Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 126: Xác chết phanh thây




[Cáo] bắt đầu vào vụ lớn r a
********
Nhóm Tống Triết thắng trận vui vẻ trở về, còn bên Hà Vĩ Kỳ, cả đêm không chờ được Hứa Thắng Vinh quay về, tim Hà Vĩ Kỳ nảy lên thình thịch thình thịch, tựa hồ có dự cảm không may.
Hà Vĩ Kỳ có chút đứng ngồi không yên, phòng khách sáng đèn tới ba giờ sáng, mười hai giờ đêm đến rạng sáng là thời gian cô hồn dã quỷ thường xuyên lởn vởn nhất, căn bản thì lúc này đại sư huynh đã phải quay về mới đúng.
Hạ Vĩ Kỳ lo lắng bất an, nhớ tới hình ảnh khi chết của tiểu sư đệ, tim gã giật thót. Lúc Vạn Hoa Lý chết, Hạ Vĩ Kỳ không thể nào tìm ra tung tích âm hồn đã móc mắt tiểu sư đệ, sau khi suy nghĩ một chút thì có lẽ đám Hoàng Ngọc Thiện đã mang đi rồi.
Nghĩ tới Hoàng Ngọc Thiện, Hà Vĩ Kỳ liền phiền lòng, đám nhân sĩ tự xưng là chính đạo này nhây như keo da chó, cứ bám dính lấy bọn họ, hại bọn họ suốt mấy chục năm nay phải ẩn núp trong rừng sâu núi thẳm, thật vất vả ra ngoài, sư đệ lại bị bọn họ hại chết. Thù này không đội trời chung, gã nhất định sẽ không để sư đệ chết không nhắm mắt.
Trong phòng khách, kim đồng hồ tích tắc trôi qua làm lòng người run rẩy.
Hà Vĩ Kỳ nghĩ đông nghĩ tây, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vẫn ngồi không yên, gã mặc áo khoác rồi mở cửa đi ra ngoài.
Hứa Thắng Vinh có nói cho gã biết hôm nay sẽ tới khu mộ địa nào, vì thế Hạ Vĩ Kỳ nhanh chóng chạy thẳng tới mục tiêu. Thời gian này sắc trời chưa sáng hẳn, vẫn còn lờ mờ, thế nhưng vẫn có thể thấy được xung quanh.
Hà Vĩ Kỳ đi một vòng mộ địa, cuối cùng phát hiện một cổ thây khô trên một bãi đất trống.
Thi thể này khô héo co rút giống như xác ướp trải qua ngàn năm. Bước chân Hà Vĩ Kỳ có chút lảo đảo, giây tiếp theo đã ngã quỵ trước mặt thây khô, bi thương không thôi: "Đại sư huynh!"
Quần áo trên người thây khô rõ ràng chính là bộ đồ Hứa Thắng Vinh mặc hôm nay...
"Sao có thể như vậy? Sao có thể như vậy chứ? Sư huynh, anh nói cho tôi biết đi, là ai hại anh thành như vậy?" Vành mắt Hà Vĩ Kỳ cơ hồ muốn nứt ra, đau đớn đến không muốn sống, gã tìm kiếm xung quanh thì phát hiện lá bùa mà Hứa Thắng Vinh vẫn luôn mang theo bên người, lá bùa này do Hà Vĩ Kỳ vẽ, gã tự nhiên nhận ra.
Gã cũng biết Hứa Thắng Vinh đã thành công chế luyện âm hồn trong bùa. Khi đó Hứa Thắng Vinh vô cùng đắc ý nói với gã, âm hồn bị gã khóa lại bên trong bùa, phương pháp chế luyện này do gã tự nghiên cứu ra, là độc nhất vô nhị.
Còn dáng vẻ âm hồn bên trong thì bản thân Hà Vĩ Kỳ cũng chưa từng thấy qua, Hứa Thắng Vinh nói một khi âm hồn xuất ra sẽ là một trận cuồng sát nhân gian, cũng là pháp bảo bảo mệnh cuối cùng của gã, không phải bất đắc dĩ thì gã sẽ không dùng tới.
Thế nhưng bây giờ, Hứa Thắng Vinh đã dùng, hơn nữa còn mất mạng.
Nhất định tối qua đã xảy ra chuyện, bằng không sư huynh sẽ không dùng tới lá bùa này.
Hà Vĩ Kỳ nghiến răng, ánh mắt đỏ dọa người, nhất định là đám khốn khiếp Hoàng Ngọc Thiện kia tra được sư huynh ở nơi này nên tới tập kích, sư huynh một thân một mình không chống đỡ nổi nên bất đắc dĩ phải dùng lá bùa này.
Thế nhưng âm hồn trong lá bùa đâu? Chẳng lẽ cũng bị đám Hoàng Ngọc Thiện tiêu diệt?
Với lại đám nhân sĩ chính đạo làm sao biết dùng phương pháp oai môn tà đạo này để lấy mạng sư huyn chứ? Sư huynh gã thoạt nhìn đã biết là bị hút khô tinh khí.
Thế nhưng không lâu sau Hà Vĩ Kỳ đã tìm ra câu trả lời, hiển nhiên sư huynh đã bị đánh trọng thương, sau khi thả âm hồn ra thì không đủ sức điều khiển, ngược lại bị âm hồn phản phệ hại chết.
Uy lực của âm hồn kia thế nào Hà Vĩ Kỳ không biết, thế nhưng gã nghe sư huynh nói phải là thời điểm sư huynh mạnh mẽ nhất mới có thể đảm bảo không bị cắn trả, như vậy đủ thấy âm hồn này lợi hại cỡ nào.
Sư huynh xảy ra chuyện thì chắc chắn bên Hoàng Ngọc Thiện cũng không tốt hơn là bao.
Nghĩ tới đây trong lòng Hà Vĩ Kỳ mới dễ chịu hơn một chút.
Gã nhìn về phía thi thể Hứa Thắng Vinh, trong lòng vừa buồn vừa đau, ba sư huynh đệ bọn họ ở cùng nhau nhiều năm như vậy, kết quả vừa mới quay lại đế đô không bao lâu thì đại sư huynh cùng tiểu sư đệ đã mất rồi, lưu lại một mình gã. Cảm giác đau buồn này làm hận thù trong lòng Hà Vĩ Kỳ đạt tới đỉnh điểm.
Hà Vĩ Kỳ ôm lấy thi thể mang về, chuẩn bị báo tin tức tang thương này cho sư phụ Trương Viễn Trung. Lúc này Trương Viễn Trung đang bế quan, Hà Vĩ Kỳ không còn cách nào, chỉ đành nén đau an táng Hứa Thắng Vinh.
Mặc dù rất căm hận nhưng Hà Vĩ Kỳ không dám hành động thiếu suy nghĩ, hiện giờ sư huynh đệ chỉ còn lại một mình gã, gã đeo mối nợ máu của sư huynh cùng sư đệ trên người, nhất định không thể bị đám Hoàng Ngọc Thiện bắt. Gã nhất định phải cẩn trọng hơn mới báo thù được.
Bên này Hà Vĩ Kỳ lên kế hoạch trả thù, bên hội huyền học cũng đang suy tính làm sao bắt được Trương Viễn Trung, trận chiến này phải xem xem ai có bản lĩnh cao hơn, năng lực mạnh hơn.
Tống Triết mệt nhọc cả ngày, vừa về tới nhà liền ngủ.
Tiêu Thiên đau lòng đi lấy nước giúp cậu lau mặt lau tay rồi lau cả người, Tống Triết được hưởng thụ đãi ngộ như quý phi.
Chỉ tiếc là khi ấy cậu ngủ khò khò, hoàn toàn không cảm nhận được.
Chiếc khăn lông lành lạnh lướt trên mặt Tống Triết vẽ theo từng đường nét, mỗi chỗ đều tinh xảo hoàn mỹ. Tiêu Thiên rũ mi mắt tinh tế ngắm nhìn Tống Triết, ánh đèn màu quả quýt chiếu rọi gương mặt Tống Triết, nhuộm làn da trắng thành màu da cam ấm áp.
Tống Triết ngủ thực ngon, thỉnh thoảng còn lầm bầm vài tiếng, đưa tay gãi gãi mặt để lại mấy vệt đỏ. Đáy mắt Tiêu Thiên lóe lên ý cười thản nhiên, anh nắm lấy tay Tống Triết, dùng khăn lông tinh tế lau chùi một phen, mỗi ngón tay đều không bỏ sót.
Không chỉ mặt mà tay Tống Triết cũng cực kỳ tinh xảo, khớp xương rõ ràng, thon thon dài dài, lúc mười ngón đan xen, Tiêu Thiên luôn muốn hôn nhẹ tay cậu.
Tiêu Thiên bưng chậu nước ra ngoài, tự mình đánh răng rửa mặt rồi một lần nữa quay lại giường.
Anh tắt đèn, vừa mới nằm lên giường, Tống Triết giống như đánh hơi được khí tức gì đó, tự dưng trở mình lăn vào lòng Tiêu Thiên.
Tiêu Thiên nhắm mắt lại, đặt một nụ hôn lên trán Tống Triết, nhẹ giọng nói: "Ngủ ngon!"
Hôm sau Tống Triết thức dậy thì Tiêu Thiên đã làm xong bữa sáng bày trên bàn, bản thân thì đã đi làm, trước khi đi làm cũng đã dẫn Tam Hoàng dạo một vòng giải quyết vấn đề sinh lý.
Vì thế lúc Tống Triết thức dậy Tam Hoàng cũng không cần muốn ra ngoài mà dùng móng vuốt cào cửa cùng kêu uông uông nghẹn ngào. Nó đang nằm trong phòng khách vui vẻ chơi đùa với món đồ chơi mà Tiêu Thiên mua cho mình.
Nghe thấy động tĩnh, lại thấy Tống Triết mở cửa đi ra, Tam Hoàng vui vẻ chạy tới đảo quanh chân Tống Triết, Tống Triết bỏ dép ra dùng chân cọ cọ lớp lông mềm mại của nó: "Sớm a Tam Hoàng, mẹ với anh mày không qua chơi à?"
Trước kia khi ở nhà, Tống Triết thường xuyên đón Nhị Hoàng cùng A Hoàng tới chơi với Tam Hoàng. Thế nhưng Tiêu Thiên nghĩ rằng ba mẹ con mà ở chung với nhau thì nhất định sẽ rất ồn ào, anh không muốn ánh hưởng tới giấc ngủ của Tống Triết nên không qua đối diện tìm Nhị Hoàng cùng A Hoàng.
Tam Hoàng vây quanh Tống Triết vài vòng rồi ngoắc đuôi chạy tới tiếp tục chơi với đồ chơi của mình. Tống Triết ngáp một cái, mang dép vào, đi tắm.
Tối hôm qua lúc mơ mơ màng màng ngủ cậu có cảm giác Tiêu Thiên giúp mình lau người.
Tống Triết che mặt, cảm thấy có chút ngượng ngùng. Cậu vẫn chưa thấy dáng vẻ không mặc quần áo của Tiêu Thiên, thực không công bằng mà.
Tắm xong, lại ăn bữa sáng tình yêu mà Tiêu Thiên làm cho mình, Tống Triết hoàn toàn hồi sinh.
Cậu rướn người kéo màn cửa sổ nhìn khí trời, thực thoải mái. Tờ lịch treo ngay bên cạnh cửa sổ, Tống Triết tùy ý liếc mắt một cái, chín tháng chín, là trùng cửu a.
"Cuộc sống trôi qua nhanh quá, thoáng cái đã tới trùng cửu rồi!"
Tống Triết duỗi người, gọi Tam Hoàng tới chơi ném bóng với nó, chơi một hồi Tống Triết cảm thấy đã rất lâu rồi mình không ra mở sạp.
Wow ah, sa đọa sa đọa quá, cậu ăn ăn uống uống lâu như vậy hèn chi thẻ ngân hàng chẳng có chút động tĩnh nào!
Tống Triết lôi di động ra xem số dư trong tài khoản, nháy mắt cảm thấy lá gan phình to, thẻ có nhiều tiền như vậy còn bày sạp cái quái gì a, mỗi ngày ăn lợi tức ngân hàng cũng đủ sống rồi!
Tam Hoàng uông uông vài tiếng, có chút nôn nóng vì chủ nhân không chịu ném bóng đi.
Tống Triết ném quả bóng trong tay tới, Tam Hoàng lập tức đuổi theo, bất quá mặc dù có tiền nhưng bây giờ cậu là người có gia đình, Tam Hoàng cần cậu nuôi, Tiêu Thiên thỉnh thoảng cũng cần nuôi, còn ăn uống của chính mình nữa, sao có thể lười biếng được chứ!
Cậu chính là nhất gia chi chủ a!
Sau này Tam Hoàng lấy vợ sinh con thì phòng ốc hiện giờ hiển nhiên không đủ dùng, hơn nữa thời kỳ trưởng thành và phát tình của chó so với con người nhanh hơn rất nhiều.
Nhìn thân hình mập mạp mũm mĩm của Tam Hoàng, Tống Triết chìm đắm trong suy nghĩ của một người cha mẫu mực, con lớn sắp có con rồi, cậu làm cha có phải nên mua nhà cho nó không?
Chặc chặc chặc! Nhất định phải hành động thôi!
Tống Triết chuẩn bị dụng cụ rồi gọi Tam Hoàng: "Đi thôi Tam Hoàng, ba ba dẫn con đi bày sạp, kiếm tiền mua nhà cho con a."
Tam Hoàng không rõ lắm, chỉ biết được ra ngoài chơi thì cực kỳ vui vẻ. Nó đi theo sau mông Tống Triết, nhìn cái này một chút, ngửi cái kia một chút, nghịch ngợm không thôi.
Mỗi lần nó đi sai đường, Tống Triết phải kêu lớn một tiếng, khi đó Tam Hoàng sẽ vểnh tai lên lắc lư lắc lư chạy trở lại.
Dẫn theo Tam Hoàng, thời gian tới phố đoán mệnh của Tống Triết dài gấp đôi bình thường.
Phố đoán mệnh người đến người đi, lâu rồi Tống Triết không tới nhưng vị trí bày sạp của cậu vẫn còn, người xung quanh đều biết vị trí này có người đặt, rất có lai lịch, không thể chiếm dùng.
Tống Triết bày đồ xong thì để Tam Hoàng tự chơi, chỉ cần không đi xa là được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.