Tiên Thiên Đại Giới

Chương 41: Gặp Lại Lang Vương






Nội Thanh Sơn Lâm.
Vốn là nơi cực kì nguy hiểm, chỉ cần nghe hung danh thôi là rất nhiều tu giả không muốn vấn thân vào, nhưng vẫn có rất nhiều tán tu bởi vì tài nguyên tu luyện mà đôi khi lại dám vào Thanh Sơn Lâm tìm kiếm cơ duyên.
Thế giới này vô cùng rộng lớn, tài nguyên tu luyện cũng rất nhiều nhưng tranh đoạt xảy ra cũng không ít, rất nhiều kẻ vì thiếu thốn tài nguyên mà luôn ở tầng dưới chót, bởi vì thế giới này thực lực vi tôn nên rất nhiều người bán mạng mà tu luyện, nếu không thì sẽ chịu vũ nhục cả đời.
Đương nhiên nhân quả luân hồi luôn luôn công bằng, nếu có những người là phế nhân thì cũng có những cơ duyên tẩy tủy phạt cốt, nhưng những cơ duyên như thế lại không phải từ trên trời rơi xuống mà tồn tại trong những nơi hung hiểm vạn phần như Thanh Sơn Lâm.
Còn những kẻ vận khí cực cao, nhận được cơ duyên thời thượng cổ ai nấy đều là cường giả danh chấn một phương, nhận được vô số tài nguyên và người đời ca tụng.
Cũng chính là nói có rất nhiều tu giả muốn tiến vào Thanh Sơn Lâm, mạo hiểm cả tính mạng để tìm kiếm cơ duyên.
Còn Thần Vũ thì lại không như vậy.
Hắn lại tiến vào nội Thanh Sơn Lâm chỉ vì muốn tìm một ngọn thạch sơn cao ngàn trượng.
Nếu như ai biết được chắc chắn sẽ cười hắn ngu ngốc, bởi vì thạch sơn cao ngàn trượng dù là không nhiều, nhưng không nhất thiết phải mạo hiểm vào Thanh Sơn Lâm mà tìm.
Lúc này Thần Vũ đang hướng về ngọn thạch sơn mà mình đã nhìn thấy.
Nhưng khoảng cách thật sự rất xa, ít nhất cũng hơn 500 dặm.
Không những thế Thần Vũ còn phải cố gắng giấu mình trước những con ma thú.
Bởi vì đoạn đường này đang dần tiến vào sâu hơn trong Thanh Sơn Lâm nên ma thú cũng bắt đầu hung hiểm hơn.
- Đoạn đường này ít nhất phải còn 400 dặm.
Thần Vũ vừa di chuyển vừa nhìn phía trước suy đoán thở dài nói.
- Bọn ma thú cũng dần xuất hiện nhiều hơn, chỉ mong những con bát tinh hay cửu tinh không xuất hiện, nếu không thì thật sự là một trận khổ chiến.

Thần Vũ tâm tình đầy ão não nhìn xung quanh cảnh giác.
- Hơn nữa còn con thuồng luồng kia, không biết hang ổ nó có gần đây không.
Thần Vũ ngẩng đầu lấy tay xoa xoa thái dương nói.
- Vẫn phải là nên cẩn thận hơn nữa.
Thần Vũ cố gắng nhận thức tình hình xung quanh, bản thân hắn thật sự đang trong phạm vi hung hiểm.
Bởi vì những loài ma thú luôn để lộ khí tức của chúng để ngăn chặn những ma thú khác tiếp cận, cũng do đó mà Thần Vũ nhận ra mình đang rất nguy hiểm.
Xung quanh Thần Vũ hiện tại không ít hơn mười khí tức của thất tinh ma thú, hơn nữa đều rất hung mãnh và gần hắn.
Chỉ cần thu hút một con thì liền có thể thu hút thêm những con khác tiến tới, như vậy thì dù Thần Vũ có đánh bại được một con thì bản thân hắn cũng bị những con khác bào mòn khí lực dần dần mà chết.
- Thật sự là khổ quá đi mà !
Thần Vũ vò đầu mình cảm thán nói.
Lại lúc này Thần Vũ đang vô cùng bực dọc thì một âm thanh rống lên của một cự thú khiến hắn chợt tỉnh.
Thần Vũ vốn không muốn hiếu kì nhưng âm thanh thật sự rất gần, lại nói khí tức này vô cùng quen thuộc khiến hắn không khỏi rùng mình một cái.
- Ma thú thất tinh, lại còn là hai con giao chiến.
Thần Vũ cảm nhận khí tức liền biết có hai con ma thú thất tinh đang chiến đấu với nhau.
Với tu vi hiện giờ Thần Vũ có thể giết được một con thất tinh ma thú thế nhưng trong suy nghĩ của hắn hiện giờ lại chỉ muốn tranh thủ chạy đi, tránh bị chúng phát hiện.
Nhưng song song đó trong tâm trí Thần Vũ lại có cảm giác tiếc nuối, Thần Vũ tự mình cười khổ.
Hắn tự mình suy nghĩ một chút cảm thấy có vẻ như mình nên tiến tới xem thử.
Cũng bởi vì nhớ lại lời của trưởng lão trong tàng thư các.

Ngày ấy Thần Vũ thường nghe ông kể, trên con đường tu luyện thứ cần cầu nhất là cơ duyên chứ không phải là những chí bảo, những vật ngoài thân quá nhiều.
Cơ duyên chính là huyền cơ thay đổi trong con đường vận mệnh của một người tu giả.
Những cơ duyên rất khó nắm bắt, cho nên vận khí cũng là một dạng thực lực.
Còn một điều nữa, trưởng lão ấy từng nói, vạn vật chi chí bảo luôn có cách ẩn mình hoặc được bảo vệ.
Thần Vũ thầm nghĩ, có khi nào những con ma thú kia đang tranh đoạt bảo vật gì không.
Nghĩ tới đây tim Thần Vũ đập liên hồi, nếu như suy nghĩ của hắn là thật thì tốt nhất là tiến tới xem, nếu được thì có thể cướp, dù là việc đó vô cùng mạo hiểm.
Ực!
Thần Vũ nhìn về phía phát ra âm thanh giao chiến không nhịn nổi nuốt nước bọt, qua một hồi Thần Vũ vẫn quyết định tiến qua đó xem.
Đã quyết định, Thần Vũ liền điều hòa khí tức, cố gắng cho dao động nguyên lực ít nhất tiến qua.
Từng bước chân Thần Vũ vô cùng cẩn thận không gây ra tiếng ồn nào, thậm chí mà một cành gỗ mục cũng bị hắn bước qua không một tiếng gãy.
Lúc này tiếng gào thét của hai con ma thú càng rõ hơn.
Thần Vũ cũng cẩn thận không dám thở mạnh.
Động đất ngày càng rõ hơn, đồng nghĩa với việc Thần Vũ đã đến rất gần.
Nhưng bỗng nhiên sát cơ như vũ bão cuốn lên một mảng lớn xung quanh, một trảo ảnh khổng lồ quét ngang qua Thần Vũ, trảo ảnh sắc bén cắt những thân cây trăm trượng như không.
Thần Vũ không kịp phản ứng nhưng cơ thể hắn lại tự động phản xạ, khi trảo ảnh gần chạm tới muốn lấy đi cánh tay trái của hắn thì bên trong hắn run lên như lôi điện truyền qua, hơi thở của Thần Vũ gần như dừng lại vào lúc đó, cơ thể hắn mau chóng như bị kéo qua bên phải.
Trảo ảnh khổng lồ lướt qua, cây cối cách xa Thần Vũ năm mươi dặm đều bị cắt qua.
Thần Vũ không kịp định hình chuyện gì vừa xảy ra thì liền mau chóng trốn sang một bên, tim hắn vẫn còn đập liên hồi khi nhớ lại tình cảnh vừa nãy.
Thần Vũ thở sâu, ánh mắt chuyển dời về phía bắt nguồn trảo ảnh, từ nơi này cũng khá xa nơi hai con ma thú giao chiến nhưng nó vẫn có thể đánh tới nơi này, rốt cuộc là ma thú gì lại lợi hại như vậy ?
Ánh mắt Thần Vũ không có chút nào dám khinh thường, tập trung nhìn về phía xa, Thần Vũ nhìn thấy có hai thú ảnh cao hơn sáu trượng đang giao chiến.
Một thú ảnh dường như là một lang tộc, còn lại một thú ảnh nhưng lại có chút giống như một con bọ, Thần Vũ nhìn kỹ thì thấy một con đường lang.
Thần Vũ quyết định tiến thêm một chút, đến khi được một khoảng nhất định hắn mới dừng lại quan sát.
Lúc này Thần Vũ nhìn thấy hai thú ảnh khổng lồ đang giao chiến, mỗi đòn đều là phách núi xẻ sông.
Khi nhìn thấy thân ảnh của ma thú lang tộc, ánh mắt Thần Vũ như muốn rơi ra, gắt gao nhìn về phía hai con ma thú kia.
Thân ảnh lang tộc lại là Thiết Sát Lang Vương, chính nó đã đuổi giết Thần Vũ khi còn ở ngoại vi.
Thần Vũ ánh mắt gắt gao, nhưng lúc này lại không thể manh động.
Hắn biết bây giờ mình đang trong tình thế bất lợi, nếu hiện tại đi ra chỉ là thêm phần nguy hiểm thôi.
Tạm thời Thần Vũ chỉ có thể quan sát, hắn nhìn sang thú ảnh còn lại.
Không ngờ lại là một con đường lang khổng lồ, với kích thước như thế thì việc nó có thể bổ cả một ngọn núi là điều hiển nhiên, Thần Vũ lại càng không dám bước ra ngay bây giờ.
Thần Vũ không ngờ mình lại thấy một màn này, một ma thú lang tộc giao chiến cùng một con ma thú đường lang.
Hai chiếc càng của đường lang lúc này đang đỡ lấy lang thủ của Thiết Sát Lang Vương.
Một trảo vừa rồi của Lang Vương gần như cuốn nát đại thụ xung quanh năm mươi dặm, nhưng con đường lang kia lại dễ dàng chặn được, hơn nữa lại còn có chút thắng thế.

Thần Vũ chứng kiến điều này lại không nhịn được mà nuốt nước bọt một cái.
Lang Vương nhận thấy đường lang thú đỡ được đòn trảo thủ của mình liền tức giận gào lên một tiếng, bức lui hai chiếc càng của con đường lang đẩy nó ra phía xa.
Nhưng con đường lang kia lúc này vẫn không phản ứng gì, chỉ nhìn chằm chằm vào lang vương.
Lang Vương ánh mắt sắc lạnh vô cùng tức giận.
Thần Vũ suy đoán cho rằng con đường lang này đã vi phạm vào lãnh thổ của Thiết Sát Lang Vương nên mới khiến nó tức giận như thế.
Lang Vương chắc chắn không thể để cho một kẻ lạ mặt tiến vào lãnh thổ của mình nên nó liền rống lên lại tiến tới tấn công vào đường lang thú.
Chỉ là lần này nó không dùng lang trảo tấn công mà lại há cái miệng khổng lồ ra muốn cắn tới đường lang thú.
Con đường lang thú vẫn im bặc không phản ứng, nhưng khi lang vương tiếp cận nó thì hai chiếc càng của nó giơ lên kẹp lấy một bên chân của lang vương, hai chiếc càng trông như hai cành cây nhỏ nhưng uy lực lại vô cùng lớn.
Thiết Sát Lang Vương dù có một bộ da cứng như huyền thiết nhưng vẫn đau đớn kêu lên.
Mặc dù vậy nhưng lang vương bản lãnh không nhỏ, dù đau đớn nhưng vẫn còn sức quay lại cắn vào cổ đường lang thú.
Đường lang thú lúc này vô cùng đau đớn lại nới lỏng sức lực khiến cho lang vương nắm bắt được cơ hội thoát ra.
Lần này lang vương tức giận hơn nhưng lại không tiếp cận, lang vương thấy đường lang thú đang tỏ ra đau đớn liền sử dụng Yêu Lang Toái Thiên Trảo, một trảo cuốn động sát cơ hình thành phong bạo tập hợp thành một lang trảo khổng lồ đánh vào đường lang thú.
Đường lang thú rất nhanh phản ứng lại, hai chiếc càng của nó cũng cuốn một mảng linh khí xung quanh hình thành phong bạo, một đòn phong nhẫn được chém ra đối chiến với Yêu Lang Toái Thiên Trảo.
Âm thanh hai chiêu thức đối đầu có thể nghe ra tiếng ken két như kim loại cọ xát.
Hỡn nữa còn hình thành hằng trăm phong nhẫn đánh ra tứ phía, Thần Vũ núp một bên vừa phải ẩn nấp vừa phải né đi các phong nhẫn này, vô cùng chật vật.
Nhưng Thần Vũ không dám buông lỏng cảnh giác, hắn đang chờ đợi thời cơ, chỉ cần có thể tung một đòn bất ngờ vào một trong hai con ma thú này thì Thần Vũ sẽ có lợi thế, hơn nữa là còn có thể tiết kiệm sức lực đánh với con còn lại.
Tuy vậy nhưng trong lúc Thần Vũ suy nghĩ thì Lang vương và đường lang thú kia đã giao chiến hơn trăm hiệp, vẫn chưa nhìn thấy điểm yếu hay chỗ hở nên Thần Vũ cứ tiếp tục đợi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.