Thần Vũ một bên nhìn thấy một màn này lại chỉ có thể thở dài, nhưng đột nhiên bản thân Hỗn Nguyên Quyết của hắn tự động lưu chuyển lại đột nhiên nặng nề hơn.
- Chuyện gì thế này !?
Thần Vũ cảm nhận cơ thể nặng nề, lại thử lưu chuyển Hỗn Nguyên Quyết nhưng lại không có tác dụng.
- Chẳng lẽ lại liên quan tới lang vương.
Ánh mắt Thần Vũ chuyển dời qua lang vương đang yếu dần, cơ thể hắn lại càng nặng nề hơn, Hỗn Nguyên Khí lưu chuyển lại càng chậm hơn.
- Chẳng lẽ lại do lang vương chết đi, không phải chứ !! lại có chuyện thế này sao.
Thần Vũ oán trách nói.
Thần Vũ vẫn tiếp tục ra sức vận động Hỗn Nguyên Quyết, nhưng thật sự chẳng có tác dụng một chút nào.
Lúc này hắn cảm thấy nội tâm hắn rối loạn, như đang bị thứ gì đó chặn lại.
- Chẳng lẽ ta phải cứu nó sao ?
Thần Vũ ngơ ngác tự hỏi bản thân.
- Chết tiệt !! đành phải thử thôi.
Thần Vũ cắn răng suy nghĩ, ánh mắt kiên định nhìn lang vương, hắn biết nếu mình cứu lang vương thì chỉ có thể là một con đường chết, bởi vì lang vương lúc này đang vô cùng thù hận hắn.
Thần Vũ đi tới trước mặt lang vương, còn lang vương lúc này sức lực vô cùng yếu, khi thấy Thần Vũ xuất hiện nó liền biết mình sẽ chết, nên nó cũng không phản kháng gì nữa.
- Làm sao cứu được đây.
Thần Vũ lúc này lại nhớ ra mình không biết y thuật, cứu người hắn còn chưa thể làm được nói chi đến cứu một ma thú thất tinh.
- Ahh....chẳng lẽ không có cách nào !
Thần Vũ gấp gáp than dài nói.

Nhưng bỗng nhiên lúc này Hỗn Nguyên khí từ Hỗn Độn Chi Nguyên của Thần Vũ lại tự động truyền ra, Hỗn Nguyên Khí bao phủ cả cơ thể lang vương, ánh sáng xám trắng lóe lên, Hỗn Nguyên khí lại bắt đầu chữa trị cho nơi trọng thương của lang vương.
- Hỗn Nguyên khí lại còn có thể làm thế này ?
Thần Vũ há hốc mồm, hắn nhìn thầy nơi trọng thương của lang vương bằng mắt thường cũng có thể thấy nó đang lành lại cực nhanh.
Nhưng khí lực của Thần Vũ lại hao mòn cũng nhanh không kém, hơn nữa Hỗn Nguyên Khí lại không ngừng thoát ra.
Thần Vũ cảm thấy tình hình không ổn liền vận động Hỗn Nguyên Quyết dừng lại việc Hỗn Độn Chi Nguyên thoát ra Hỗn Nguyên khí.
Rất may là không có cản trở gì, nhưng Hỗn Nguyên Khí của hắn lại mất đến bốn phần.
- Phải mau chóng điều tức, nếu không lang vương khỏe lại ta sẽ không đấu lại nó.
Thần Vũ cũng mau chóng tĩnh tọa hấp thu linh khí bổ sung.
Còn lang vương lúc này lại được bao bọc bởi Hỗn Nguyên Khí của Thần Vũ, trọng thương cũng đã lành, khí tức của nó đang dần hồi phục, hơn nữa cơ thể của lang vương lại bắt đầu có sự chuyển biến.
Một cái kén bằng linh khí bắt đầu bao bọc lang vương, Thần Vũ cảm nhận được từ trong đó khí tức lang vương không ngừng tăng lên.
Cuối cùng đạt tới một điểm giới hạn, sau đó lại có một tiếng nổ lớn, lang vương lại đột phá tiến giai thành bát tinh ma thú !
Thần Vũ đang tĩnh tọa cũng thầm kinh hãi, hắn không ngờ lang vương lại tiến giai, nếu như vậy đối với hắn lại càng bất lợi hơn.
Bất quá Hỗn Nguyên khí vốn nặng nề khi nãy, lúc này lại lưu chuyển vô cùng nhẹ nhàng, hơn nữa Thần vũ còn cảm thấy nó lưu chuyển nhanh hơn khi trước một chút.
- Ha ha ! cuối cùng cũng bình thường trở lại, hơn nữa lại còn nhanh hơn trước.
Thần Vũ đại hỉ.
Hiện tại thì dù là không đánh lại lang vương thì hắn cũng có thể chạy nhanh hơn rồi, không cần sợ nữa.
Hơn nữa Thần Vũ đã hiểu được thêm một vấn đề, bản thân kẻ tu hành chú trọng là bản tâm, nếu bản tâm không thoải mái sẽ ảnh hưởng đến tu luyện, hơn nữa lại còn tạo ra tâm ma vô cùng nguy hiểm.
Khi trước Thần Vũ giết Thiết Sát Lang vô cớ chỉ vì giúp những người kia nên hắn cảm thấy tâm tính khó chịu, sau khi cứu lang vương lại có thể xem như đã giải quyết nhân quả khiến bản tâm không còn vướng bận, tu luyện cũng nhanh hơn.
- Chuyện tu luyện mình vẫn còn phải chú ý thêm.
Thần Vũ thở ra, nhắm mắt định thần, hắn vừa được giác ngộ về bản tâm nên hắn muốn tiếp tục cảm nhận, đặc biệt là muốn hoàn toàn nắm bắt bản tâm chính mình.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.