Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 27: Vốn là bữa cơm cao hứng (1)




Lâm Uyên phất tay ném chìa khóa trở về, nói:
"Không cần, ngươi giữ lại dùng đi."
Quan Tiểu Bạch chỉ một chiếc xe ở hướng khác, nói:
"Ta có rồi, bản thân cũng biết ngươi sẽ chướng mắt loại phế phẩm này, trước hết cứ dùng đi, sau này ngươi đổi mới thì trả lại cho ta."
Gã ta thấy đối phương vẫn ở lại chỗ của Thần thúc keo kiệt kia, đoán chừng cuộc sống cũng chẳng dư dả mấy, cho nên có lòng giúp đỡ.
"Tiểu Bạch."
Lâm Uyên ngăn cản đối phương ném chìa khóa tới, nói:
"Lần này ta đến đây, thật chất là có chuyện muốn nói với ngươi, về sau chúng ta đừng liên lạc nữa."
"..."
Quan Tiểu Bạch đứng hình trong nháy mắt, hai mắt kinh ngạc nhìn hắn, trong đôi mắt dần dần xuất hiện sự tức giận, cuối cùng trầm giọng nói:
"Nói vậy là có ý gì? Chê ta là một tên dọn rác, làm bẩn mắt ngươi sao?"
Lâm Uyên lắc đầu, đáp:
"Ngươi đã suy nghĩ nhiều. Đây là vì muốn tốt cho ngươi, cũng là vì tốt cho người nhà của ngươi, đồng thời cũng là lý do vì sao ta rời đi không liên lạc với các ngươi. Lần này ta trở về, vốn đã chuẩn bị tinh thần lá rụng về cội, nhưng bỗng có chuyện xảy ra ngoài ý muốn, trước mắt có thể thấy là không chết được, ngược lại sống tràn đầy chuyện không nắm chắc.”
Quan Tiểu Bạch buông xuống tức giận, nghĩ đến sự ám chỉ trước đó, trầm giọng hỏi:
"Xảy ra chuyện gì?"
Lâm Uyên đáp:
"Tiểu Bạch, không nên hỏi, ta cũng không thể nói."
Hắn đưa tay, viên linh thạch xuất hiện trong tay, dùng hai ngón tay bóp lại, “rắc” một tiếng đứt thành hai đoạn.
Quan Tiểu Bạch co giật khóe miệng một cái, thật không hổ danh là tu sĩ, vật cứng như thế cũng có thể tùy tiện bóp nát.
Lâm Uyên phất tay ném một đưa cho gã ta.
Quan Tiểu Bạch đưa tay bắt lấy, mở lòng bàn tay ra nhìn một chút, trong đầu chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đành phải ngước mặt nhìn lại.
Lâm Uyên nói:
"Ta cũng không biết có làm liên lụy đến các ngươi hay không, đây chỉ là sự đề phòng vạn nhất. Ngươi cất kỹ nó, nếu một ngày nào đó có người cầm nửa viên còn lại đến tìm ngươi, đừng quan tâm đối phương là ai, tin tưởng ta, không cần nói cái gì, cũng không cần hỏi chuyện gì, lập tức rời đi cùng đối phương, sẽ có người sắp xếp an toàn cho một nhà các ngươi. Hiện tại ta không thể nói, về sau ngươi có lẽ sẽ biết câu trả lời."
Quan Tiểu Bạch biểu hiện thần sắc phức tạp, dùng sức nắm lấy một nửa tinh thạch trong lòng bàn tay, giọng run run nói:
"Chuyện của Tiểu Thanh nếu quá khó xử, ngươi đừng có quản, miễn cho rước thêm phiền phức lên người, ta sẽ trấn an nàng thật tốt, ngươi không cần lo lắng."
Lâm Uyên đáp:
"Không có việc gì, chuyện này cũng không có gì trọng yếu. Quan trọng là cuộc trò chuyện hôm nay giữa ta và ngươi, không được để bá mẫu và Tiểu Than biết."
Quan Tiểu Bạch đáp:
"Ta hiểu, ngươi yên tâm, ta sẽ không tạo phiền phức cho bọn họ."
Lâm Uyên mỉm cười, nói:
"Tiểu Bạch, đi thôi."
Chùm tóc đuôi ngựa tung bay sau người, hai tay đưa vào trong túi quần, mang đi một nửa viên linh thạch kia, để lại một bóng lưng không nhanh không chậm.
Quan Tiểu Bạch lẳng lặng dõi theo đối phương, chợt hô:
"Xe của ngươi vẫn còn ở trên, chung quy vẫn là phải đi lên, ở lại ăn cơm rồi hẵng đi, tránh cho mẫu thân ta suy nghĩ nhiều."
Lâm Uyên dừng bước, quay người nhìn gã một cái, chậm rãi nhếch lên nụ cười, đáp:
"Được! Lâu ngày không nếm thức ăn của bá mẫu, có chút mong nhớ."
Đợi Quan Tiểu Bạch bước đến, hai người sánh vai bước đi giống như năm đó, cửa lớn nhà kho cũng “ầm ầm” đóng lại...
Chờ bọn hắn trở về, trong nhà đã chuẩn bị tốt thức ăn.
Đào Hoa trong lúc bận rộn mời Lâm Uyên ngồi xuống, Lâm Uyên cũng mời đáp lễ.
Quan Tiểu Thanh bưng một dĩa thức ăn cuối cùng đặt lên bàn, bộ mặt tươi cười tựa như tâm trạng rất tốt, không hề để tâm đến thái độ lạnh lùng của Quan Tiểu Bạch.
Đợi đến lúc thức ăn đầy đủ, Quan Tiểu Bạch lập tức phát tác, nắm lấy tóc của Quan Tiểu Thanh.
"Ca, ngươi làm gì vậy? Ta đau."
Quan Tiểu Thanh nhăn nhó kêu lên.
Quan Tiểu Bạch kéo nàng sang một bên, nói:
"Tuổi còn trẻ không lo học, ta cho ngươi một trận nhớ đời!"
Gã ta cầm lên cây chổi chuẩn bị ra tay.
Đào Hoa chạy tới nắm lấy cánh tay của nhi tử, quát:
"Ngươi làm cái khỉ gì thế?"
Lâm Uyên nghiêng đầu sang một bên, trên miệng mỉm cười nhìn xem náo nhiệt.
Trước đó đúng là khuyên nhủ, thực chất hắn cảm thấy nhà đầu này cũng cần phải được giáo huấn một chút, bằng không đụng phải tên nào xấu xa, người xui xẻo chính là nàng.
"Mẫu thân, ngươi đừng cản ta, ngươi có biết nàng đã làm chuyện gì hay không? Ỏng a ỏng ẹo khắp nơi, khoe khoang dáng người, mặt mũi Quan gia đều bị nàng làm mất hết..."
Quan Tiểu Bạch kể lại chuyện được nghe từ miệng của Lâm Uyên.
Đào Hoa sửng sốt một lúc, sau đó đưa tay ra đánh, nhưng không phải đánh nhi nữ, người bị đánh chính là nhi tử.
Quan Tiểu Bạch không dám phản kháng, vừa bị đánh vừa chạy trối chết, trong phòng có cảm giác gà bay chó chạy.
Đào Hoa hai tay chống nạnh, giận dữ quát mắng Quan Tiểu Bạch, nói:
"Ngươi có hiểu chuyện hay không? Đồng nghiệp cùng nhau ăn cơm ở một chỗ, làm sao lại trở thành ỏng a ỏng ẹo, khoe khoang vóc dáng? Há có ca ca nói về muội muội như vậy sao? Đây là ta căn dặn của ngươi, gặp được người thích hợp trong Tần thị, cảm thấy có duyên thì phải chủ động một chút, thế nào, ta dạy nàng như thế, có phải ngươi cũng muốn đánh ta luôn hay không?"
Thanh niên Quan Tiểu Bạch núp ở một góc tường, cả mặt đầy sự uất ức, không thể làm gì khác.
Lâm Uyên mỉm cười như đã nhận ra, hành động của Quan Tiểu Thanh đều là do mẫu thân dạy dỗ.
Đào Hoa quay đầu nhìn sang hắn, nói:
"Tiểu Lâm Tử, ngươi nói ta khổ cực theo phụ thân gã nhiều năm như vậy, bây giờ sinh ra một cái nhi nữ không tệ, hoàn toàn dựa vào khả năng tiến vào trong Tần thị, há có thể cho nàng lại kết hôn với một nam nhân như phụ thân nàng? Tiểu Lâm Tử, người làm mẫu thân có ai không hy vọng nhi nữ gả vào nhà có điều kiện đâu chứ?"
Lâm Uyên cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc, nói:
"Bá mẫu nói rất đúng, không sai, đúng vậy."
"..."
Quan Tiểu Bạch nhìn hắn với ánh mắt phẫn nộ.
Lâm Uyên liên tục nháy mắt mấy cái với gã ta, hy vọng đối phương có thể chịu thiệt nhận thua.
Lâm Uyên cũng đã nhận ra Quan gia không có gì khác biệt so với trước kia, vẫn là cọp cái Đào Hoa hoành hành bá đạo, Quan Tiểu Bạch có 10,000 cái lý do cũng không cách nào thắng mẫu thân của mình, cứ như vậy tiếp tục cũng chẳng có ý nghĩa, chi bằng tranh thủ thời gian kết thúc sớm.
Quan Tiểu Thanh tránh thoát ma chưởng, quay đầu nhìn về phía Lâm Uyên với gương mặt đầy trách móc, dường như muốn nói Lâm Uyên không nên tố cáo nàng.
Lâm Uyên loay hoay ra hiệu với đối phương, rất bất đắc dĩ nói:
"Tiểu Thanh, ta không có nói gì cả, ca ca của ngươi hỏi chúng ta gặp nhau thế nào, ta chỉ kể lại sự việc đã xảy ra, nào ngờ gã ta lại nghĩ nhiều đến vậy."
"Ngươi không sai."
Đào Hoa căn bản không nghe ra vấn đề, lập tức đứng về phía hắn, sau đó kéo nhi nữ của mình đến ngồi xuống bàn cơm, mặc kệ nhi tử của mình.
Cuối cùng, Quan Tiểu Bạch nhếch nhác lết trở về bàn cơm, ngồi bên cạnh Lâm Uyên.
Đào Hoa cũng ngồi bên cạnh Lâm Uyên, tiếp đó lại buông một câu trách móc nhi tử, nói:
"Ta thấy Tiểu Thanh có mối duyên với Tiểu Lâm Tử!"
Lâm Uyên hơi sững sờ, lời này có ý gì, cớ sao có cảm giác sai sai?
Quan Tiểu Bạch trải qua một trận từ mẫu thân của mình, tinh thần cũng trở nên cảnh giác.
Đào Hoa quay đầu dùng đũa gắp thức ăn cho Lâm Uyên, cười tủm tỉm nói:
"Nếm thử xem, thấy có hợp khẩu vị hay không?"
Lâm Uyên loay hoay khách sáo, nói:
"Ta tự làm được, ta tự làm được."
Đào Hoa thúc hắn, nói:
"Mau nếm thử, một bàn thức ăn này đều là món ưa thích của ngươi."
"A a, được, bá mẫu, ngài cũng ăn đi."
Lâm Uyên tiếp tục khách sáo, ý tốt không thể từ chối nên đành phải nếm thử, ăn xong một miếng lập tức gật đầu liên tục, nói:
"Ăn ngon, đúng là hương vị này."
Đào Hoa vui tươi hớn hở, lại thở dài nói:
"Phụ thân của bọn hắn đã đi, ta cũng không biết chính mình sống được bao lâu, trước khi ra đi muốn nhìn thấy nhi nữ của mình có một cái kết cục tốt. Thực chất, ta không yên lòng Tiểu Thanh tìm một nam nhân bên ngoài, nhưng Tiểu Lâm Tử ngươi lại khác, lão nương là người nhìn ngươi lớn lên từ nhỏ, cho nên rất hiểu bản chất, ngươi lại là thân huynh đệ với Tiểu Bạch, nếu như Tiểu Thanh có thể kết duyên với ngươi, ta thật sự rất an tâm!"
"Khụ..."
Lâm Uyên cứng họng, thiếu chút nữa mắc nghẹn, thật sự ngã bài luôn à?
Quan Tiểu Thanh ngồi đối diện biểu lộ sự ngượng ngùng trên mặt, e thẹn nói:
"Mẫu thân, ăn cơm đi, nói mò cái gì vậy."
Quan Tiểu Bạch rõ ràng sửng sốt, hỏi:
"Hiểu rõ? Mẫu thân, Lâm Tử cũng làm không ít chuyện xấu? Ngươi cũng hiểu rõ hắn từng làm những chuyện kia, còn dám cho Tiểu Thanh kết duyên với hắn?"
Mình xây cầu bị nhi tử phá! Đào Hoa tức giận, cầm lấy cái chén trên bàn.
Quan Tiểu Bạch bị dọa đến mức vô y thức buông đũa giơ hay tay chắn trước đầu, sợ bị mẫu thân cầm chén đập tới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.