Tiên Sinh Đoán Mệnh Sao?

Chương 125: Ko đại đồ đệ hứa thắng vinh 2




Ác quỷ phát điên gầm thét túm lấy thanh kiếm kia, tay nó không ngừng tỏa ra hắc khí, biểu tình vừa dữ tợn lại đáng sợ.
Đại sư thấy không rút kiếm lại được chỉ có thể nhịn đau từ bỏ, thối lui về sau để những đại sư khác tiếp tục công kích.
Ác quỷ bị thương bắt đầu nổi điên, mọi người rốt rít thối lui, không dám tiếp xúc với nó, hắc khí trên người nó thực sự quá đáng sợ, một khi bị đụng trúng sẽ bị hấp thu tinh khí. Ngay lúc nhóm đại sư quấy nhiễu ác quỷ, một thanh kiếm sắc bén mang theo sức mạnh vô biên chưa từng thấy qua thẳng tắp xuyên qua ngực ác quỷ, sau đó bay về phía xa rồi biến mất không thấy đâu nữa.
Thanh kiếm này có cấp bậc vượt hơn hẳn các thanh kiếm của các đại sư bắt quỷ, ác quỷ bị đâm thủng ngực trực tiếp biến thành không khí. Mà số hắc khí trên người nó còn chưa kịp thoát đi đã bị linh long thôn phệ rồi tiến vào thân thể Tống Triết.
Mọi người sức cùng lực kiệt ngã xuống đất, biểu tình mờ mịt nhìn ác quỷ hóa thành mảnh vụn biến mất trong màn đêm. Chuyện gì đây? Tình huống gì vậy?
"Thanh kiếm vừa nãy là của ai?"
"Đó là kiếm gì vậy? Sao tôi chưa từng thấy qua?"
"Con ác quỷ kia đã bị tiêu diệt rồi à?"
"Là thế ngoại cao nhân xuất hiện sao?"
...
Mọi người kinh ngạc rối rít thảo luận, thậm chí còn có người muốn tìm xem thanh kiếm kia rốt cuộc đã đi đâu. Chỉ là chuyện xảy ra quá đột nhiên, có vài người muốn dùng truy tung thuật nhưng không kịp.
Hoàng đại sư biết rõ mọi chuyện đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vui vẻ sờ râu, tay ông dính máu Hứa Thắng Vinh nên sờ một cái làm râu cũng dính máu theo, nào còn hình tượng đại sư.
Ông nhìn Tống Triết, Tống Triết đang ngồi xếp bằng, không biết vì sao mà mặt mũi có chút dữ tợn, kinh mạch ẩn ẩn nổi lên, tựa hồ đang cố chịu đựng gì đó.
Tiêu Thiên mặt lạnh đứng bên cạnh che chở cho Tống Triết, có đại sư muốn tiếp cận nhưng đều bị khí lạnh của anh bức lui.
"Tôi nói a lão Hoàng, Tống Triết bị sao vậy? Có phải vừa nãy đã dùng sức quá độ không?" Có đại sư kéo kéo áo Hoàng đại sư, ông vốn định hỏi tình huống Tống Triết một chút, kết quả lại bị môn thần ở bên cạnh bức lui. Nói ra thì Tiêu Thiên thoạt nhìn cũng không to cao đáng sợ lắm, thế nhưng khí thế thực sự khiếp người, làm lão già ộng đây sợ phát khiếp a.
Cũng khó trách lão Hoàng thủ nhiều năm như vậy vẫn chưa giải quyết được vấn đề.
Nhìn dáng vẻ Tống Triết giống như phương pháp dẫn khí nhập thể ngày xa xưa thì có chút buồn cười, đó là chuyện ngàn năm trước rồi, thuật sĩ thời nay nào còn ai có công phu này nữa a.
"Chắc là vậy, đám trẻ bây giờ toàn không biết lượng sức như vậy, để tôi qua xem nó thế nào. Ông đi chăm sóc người bị thương đi, nhớ cẩn thận đám hắc khí kia." Vừa nãy chiến đấu với ác quỷ đã có không ít thuật sĩ bị hắc khí ăn mòn, vì thế việc cấp bách nhất lúc này là nhanh chóng tiêu trừ hắc khí.
"Được, ông yên tâm, chuyện này tôi rất thành thạo.
Sau khi hấp thu toàn bộ sát khí hắc khí, kinh mạch trong người Tống Triết cơ hồ muốn nổ tung, thoạt nhìn giống như có người cầm dao lăng trì. Cả người Tống Triết ẩn ẩn phát run. Tiêu Thiên nhìn Tống Triết mà vô thức siết chặt nắm tay, mặc dù biết rõ chỉ cần Tống Triết vượt qua thì sẽ càng lợi hại hơn nhưng Tiêu Thiên vẫn đau lòng.
Một người có năng lực càng lớn thì càng phải gánh vác trách nhiệm lớn. Mà trách nhiệm này cần có năng lực cường đại chống đỡ.
Lúc cả người Tống Triết ướt sũng như mới từ dưới nước trồi lên thì sát khí hắc khí trong người rốt cuộc cũng hoàn toàn chuyển hóa thành linh khí, hơn nữa kinh mạch lại một lần nữa mở rộng, lúc nhìn người khác, chỉ cần tập trung linh khí ở mắt thì cậu thậm chí có thể nhìn thấy nội tạng trong thân thể họ.
Ôi mẹ ơi! Này đúng là quá lợi hại!
Dĩ nhiên không thể nhìn loạn xạ, một đám cụ ông quả thực không có gì đẹp mắt.
Tống Triết rất vui vẻ, lúc Tiêu Thiên kéo cậu dậy, cậu nhịn không được dùng ngón út cọ cọ lòng bàn tay anh.
Tâm tình Tiêu Thiên bình ổn trở lại, gõ nhẹ trán cậu: "Em a, lần nào cũng làm anh lo lắng!"
Tống Triết le lưỡi: "Hắc hắc hắc, em lại tiến bộ hơn rồi! Sau này chờ đến khi em cực kỳ lợi hại thì anh không cần lo lắng nữa."
Nhìn nụ cười sáng lạn của Tống Triết, Tiêu Thiên thầm than thở, sao có thể không lo lắng chứ? Bởi vì Tống Tống chính là trái tim anh, cho dù Tống Tống lợi hại cỡ nào thì Tiêu Thiên vẫn xem cậu như người bình thường mà đau lòng.
Hoàng đại sư đứng bên cạnh nhìn hai người thân thiết, chân mày nhất thời nhíu lại, là ảo giác của ông sao? Sao ông cảm thấy bầu không khí giữa hai đứa này có chút là lạ.
Mặc dù Tiêu gia đã biết chuyện Tiêu Thiên cùng Tống Triết ở chung một chỗ nhưng Tiêu Thiên vẫn chưa Tống Triết về nhà chính thức ra mắt nên người Tiêu gia vẫn rất thấp thỏm, sợ Tống Triết chê Tiêu Thiên nên mới không chính chính gặp mặt người nhà.
Thật ra thì chỉ vì khoảng thời gian này quá bận rộn, Tiêu Thiên lại không nỡ để Tống Triết vất vả nên vẫn luôn nói với gia đình là qua một thời gian nữa hãy tính. Vì thế mà người nhà mới nghĩ rằng Tiêu Thiên vẫn chưa bắt được Tống Triết, bọn họ cũng không dám nói gì, ngay cả Hoàng đại sư cũng cũng bị giấu.
"Tống Triết, con cảm thấy thế nào?" Thấy Tống Triết đã phấn chấn trở lại, Hoàng đạu sư nhịn không được sờ râu.
Mặc dù trời khá tối nhưng vẫn không ẩn giấu được ánh mắt đặc biệt tinh tường của Tống Triết, cậu nhìn thấy chòm râu của Hoàng đại sư cực kỳ rõ ràng, cậu cười hì hì nói: "Không sao, con vẫn tràn trề sinh lực a!"
Hoàng đại sư vỗ vỗ vai cậu: "Lần này may mà có con!"
Tống Triết khiêm tốn nói: "Hoàng đại sư quá khen rồi, nếu không có ngài và các vị đại sư hỗ trợ thì con không có khả năng dễ dàng tiêu diệt ác quỷ kia như vậy." Nếu không phải nhóm đại sư vẫn luôn nhiễu loạn để cậu có cơ hội công kích thì cậu cũng không có cách nào thành công hấp thu hơn phân nửa hắc khí của ác quỷ, cuối cùng mới dùng Hiên Viên Hạ Vũ Kiếm giết chết nó.
Hoàng đại sư bật cười, thật ra ông biết rõ, nếu không có Tống Triết thì cho dù bọn ông có thể tiêu diệt được con ác quỷ này cũng phải trả một cái giá rất thảm.
Mười mấy vị đại sư, bây giờ có hơn phân nửa bị ác quỷ tổn thương, cơ thể bị hắc khí xâm nhiễm, cũng may trong nhóm có vài người giỏi trừ khử hắc khí, không cần Tống Triết bận tâm. Tống Triết cũng không muốn bại lộ thực lực của mình trước mặt đại chúng.
Thấy Hoàng đại sư cùng Tống Triết nói chuyện, không ít đại sư tiến tới rối rít cám ơn Tống Triết đã hỗ trợ, thậm chí còn mời cậu gia nhập hội huyền học.
Tống Triết uyển chuyển cự tuyệt, cậu đã quen một mình tự do tự tại, cũng giống như ngày đó đã từ chối Hoàng đại sư, cậu nói rằng nếu mọi người có việc cần cậu hỗ trợ, cậu nhất định sẽ cố gắng.
Nhóm đại sư mặc dù luyến tiếc một hạt giống tốt nhưng cũng không ép buộc.
Duy chỉ có một người nam hơn ba mươi đứng trong góc khẽ hừ lạnh một tiếng, gã là đồ đệ của vị đại sư bắt quỷ có bản lĩnh cao nhất ở đây. Mấy năm gần đây hạt giống tốt trong giới huyền học ngày càng ít, gã có thể xem là nhân tài ít ỏi.
Đã quen được tâng bốc nên tính tình bắt đầu kiêu ngạo, vì thế lần hành động truy bắt Hứa Thắng Vinh này gã năn nỉ sư phụ rất lâu, đại sư cũng cảm thấy đã đến lúc để đồ đệ trải nghiệm sự đời, cộng thêm có đám trưởng bối bọn họ ở, tự nhiên sẽ không để đồ đệ ông bị thương.
Mới đầu Dương Bác Học cũng muốn làm nên tên tuổi trong sự kiện này, hoặc nói chính xác hơn là để sư phụ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, thế nhưng lúc con ác quỷ kia xuất hiện, chân gã cũng có chút mềm nhũn, thậm chí còn hối hận vì mình đã tham gia lần hoạt động này. Ánh mắt hâm mộ của nhóm sư huynh đệ cũng trở nên cực kỳ cay mắt.
Thế nhưng không ngờ bọn họ lại thắng, hơn nữa còn không có ai mất mạng.
Dương Bác Học vốn mừng như điên, thế nhưng sau khi chứng kiến hết thảy nhờ vào một đứa nhóc thì trong lòng cực kỳ khó chịu, nhất là khi nhóm đại sư ngày thường vẫn luôn cao cao tại thượng tỏ ra cực kỳ thân thiết, thậm chí còn chủ động mời đứa nhóc kia vào hội huyền học, Dương Bác Học thật sự ghen tị muốn điên.
Có thể tiến vào hội huyền học đều không phải người thường. Ngay cả gã ba lần bốn lượt nộp đơn xin nhưng đều bị từ chối, không được thông qua.
Thế mà đứa nhóc Tống Triết kia dựa vào cái gì được ưu đãi như vậy? Gã thực sự không nhìn ra nó có gì lợi hại. Bất quá chỉ là một đứa tiểu bạch kiểm mà thôi!
Đại sư bắt quỷ không rõ suy nghĩ của đồ đệ nhà mình, ông nói: "Đi thôi, chúng ta cũng qua cám ơn."
Nhóm đại sư có mặt đều biết bản lĩnh của Tống Triết không thể nào khinh thường, nhất là khi cậu vẫn còn trẻ như vậy, sau này khẳng định là tiền đồ vô lượng. Thậm chí, nhóm nội bộ còn biết đồ đệ Vạn Hoa Lý của Trương Viễn Trung cũng bị Tống Triết giải quyết. Hiện giờ Tống Triết lại hỗ trợ giải quyết Hứa Thắng Vinh, có thể nói, Tống Triết hoàn toàn xứng đáng là ngôi sao mới xuất hiện.
Có lẽ có thể gửi gắm hi vọng diệt trừ Trương Viễn Trung cho Tống Triết.
Dương Bác Học cảm thấy cực kỳ không cam lòng, Tống Triết chỉ ra chút sức như vậy cũng đáng để sư phụ cám ơn sao?! Thực lực của gã không đủ nên không thấy được linh long mà Tống Triết huyễn hóa, chỉ thấy suốt quá trình cậu đứng ở một bên lẩm nhẩm miệng bấm pháp quyết mà thôi, đáng xấu hổ nhất là cả quá trình còn thân thiết nắm tay một người nam nhân, khẳng định không phải thứ đàng hoàng.
Lúc đại sư bắt quỷ giới thiệu đồ đệ mình làm quen với Tống Triết, Tống Triết liếc mắt liền nhìn ra Dương Bác Học không tình nguyện, thậm chí còn thấy rõ sự xem thường trong đáy mắt.
Tống Triết a một tiếng, mặc dù không biết mình làm gì chọc giận vị này, thế nhưng nếu đối phương đã tỏ rõ thái độ như vậy thì Tống Triết cũng thu hồi tính khí tốt, cùng sự ôn hòa của mình.
Dương Bác Học thấy vậy thì lại càng khó chịu hơn, cảm thấy Tống Triết là người cao ngạo tự đại, ỷ mình được nhóm đại sư khen ngợi mà không xem gã ra gì.
Sư phụ Dương Bác Học giới thiệu đồ đệ mình với Tống Triết mục đích là để hai người trao đổi một chút. Ông cảm thấy người trẻ tuổi sẽ dễ giao tiếp với nhau hơn, Tống Triết còn trẻ đã lợi hại như vậy, có thể chỉ điểm cho đồ đệ nhà ông thì rất tốt. Chỉ tiếc Dương Bác Học không hiểu được ý tốt của sư phụ nhà mình, ngược lại còn cảm thấy thái độ của Tống Triết làm người ta chán ghét.
"Hứa Thắng Vinh đã chết, đồ đệ cuối cùng của Trương Viễn Trung chính là Hà Vĩ Kỳ, cũng không biết tiếp theo Trương Viễn Trung sẽ để đứa đồ đệ này ra tay hay tự mình động thủ."
"Trương Viễn Trung nhất định đang ở đế đô, chúng ta gia tăng kiểm soát nhất định sẽ có ngày bắt được."
"Không sai, đám bọn chúng nhiều lần ra tay ở đế đô, khẳng định là đang ở đây."
"Đã nhiều năm như vậy cuối cùng cũng có thể diệt trừ gã để an ủi những vị đại sư đã mất."
...
Nhóm đại sư của hội huyền học rất kích động, mọi người vừa quay về vừa thảo luận, Tống Triết cùng Tiêu Thiên thì leo lên xe, ngáp một cái quay về ngủ.
Hiên Viên Hạ Vũ kiếm an tĩnh nằm trên xe, lúc Tống Triết lên xe thì lóe lóe sáng biểu lộ sự tồn tại của mình.
Tống Triết phì cười, đóng cửa lại, sờ sờ thân kiếm khen ngợi: "Hôm nay mày giỏi lắm!"
Hiên Viên Hạ Vũ kiếm tựa hồ nghe hiểu, nó phát ra tiếng ong ong phụ họa lời Tống Triết.
...*... 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.