Tiên Nghịch

Chương 1456: Long Bàn Tử




Đứng giữa tinh không, trước gần một vạn tu sĩ giới ngoại đang quỳ xuống run rẩy, Vương Lâm nhìn về phía tu chân tinh rất lớn kia, thần sắc bình tĩnh ma tinh trong mắt phải lóe lên. Lực bài xích trong cơ thể ầm ầm bộc phát ra, nhưng bị hắn mạnh mẽ áp chế, người ngoài không nhìn ra được một chút dấu hiệu gì.
 
Trong khi áp chế lực bài xích trong cơ thể, Vương Lâm nhìn tu chân tinh rất lớn kia, mắt lộ ra vẻ suy tư. Tu chân tinh này có cấm chế, cấm chế này ngoài vòng xoáy kia có lẽ chính là cửa lớn thứ hai của Tu Chân Liên Minh!
 
Cấm chế này cực kỳ xảo diệu, nó lấy mấy chục tinh cầu nhỏ xung quanh để tạo thành trận pháp, tương trợ lẫn nhau, khiến cho những tu chân tinh này giống như là tu sĩ, không ngờ có thể tu hành.
 
Chuyện này Vương Lâm chưa từng thấy bao giờ, hôm nay nhìn thấy được ánh mắt không khỏi lóe lên.
 
-Tinh cầu này rất thú vị Viêm Lôi Tử năm đó khi ngươi còn là trưởng lão của Liên Minh, đã từng nghe chuyện gì liên quan đến tinh cầu này chưa?
 
Viêm Lôi Tử đang chấn động nãy giờ bỗng tỉnh lại, thần sắc càng cung kính hơn vội vàng ôm quyền thấp giọng nói:
 
-Vãn bối có nghe nói tu chân tinh lớn này cũng không phải tự nhiên sinh ra, mà là được Tu Chân Liên Minh lấy rất nhiều tu chân tinh để luyện thành, nếu ở trên đó tu luyện, có thể thành tựu hơn gấp bốn lần!
 
Hơn nữa năm đó Long Bàn Tử làm phép, không biết tinh cầu này đã bị thi triển thần thông gì, đã trở thành trận pháp thứ hai của Tu Chân Liên Minh. Sự hùng mạnh của nó nghe nói còn vượt qua cả cơn lốc xoáy vạn cổ kia. Nhưng năm đó có rất ít người có thể tiến vào nơi này, cho nên vãn bối cũng chưa tận mắt nhìn thấy được uy lực của trận pháp này.
 
Thấp giọng nói xong, Viêm Lôi Tử này như nhớ đến chuyện gì đó, lại mở miệng nói:
 
-Long Bàn Tử kia năm đó là thái thượng trưởng lão của Tu Chân Liên Minh, cũng là sư phụ của Trọng Huyền Tử! Nhưng người này năm đó cũng đã tử vong.
 
-Chưa chắc.
 
Ánh mắt Vương Lâm như điện, nhìn tu chân tinh rất lớn kia. Bên trong tu chân tinh này hắn cảm thấy có bốn đạo khí tức, trong đó có ba đạo đang cực kỳ lo lắng, dường như là đang run rẩy.
 
Còn đạo khí tức cuối cùng thì giống như là đang ngủ say Gần một vạn tu sĩ đang quỳ ở bốn phía, cả đám thân thể đều run rẩy, tâm thần bị sự sợ hãi tràn ngập. Sinh tử của bản thân đã không còn do bọn họ quyết định, toàn bộ đã nằm ở trong tay Phong Tôn áo trắng khiến cho bọn họ không thể không quỳ kia.
 
Còn có ba con hắc long kia cũng run rẩy, ánh mắt lộ ra vẻ kính sợ, ngay cả tiếng rít gào cũng hóa thành tiếng nức nở.
 
Vương Lâm thu ánh mắt đang nhìn tu chân tinh kia lại, áp chế lực bài xích trong người, đồng thời giơ tay phải lên, hướng về ba con hắc long hương hỏa kia túm một cái. Thân thể ba con hắc long này chấn động, không tự chủ được bị Vương Lâm chụp lấy.
 
Tay phải của Vương Lâm nắm lại, lập tức trong ba con hắc long đang quấn vào nhau liền có một con bị lôi ra, bị Vương Lâm cách không nắm vào cổ.
 
Con hắc long kia giống như một con rắn thân thể vặn vẹo, ánh mắt bị sự sợ hãi bao phủ. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên kim quang, nhìn về phía con hắc long kia. Ánh mắt của hắn có một sức mạnh xuyên thấu, nhìn thấy rõ ràng bên trong hương hỏa giới trong cơ thể con hắc long kia dường như có hàng ngàn hồn phách hương hỏa, không ngờ chính là tu sĩ giới nội . Trong số đó còn có mấy người Vương Lâm mơ hồ có chút quen thuộc.
 
Trong mắt hắn lóe lên hàn quang, tay phải hung hắng vuốt một cái. Ầm một tiếng, con hắc long này kêu lên thảm thiết, thân thể vặn vẹo, một đạo kim quang từ tay phải Vương Lâm lóe lên dung nhập vào trong cơ thể con hắc long này. Trong nháy mắt, mấy ngàn hồn phách của tu sĩ giới nội bị nuốt vào bị bức ra ngoài cơ thể, tan thành mấy khói, bước vào luân hồi.
 
Vung tay một cái, Vương Lâm đem con hắc long hương hỏa này ném cho Viêm Lôi Tử.
 
-Còn nhớ năm đó ngươi và ta lần đầu gặp nhau, ngươi đã từng nói ta chính là người có duyên với ngươi Vật này, tặng ngươi. hương hỏa có độc, nhưng đối với ngươi mà nói, có lẽ lợi nhiều hơn hại. Dựa vào những hương hỏa này, nếu ngươi có cơ duyên không chừng có thể đạt tới bước thứ ba.!
 
Viêm Lôi Tử thân thể chấn động, thần sắc lộ ra vẻ kích động ngợp trời. Hắn lập tức bắt lấy con hắc long đã bị Vương Lâm phong ấn, nửa ngày không nói được câu nào, trong sự kích động và phức tạp hướng về phía Vương Lâm vái dài một cái!
 
Hắn sao có thể quên lần đầu tiên hai người gặp nhau năm đó. Mỗi một lần gặp mặt, cái câu nói người có duyên kia vốn chỉ là một câu nói đùa, nhưng hắn cả đời cũng không ngờ tới ngày hôm nay đã trở thành nhân quả!
 
-Gia tộc Thân Công có một người tên là Thân Công Hổ, hắn còn sống không?
 
Vương Lâm nhìn lướt qua gần một vạn tu sĩ giới ngoại ở xung quanh, những người này trong mắt hắn giống như là những người đã chết.
 
Viêm Lôi Tử hai tay run rẩy thu con hắc long kia lại. Hắn vốn là lão quái tu hành vạn năm, định lực của hắn tu sĩ tầm thường không thể sánh bằng, lúc này đè nén sự kích động trong lòng, cung kính nói:
 
-Thân Công Hổ? Vãn bối nhớ rõ người này, hắn vẫn còn đang ở La Thiên.
 
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra một vẻ hồi tưởng, chuyện với Thân Công Hổ năm đó lại hiện lên trong lòng. Năm đó tu vi của hắn không bằng đối phương, nhưng Thân Công Hổ này không ngờ lại nhận mình làm tôn chủ việc này mỗi lần Vương Lâm nhớ tới đều phải mỉm cười.
 
-Thân Công Hổ kia với ta có chút quen biết, sau khi ngươi trở về La Thiên hãy nể mặt ta mà chiếu cố hắn một chút Vương Lâm lại giơ tay phải lên vỗ một cái, con hắc long thứ hai bay ra, bị Vương Lâm bắt lấy. Sau khi hắn phong ấn và làm tiêu tan tất cả hồn phách của tu sĩ giới nội, liền ném cho Viêm Lôi Tử.
 
-Vật này, giúp ta đưa cho Thân Công Hổ. Nói với hắn là ta cho hắn một cơ duyên vì hai chữ tôn chủ mà hắn gọi ta năm đó!
 
Viêm Lôi Tử sửng sốt, trong lòng mơ hồ nổi lên một sự hâm mộ, vội vàng tuân lệnh, thu con hắc long thứ hai kia lại.
 
Ánh mắt màu vàng nhìn lên con hắc long thứ ba, Vương Lâm trong mắt lóe lên hàn quang, chậm rãi mở miệng.
 
-Ngươi có thể nghe hiểu lời nói của ta, hãy nuốt hết một vạn tu sĩ ở nơi này, nhanh chóng phá vỡ trận pháp này cho ta, ta có thể cho ngươi một con đường sống!
 
Con hắc long kia thân thể chấn động, ngẩng mạnh đầu xoay người nhìn về phía sau gào lên một tiếng. Thân thể khổng lồ vung lên, lao thẳng tới những tu sĩ giới ngoại kia.
 
Tiếng kêu gào thảm thiết không ngừng vang vọng trong tinh không này. Trong những tiếng kêu này, ngay cả Viêm Lôi Tử mí mắt cũng giật loạn xạ. Mặc dù hắn là tu sĩ giới nội nhưng nhìn những tu sĩ này bị cắn nuốt mà chết, sự giãy giụa của bọn họ ở trước mặt con hắc long cũng khiến cho hắn không thể nào chịu nổi.
 
Nhìn cảnh tượng này, trong sự cảm kích, hắn đối với sự tàn nhẫn của Vương Lâm cũng sinh ra một sự kính sợ nồng đậm hơn.
 
Ở trước mặt con hắc long này, gần một vạn tu sĩ này hoàn toàn không có sức phản kháng. Nhất là con hắc long này đang trong sự sợ hãi tuyệt vọng, nghe thấy Vương Lâm nói sẽ để cho nó một con đường sống nên lại càng điên cuồng hơn. Tiếng gào thét vang lên kinh thiên, chỉ trong thời gian nửa nén hương, gần một vạn tu sĩ kia không còn ai sống sót!
 
Tất cả bọn họ đã bị nuốt lấy, trở thành hồn phách của hương hỏa giới bên trong cơ thể nó. Cùng lúc đó máu thịt của những tu sĩ này còn dung nhập vào thân thể của con hắc long kia, khiến cho màu sắc của nó hơi biến thành màu tím!
 
Những gai nhọn trên thân thể nó trong lúc nhúc nhích, lại dài ra thêm một chút. Thậm chí cả chiếc sừng duy nhất ở trên đỉnh đầu cũng dài ra thêm một tấc.
 
Trong tiếng rít gào, thân thể con hắc long này cũng dài ra gấp đôi, thân thể mấy vạn trượng hung hăng chuyển động, hướng về phía tu chân tinh rất lớn kia.
 
Tốc độ của nó cực nhanh, còn xuất hiện cả tàn ảnh trong phút chốc đã tới gần. Trong tiếng ầm vang kinh thiên động địa. nó trực tiếp va vào tu chân tinh kia.
 
Tiếng nổ ầm ầm truyền khắp bốn phía. Chỉ thấy tu chân tinh rất lớn kia trong lúc chấn động rất nhiều tu chân tinh nhỏ ở xung quanh dường như bị một sức mạnh kỳ dị nào đó dẫn dắt bất ngờ trực tiếp tấn công tới.
 
Tiếng nổ ầm ầm chấn động tinh không. Trong lúc con hắc long tấn công tới, một lực tấn công hình tròn điên cuồng khuếch tán ra bốn phía, khiến cho con hắc long kia thân thể chấn động, lảo đảo lùi lại rất xa.
 
Tu chân tinh rất lớn kia cũng chấn động, trên đó xuất hiện rất nhiều vết nứt!
 
Vương Lâm bình tĩnh đứng ở đó lực bài xích trong cơ thể dần dần đã bị áp chế, nhìn chằm chằm tu chân tinh kia. Chỉ thấy ngay khi trên đó có những vết nứt xuất hiện, đạo khí tức thứ tư đang ngủ say kia đột nhiên tỉnh dậy!
 
Theo hắn thức tỉnh, tu chân tinh rất lớn này giống như là sống lại. Trong khi rất nhiều tu chân tinh nhỏ ở bốn phía xếp thành hai hàng, liền có những đạo u quang liên tiếp đan xen vào nhau, phân chia đứng ở hai bên của tu chân tinh rất lớn kia.
 
Ở trên tu chân tinh này còn tràn ra một đạo hào quang màu trắng. Đạo hào quang màu trắng này phóng lên cao, ở bên trong mơ hồ hiện ra một lão già tóc bạc.
 
Lão già tóc bạc này thân thể hư ảo, gắn liền với tu chân tinh kia, không thể phân biệt được. Dường như hắn chính là tinh hồn của tinh cầu này!
 
-Người xâm phạm Liên Minh ta, hồn phi phách tán, máu thịt tiêu tan!
 
Một thanh âm vạn cổ tang thương từ trong cơ thể lão già kia truyền ra, hướng vào tinh không khuếch tán, truyền vào trong hồn phách của Vương Lâm rơi vào trong cơ thể của Viêm Lôi Tử.
 
-Long Bàn Tử!
 
Ngay khi Viêm Lôi Tử nhìn thấy lão già này, hắn trợn trừng hai mắt, thất thanh nói.
 
Từ xa nhìn lại, tu chân tinh tổng bộ của Tu Chân Liên Minh này cực kỳ kinh người. Tu chân tinh rất lớn kia giống như là một thân thể không có hai chân, hai hàng tinh cầu nhỏ kia chính là song chưởng của thân thể này!
 
Còn lão già bên trong đám bạch quang tràn ngập đầy trời nối liền với tu chân tinh kia chính là cái đầu của thân thể này!
 
Đây đâu phải là một tu chân tinh, rõ ràng đây chính là một người!
 
-Đúng là rất táo bạo! Đem nguyên thần của bản thân dung hợp với tu chân tinh để cùng tế luyện, giống như là chiếm cứ, sau khi dung hợp sẽ khiến cho bản thân ở một mức độ nào đó trở thành một hồn phách vạn cổ bất diệt!
 
Vương Lâm đã sớm nhìn ra sự cổ quái của tu chân tinh này, cho nên mới cho con hắc long thử dò xét. Lúc này đã nhìn thấy hết thảy, hai mắt hắn lóe lên kim quang, hắn lập tức đã đoán được tất cả!
 
Long Bàn Tử, sư phụ của Trọng Huyền Tử năm đó tuổi thọ đã hết, trong lúc sắp chết đã nghĩ ra ý tưởng táo bạo đoạt lấy tạo hóa của thiên địa này, hơn nữa không ngờ còn có thể khiến cho ý tưởng đó trở thành sự thực!
 
Bất kỳ một lão quái nào cũng quyết không thể khinh thường hắn, người có thể nghĩ ra phương pháp này là một người có trí tuệ cực lớn. Vương Lâm nhìn lão già hư ảo kia, mặc dù đối phương là địch thủ, nhưng trong lòng hắn vẫn nổi lên một sự kính nể.
 
Viêm Lôi Tử nhìn hết thảy chuyện này, hắn vốn thông minh hơn người, lúc này sau khi chứng kiến, chỉ hơi trầm ngâm một chút liền nhìn ra được manh mối, liền thở hổn hển, thần sắc lộ ra vẻ khiếp sợ.
 
-Long Bàn Tử này năm đó ta cũng chỉ gặp một lần, vốn tưởng rằng hắn đã chết. .Không ngờ!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên hắn giơ tay phải chỉ về phía trước, lập tức con hắc long đang lảo đảo lại gào thét lên điên cuồng lao tới, thân thể dài mấy vạn trượng trong tiếng gào thét lại nhằm về phía tu chân tinh kia!
 
Tiếng gào thét liên miên vang lên, ngay khi nó tới gần mở to miệng hướng về phía trước phun một cái. Chỉ thấy hương hỏa giới mở ra ở bên trong miệng nó, bên trong có vô số hồn phách hương hỏa. Từng trận tiếng rì rầm nhanh chóng truyền ra, tràn ngập bốn phía, giống như là một ngọn lửa rồng, lao thẳng tới tu chân tinh kia!
 
Nhưng ngay lúc này, kịch biến lại xuất hiện! Chỉ thấy một tiếng gào thét điên cuồng từ bên trong tu chân tinh kia truyền ra. Trong tiếng gào thét này lộ ra một vẻ điên cuồng, còn có sát khí kinh thiên không thể nào hình dung nổi!
 
Sát khí này chỉ có hạng người cả đời giết chóc vô số mới có thể có được. Sự giết chóc này không ngờ chính là sát lục bổn nguyên.
 
Tiếng gào thét này Vương Lâm rất quen thuộc, cực kỳ quen thuộc. Ngay khi nó truyền ra, sắc mặt Vương Lâm lần đầu tiên biến đổi. một sự dao động dũng mãnh hiện lên!
 
-Thanh Thủy sư huynh!
 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.