Tiền Nhiệm Vô Song

Chương 26: Không nên hỏi




Quan Tiểu Bạch sững sờ quay đầu nhìn hắn, nói:
"Học viên của Linh Sơn? Bây giờ ngươi là tu sĩ rồi?"
Lâm Uyên gật nhẹ đầu.
Quan Tiểu Bạch mặt mũi tràn đầy nét khó tin, bọn họ cùng nhau lớn lên, một người biến mất đột ngột lại thi đỗ vào Linh Sơn, chuyện này thật sự quá bất ngờ, hỏi:
"Vậy ngươi đã có tiên tịch trong Tiên Đình?"
Lâm Uyên hơi lắc đầu, đáp:
"Vẫn chưa tốt nghiệp, tạm nghỉ học một thời gian để rèn luyện."
Quan Tiểu Bạch nghi ngờ, hỏi tiếp:
"Năm đó ngươi vừa rời đi thành Bất Khuyết, ngay lập tức thi đỗ vào Linh Sơn?"
Lâm Uyên:
"Cũng không sai lệch lắm."
"300 năm vẫn chưa tốt nghiệp..."
Quan Tiểu Bạch như bị nghẹn trong họng, lập tức hiểu ra điều gì đó, chợt vỗ tay phía sau lưng hắn, an ủi nói:
"Ít nhất vẫn tốt hơn so với chúng ta, trên người có tu vi thì làm chuyện gì cũng dễ dàng, không phải bây giờ ngươi cũng vào Tần thị..."
Gã ta lại khẽ giật mình, không hiểu hỏi:
"Vì sao ngươi vừa trở về thì tiến vào Tần thị luôn rồi?"
Lâm Uyên bình tĩnh nói:
"Chuyện cũ khó nói, thôi bỏ đi. Đúng rồi, vì sao ta không thấy Hứa Hùng?"
Hứa Hùng, hắn ta là tên bạn thân còn lại trong ba người, quan hệ năm đó vô cùng tốt.
Quan Tiểu Bạch nói:
"Sau mấy năm ngươi đi, cửa hàng làm việc chỗ hắn đổi ông chủ, người kia chẳng ra làm sao cả, Hứa Hùng bực tức hai câu, ngay lập tức bị đối phương đánh tàn tạ. Hắn ta nằm khóc trên giường bệnh, nói rằng cuộc sống này không có ý nghĩa, bản thân muốn ra đời xông xáo một trận. Ta chỉ cho rằng hắn ta đang bức xúc, nào ngờ hắn ta lập tức từ biệt khi vết thương vừa mới lành, mãi về sau cũng không có liên lạc, cho nên ta không biết hắn ta đang làm gì, cũng không biết đang ở đâu. Nhưng mà ta biết hắn ta từng trở về, chỉ là chưa từng chạm mặt."
Lâm Uyên ngân nga một tiếng, nói:
"Nói vậy là sao?"
Quan Tiểu Bạch đáp:
"Hơn một trăm năm trước, ta nhận được một khoản tiền mà không có lý do, tổng cộng hai triệu châu. Về sau, ông chủ từng đánh Hứa Hùng bị giết chết, toàn bộ sáu người trong nhà đều bị diệt khẩu, già trẻ lớn bé cũng không tha, chết sạch! Giết người ở trong thành, lúc ấy chuyện này rất náo động khắp thành Bất Khuyết, bất quá vẫn chưa bắt được hung thủ. Ta nhớ rõ Hứa Hùng từng nói, chỉ cần hắn ta có thể sống trở về, nhất định sẽ tính nợ với nhà kia. Lúc đó ta biết Hứa Hùng đã trở về."
Lâm Uyên hơi nhíu mày.
Quan Tiểu Bạch uống mấy ngụm, nói:
"Về sau ta dùng số tiền kia mở một cửa hàng thu mua phế liệu. Thực chất ra rất hâm mộ hai người các ngươi, cả một đời ta không thể nào rời khỏi khu vực thành Bất Khuyết, cũng từng nổi lên suy nghĩ ra ngoài xông xáo, nhưng ta không giống với các ngươi, các ngươi đơn thân không ai ràng buộc, ta còn phải ở đây chiếu cố phụ mẫu."
Lâm Uyên nói:
"Như thế cũng rất tốt."
Quan Tiểu Bạch cười ha hả, ánh mắt nhìn con lừa nhỏ của hắn, nói:
"Đúng rồi, cửa hàng của ta ngay tại dưới sườn núi. Đồ ăn cần phải chút thời gian, đi thôi, ta dẫn ngươi nhìn một chút."
Gã đứng lên kéo Lâm Uyên một tay, nhất định phải kéo qua xem thử.
Lâm Uyên làm khách đi theo, hai người cầm theo rượu xuống núi.
Cửa hàng thu phế liệu nằm ngay đầu đường bên dưới, một cái động được đào bới rộng rãi, bảng hiệu phía trên viết bốn chữ lớn "Phế liệu Quan thị".
Không cần nhìn bảng hiệu cũng biết nơi này là chỗ nào, ngoài cửa ra vào chất một đống phế phẩm.
Hai thanh niên đang ngồi trò chuyện trước cửa, bỗng nhìn thấy Quan Tiểu Bạch tới, lập tức đứng dậy chào hỏi:
"Quan ca."
Quan Tiểu Bạch phất tay, ra hiệu cho bọn họ không cần quan tâm, sau đó dẫn theo Lâm Uyên tiến vào giới thiệu một chút, nói:
"Hai người này là ta thuê, phụ trách trông chừng nhà kho vào ban đêm, đồng thời ta cũng ngủ lại ở đây. Trước đây vài năm, luôn có người cùng nghề đến gây sự, tạo ra một chút mất mác như các loại trộm cướp, từ đó dẫn đến xung đột mấy lần.
Kể từ lúc Tiểu Thanh tiến vào Tần thị, bên kia muốn nhân viên an tâm làm việc, có bộ phận chuyên môn giúp giải quyết một chút phiền phức, chỉ cần là chuyện hợp tình hợp lý đều sẽ hỗ trợ giải quyết. Tiểu Thanh mượn nhờ đó gọi sự trợ giúp từ Tân thị, sau đó bên kia ra sức chào hỏi một tiếng với thành vệ, kết quả nhóm người gây rối bị dày vò một trận, nhận được cảnh cáo thì cũng không dám mò tới lần nữa. Trước đó Tiểu Thanh nói ít nhiều cũng có chút lý, nói rằng nàng tiến vào Tần thị, ta cũng được dính một chút bảo hộ."
Lâm Uyên không nói gì, hắn xem trọng hơn mấy phần đối với chuyện của Tiểu Thanh, ngắm nhìn bốn phía đều là phế phẩm, hiếu kỳ nói:
"Ngay cả những thứ bỏ đi này, mà cũng có đối thủ cạnh tranh sao?"
Quan Tiểu Bạch cười ha hả, nói:
"Chắc có lẽ ngươi chưa từng tiếp xúc, cho nên xem thường đúng không?"
Gã ta đi đến một cánh cửa sắt, nắm lấy khung cửa, dưới âm thanh “lạc xoạc” vang lên không ngừng.
Một nhà kho to lớn xuất hiện ngay trước mắt, bên trong chất đầy phế phẩm đếm không hết, thậm chí còn có một ít con lừa nhỏ.
Quan Tiểu Bạch đưa tay chỉ khắp nói, hỏi:
"Ngươi cảm thấy những thứ này đáng giá bao nhiêu?"
Lâm Uyên nhìn một lượt rồi lắc đầu, hắn không có kinh nghiệm nên chẳng thể nào đánh giá.
Quan Tiểu Bạch đi đến một bên, ôm lấy một cái máy chiếu video, đặt lên cái bàn ở giữa sân, sau đó cầm lên dụng cụ nhanh gọn phá hủy cái máy chiếu kia, rất nhanh cạy ra một viên linh thạch to bằng móng tay từ bên trong, ném cho Lâm Uyên nói:
"Xem thử chất lượng thế nào."
Lâm Uyên nhận lấy rồi xem một chút màu sắc, kết quả là màu tím nhạt, nói:
"Hẳn là còn có một nửa năng lượng."
"Không phải ai cũng có thể dùng đồ mới, có khối người tình nguyện tiết kiệm một nửa."
Quan Tiểu Bạch đặt dụng cụ xuống, chỉ hướng bốn phía, nói:
"Có những đồ vật sửa một chút là dùng được, còn những thứ này xử lý thủ công, sau đó chuyển ra ngoài đều sẽ biến thành tiền. Ta phỏng đoán một chút, sau khi toàn bộ được thanh lý, con số khoảng chừng nhiêu đây."
Gã ta bày ra tám ngón hướng về phía Lâm Uyên, nhướng mày nói:
"8 triệu châu!"
Lâm Uyên cười nói:
"Lợi hại. Khó trách người cùng nghề muốn gây sự, đồng thời khó trách có thể trả lương 8000 châu cho Tiểu Thanh."
Quan Tiểu Bạch nói:
"Đúng thế, lúc trước ta còn là một người mới, về sau bước chân vào cái nghề này, chẳng khác gì cướp công việc làm ăn của người ta, cho nên đối phương khẳng định không vui. Trước đó bị đối phương chèn ép, làm ăn chẳng được bao nhiêu, cũng từ lúc mấy năm trước Tiểu Thanh tiến vào Tần thị, những tên này không còn dám mò tới, lúc này ta mới gầy dựng được quy mô như thế."
Lâm Uyên hỏi:
"Có tiền, không suy nghĩ đến việc chuyển nhà ra khỏi sơn động?"
Quan Tiểu Bạch đáp:
"Đương nhiên đã suy nghĩ qua, không nhất thiết là nhà trên cây, chỉ cần một cái đình viện giống như Thần thúc, nằm trong sân viện đã có thể nhìn thấy sao trời, lại còn có thể trồng một chút hoa tươi trong nhà."
Lâm Uyên có thể hiểu ý nghĩ của gã ta, dù sao nhiều năm sinh sông trong sơn động như thế.
Quan Tiểu Bạch đột nhiên mở ra hai bàn tay, nói:
"Nghĩ thì có nghĩ, thế nhưng trong tay cũng không có tiền mặt, ta không biết Tiểu Thanh có thể làm việc bao lâu trong Tần thị, thừa cơ hội này tích trữ tồn hàng nhiều thêm một chút, toàn bộ tiền vốn đều đặt trên hàng hóa. Coi như có biến, Hứa Hùng cho ta hai triệu kia đã tính đủ cả gốc và lãi, gặp lại chắc chắn sẽ trả cho hắn ta."
Lâm Uyên mỉm cười, đi song song với gã ta trong kho hàng, nói:
"Chỉ sợ Hứa Hùng chưa chắc đã muốn nhận."
Quan Tiểu Bạch đáp:
"Hắn ta muốn hay không là chuyện của hắn ta, ta có trả hay không là chuyện của chính mình. Còn chuyện về sau... Phụ thân đã không còn ở đây, ta thân là ca ca cũng phải chuẩn bị ít tiền cho Tiểu Thanh tương lai lấy chồng. Tóm lại ta phải cố gắng trước lúc mẫu thân hết tuổi thọ, để cho nàng cũng được hưởng phúc nhà ấm nệm êm."
Lâm Uyên đưa tay vỗ vỗ bả vai gã ta, nói:
"Thời điểm chúng ta còn nhỏ, ngươi chính là người hiểu chuyện nhất trong ba chúng ta."
Quan Tiểu Bạch đáp:
"Đều là bị áp bức thành, ta không giống như ngươi với Hứa Hùng, một người ăn no cả nhà không đói bụng, ngược lại ta có quá nhiều chuyện phải đắn đo. Hầy, hai người các ngươi cũng thật là, cả ngươi và Hứa Hùng đều không còn liên lạc với ta sau khi rời đi, ta có chuyện thắc mắc là tình trạng của Hứa Hùng thì ta đã biết, ngươi sống ở Tiên Đô cũng chẳng liên lạc với ta, sợ người nông thôn như ta khiến ngươi phải mất mặt chứ gì."
Lâm Uyên im lặng hồi lâu, không biết trả lời như thế nào, cuối cùng đáp:
"Cũng vậy, ta có chuyện khó nói giống như Hứa Hùng."
Quan Tiểu Bạch dừng bước, lẳng lặng xem hắn.
Lâm Uyên phát hiện đối phương ngừng bước, quay người nhìn người kia, nở một nụ cười.
Quan Tiểu Bạch dường như bây giờ mới cảm nhận được sự khác biệt trên người đối phương, trong sự bình tĩnh thong dong của tên kia, gã ta đã nhận ra một chút gì đó, Hứa Hùng có giết cả nhà của một người mà không gây ra một tiếng động trong thành Bất Khuyết, chỉ bằng khả này này thì rất có thể đi trên con đường đen tối, lời nói của tên này cũng giống như ám chỉ như thế...
Gã ta bỗng nhiên kéo ra một bên cửa, ngồi vào vị trí lái xe, khởi động chạy máy xe.
Lâm Uyên không hiểu đối phương muốn làm gì, bỗng nhiên xe lại lùi trở về, dừng ở bên cạnh hắn.
Quan Tiểu Bạch xuống xe đóng cửa, quay người nằm trên xe, hỏi:
"Con lừa nhỏ kia nhìn khá là quen mắt, hình như nó thuộc về Thần thúc đúng không?"
Lâm Uyên đáp:
"Ta mượn dùng thay cho đi bộ."
Quan Tiểu Bạch phất tay ném một thứ cho hắn.
Lâm Uyên bắt lấy rồi nhìn xem, đây là chìa khóa xe, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía chiếc xe kia.
Quan Tiểu Bạch vỗ vỗ xe, nói:
"Đây là hàng phế phẩm, động cơ ban đầu hẳn là không tệ lắm, lại còn có trận pháp phòng hộ chống đỡ được công kích nhất định. Sửa xong rồi sơn lên lần nữa, nhất định có thể nhìn ra trò, đồng thời có thể chạy ngon lành, chỉ là trận pháp phòng hộ kia phải vứt bỏ, ta không có kỹ thuật để sửa lại thứ đồ chơi này, bất quá muốn dùng nó thay đi bộ hẳn là không thành vấn đề. Thần thúc hẹp hòi keo kiệt kia, ngươi cứ mãi dùng đồ vật của gã khẳng định sẽ bị lải nhải dông dài, cầm lấy chiếc xe này dùng đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.