Cả ba trấn Đông Cảng, Yến Lai, Thanh Hà, nhà nhà đều treo lồng đèn đỏ, láng giềng dán chữ hỉ màu đỏ lên cửa nhà mình, từng nhà tưng bừng giết gà giết cá, chuẩn bị bàn ghế để ăn uống...Hôm nay là ngày vui của tiểu Lâm đại nhân, ngày vui của tiểu Khương đại nhân, nhưng không khí nơi này lại tựa như hôm nay là ngày vui của tất cả mọi nhà.
Ngày bình thường, cho dù có đại nhân vật quyền thế cực cao tổ chức chuyện vui, nhưng nếu như muốn tỏ ra trọn vẹn, sợ rằng từng nhà phải đưa bạc đến mừng. Bọn họ đến chúc vui cũng chỉ là không cam tâm tình nguyện, hoặc có thể nói là ứng phó cho xong chuyện. Cũng có trường hợp vài nhà cùng nhau tổ chức chuyện vui, ai ai cũng vui mừng như người nhà mình gả cưới, người đấy chắc chắn phải là người đức cao trọng vọng trong trấn, khiến mọi người phải thật sự tôn kính.
Hiện giờ khắp ba trấn dọc theo sông Tức Tử, từng nhà đều giăng đèn kết hoa, chỉ vì chuyện vui của Lâm gia, đây chính là chuyện chưa bao giờ có từ khi Vân Tần lập quốc. Nếu nhìn theo sông Tức Tử, chỉ thấy trong mùa đông lạnh giá này, khắp nhà đều ửng đỏ lên, ánh đèn sáng tỏ, chiếu sáng cả bầu trời cao.
Có vài thương thuyền tới trấn Đông Cảng và Yến Lai buôn bán, người trên thuyền không biết đang xảy ra chuyện gì, cảm giác đầu tiên của họ là rung động, Đợi đến khi hỏi được tiểu Lâm đại nhân trong truyền thuyết dân chúng Vân Tần đã trở lại, ai ai cũng mừng rỡ, nhất thời có rất nhiều thuyền bè ngừng ở cảng, các hiệu buôn lớn và chưởng quỹ, cũng như du khách, đều thật lòng dâng lên lễ mừng.
Hỉ yến của hành tỉnh Đông Lâm thường được tổ chức vào ban đêm. Ngày hôm đấy, từ sáng sớm cho đến giữa trưa, cảng sông của trấn Đông Cảng và Yến Lai có không biết bao nhiêu thuyền bè dừng lại, người trên thuyền nhìn một vùng trời màu đỏ trong trấn mà rất rung động, những người trong trấn đã quen với cảnh tượng sông Tức Tức mênh mang, nhưng hôm nay lại thấy vô số thuyền bè đậu vào, dường như muốn nuốt trọn cả sông Tức Tử, cũng cảm thấy rung động vô cùng.
...
Bởi vì song phương kết hôn không phải là người bình thường, mà lại không phải đón dâu ở quê quán, nên trong bốn bước kết hôn gồm thề hẹn, đưa lễ, đưa cờ, rước dâu, đã có hai hoặc ba bước được tinh giản hơn trước rất nhiều. Nhưng dù như thế, ngay từ sáng sớm, Lâm Tịch đã phải bận rộn chuẩn bị rất nhiều việc.
Rửa mặt, cạo mặt, trang điểm...chỉ riêng những việc giúp cho tân lang mặt mũi ngay ngắn hơn, cũng đã tốn rất nhiều thời gian. Sau đấy còn có mặc quần áo, đeo trang sức.
Trong mấy tầng áo màu đỏ thẫm của tân lang, mỗi tầng lễ phục đều đeo trang sức khác nhau, trong túi áo thậm chí còn nhét đầy những trái quả có ý nghĩa khác nhau.
Mặc mấy tầng lễ phục này vào, Lâm Tịch chỉ cảm thấy nặng nề, cứng ngắc, còn khó chịu hơn khi mặc giáp đen trong quân đội.
Nhìn thấy bên cạnh còn có một đống đồ vật khác như mũ đội, kim bài, kim ngân...còn chưa được đeo vào, Lâm Tịch không khỏi cảm thấy khổ sở. Hắn lập tức xoay người nhìn mẫu thân mình đang chảy mồ hôi loay hoay với nhiều bà mối, nhẹ giọng hỏi:
- Mụ mụ, có thể làm đơn giản hơn được không?
- A!
Bộ mặt đau khổ của Lâm Tịch lập tức được đánh đổi bằng một cái đánh nhẹ của mẫu thân hắn.
- Nói mê sảng gì đấy? Sao lại buồn rầu? Chẳng lẽ ngươi con không hài lòng?
Phụ nhân ôn nhu nhẹ giọng quát con mình:
- Á Nam không cảm thấy phiền, sao con lại nói phiền? Chuyện vui này chính là đại sự đời người, cả đời chỉ có một lần, sao có thể làm đơn giản? Con mà thấy phiền, ta còn phải đi xin lỗi nhà bên đấy.
Lâm Tịch vội vàng cầu xin tha thứ:
- Là con sai rồi...Mau đi, mau đeo lên người con.
Mấy bà mối thấy vậy tươi cười, phụ nhân ôn nhu trợn mắt nhìn Lâm Tịch một cái, nói:
- Đã là người thành gia lập nghiệp rồi, còn không đứng đắn sao?
Lâm Tịch lại cười lớn một tiếng, nhưng bất chợt nhìn thấy đôi mắt của mẫu thân mình hơi rướm lệ, hắn lập tức kéo lấy tay mẫu thân mình, ôm nhẹ, đồng thời nói nhỏ bên tai:
- Sao vậy? Không nỡ xa con à?
Phụ nhân ôn nhu cười cười:
- Chỉ là không ngờ con lớn nhanh như vậy, bây giờ thành gia lập nghiệp rồi.
...
Trong phòng tân nương có một đứa trẻ tò mò nhìn qua nhìn lại, thỉnh thoảng lại bị người lớn mắng cho.
Trong ngày đại hỉ như vậy, tân nương tất nhiên cần phải chuẩn bị nhiều hơn tân lang rất nhiều.
Những bà mối tới Lâm gia ngày hôm nay đã được coi là bà mối tốt nhất dọc suốt theo bờ sông Tức Tử, cho dù là một cô gái có dung mạo bình thường, nhưng nếu được các bà mối này trang điểm, người đấy cũng sẽ trở nên xinh đẹp, gần như không có tỳ vết nào. Nhưng bởi vì hôm nay hai vị tân nương quá mức xinh đẹp, nên các bà mối bất chợt cảm thấy thật khó trang điểm, chỉ riêng vẽ lông mày cũng tốn nhiều thời gian hơn, mà còn trông hơi miễn cưỡng.
...
Cảnh tượng bên ngoài nhà Lâm gia lại cực kỳ náo nhiệt và rộn ràng.
Có rất nhiều bàn dài hoặc hình chữ nhật, hoặc hình vuông được đặt trên phố, gần như là tràn ngập cả trấn Yến Lai. Vô số đầu bếp khéo tay tất bật hối hả chuẩn bị, từng làn khói màu trắng mang theo hương thơm từ các nhà bếp bay ra ngoài, một số người trong trấn bận rộn sắp xếp khách khứa như đang chỉ huy đánh giặc.
Trong lúc mọi người đang xôn xao, đột nhiên có nhiều người rối rít đi tới, miệng hô lớn:
- Mọi người nhường đường một chút, cụ ông tới.
Một ông lão râu tóc như tuyết, râu dài gần đến ngực, đang được nhiều người đỡ lấy, hơi run rẩy bước xuống ngựa, có vài người đi trước bưng theo các món quà màu đỏ, cùng nhau đến chúc mừng.
Thì ra ông lão này là người lớn tuổi nhất suốt bờ sông Tức Tử, đã hơn một trăm ba mươi tuổi. Với việc ông ta không phải là người tu hành, sống lâu như vậy quả thực rất kinh người. Người Vân Tần tin thờ cúng quỷ thần, cảm thấy người sống lâu nhất định đã làm nhiều việc thiện, mà dân chúng Vân Tần lại rất kính lão, nên ai ai cũng tôn kính ông lão này.
Cũng chỉ có người như tiểu Lâm đại nhân mới có thể khiến ông lão này từ trấn Thanh Hà chạy tới chúc mừng.
Ngay lúc này, đột nhiên có tiếng trống kèn từ mặt sông truyền đến.
- Là người của Trương Long Vương!
Mọi người giương mắt nhìn ra xa, thấy trên mặt sông có trăm con thuyền nối đuôi nhau đi tới, bên trên có rất nhiều hán tử khua chiêng gõ trống, múa đầu sư tử, chúc vui cho Lâm Tịch và KHương Tiếu Y.
Tiếng chiêng trống này vừa mới vang lên không lâu, trong trấn đột nhiên có tiếng trống kèn vui mừng, vô số người từ phương hướng trấn Đông Cảng đi tới. Mười người đi trước cùng nhau bưng một cái khay lớn trông như cái kiệu, nhưng khi đi tới gần lại có mùi thịt tỏa ra bốn hướng, rõ ràng đấy là những miếng thịt heo lớn đã được chưng cất.
- Đây là thịt heo nướng gòn của Trần gia! Đây là món ăn gia truyền, trước giờ rất ít người ăn được!
Có người kêu lên.
Nghe thấy giọng người này, rất nhiều người mới biết đây chính là người nhà ông lão Trần Dưỡng Chi bên Trần thôn.
Người của Trần gia đã tới rồi.
Lão Mạc, chủ nhân căn tiểu lâu Lâm Giang ở trấn Đông Cảng mà Lâm Tịch đã ở khi trước cũng đến đây.
Tổng trấn trấn Đông Cảng, Giang Vấn Hạc đến dự tiệc.
Phòng Đề Bộ Hình ti cũng đến chia vui.
Gần như ai ai cũng đến Lâm gia.
...
Từng món hạ lễ được đưa đến Lâm gia như một dòng nước chảy không dứt.
Phụ thân Lâm Tịch hôm nay phụ trách đón khách trong ngày đại hỉ của con mình cảm thấy khổ sở không thôi.
Mặc dù Lâm gia đã kiên quyết từ chối những mòn quà quá quý trọng, nhưng những món đồ lễ ngụ ý cát tường của hàng xóm láng giềng lại không thể không nhận, nhưng bây giờ ngay cả hai căn nhà kế bên đã không còn chỗ để nhận quà rồi.
Hàng xóm láng giềng ai ai cũng vui vẻ.
Nhưng có một cô bé đang ăn cá nướng lại không như vậy.
Mụ mụ của cô bé này đang chỉ huy nướng cá gần đấy, không thể quan tâm đến cô bé được. Cô bé này đứng bên ngoài nhà Lâm gia, mở to mắt, muốn tìm kiếm tỷ tỷ xinh đẹp đã nhìn thấy hai ngày trước đây. Nhưng đã đợi hơn nửa ngày, tiệc cũng sắp bắt đầu, nến đỏ trong nhà Lâm gia cũng được thắp sáng lên, lễ nhạc thổi vang không thôi, người ra kẻ vào nườm nượp, cô bé lại chưa nhìn thấy tỷ tỷ xinh đẹp.
Cho nên, cô bé này cảm thấy rất buồn, hốc mắt đỏ hoe lên đầy nước, nghĩ thầm một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy tại sao lại nói dối? Hôm trước còn nói rằng sẽ gặp lại, nhưng sao bây giờ lại chưa thấy?
Bởi vì cảm thấy việc mình khóc nhè trong lúc mọi người vui mừng là chuyện không lễ phép, nên cô bé này đã len lén trốn tới một góc tường không ai chú ý. Chỉ là mới chỉ ngây người trong chốc lát, còn chưa kịp khóc lớn, cô bé đã nghe thấy tiếng hoan hô, chén rượu chạm vào nhau liên tiếp vang lên. Cô bé biết hôn lễ đã bắt đầu, nên cô bất chợt cảm thấy tò mò, lau nước mắt, chạy vội tới cánh cửa, đẩy đi vào bên trong.
Vừa mới nhìn vào bên trong, cô bé chợt trợn tròn mắt.
Cô thấy có hai tân lang, một người trong đó đã từng đứng bên cạnh tỷ tỷ xinh đẹp, sau đó cô thấy tân nương đứng bên cạnh thanh niên đấy rất quen mắt, đến lúc này cô ta mới chợt hiểu, lập tức "a" lên một tiếng.
Không có ai chú ý tới một cô bé đang kêu la như vậy.
Khăn phủ màu hồng của hai cô dâu chưa được vén lên, nhưng tiểu cô nương lại nhìn thấy có một tân nương bất chợt đưa tay ra sau lưng, ra hiệu với cô.
Tiểu cô nương này vui sướng thét lên chói tai, sau đấy cao hứng nhảy trên mặt đất.
Bái thiên địa, lạy cao đường, phu thê giao bái.
Kết thúc buổi lễ, Lâm Tịch và Khương Tiếu Y nâng cao chén rượu, cảm tạ tân khách.
- Cạn!
Trong lúc nhất thời, âm thanh nâng cốc chúc mừng vang lên khắp đường phố trấn Yến Lai, xua đi không khí lạnh lẽo của mùa đông.
Vào đêm, không biết có bao nhiêu người đã nhiều năm không say, nhưng hôm nay lại lảo đảo ngã xuống ven đường, thậm chí còn ngã xuống bờ sông, khiến cho sông Tức Tử bỗng dâng lên vị nồng nàn của rượu thơm.
Hai đôi phu thê bận rộn một ngày, đến giờ mới được đưa vào động phòng.
Trấn Yến Lai mừng rỡ rốt cuộc đã yên tĩnh lại.
Khi chỉ còn mình và Cao Á Nam trong phòng, Lâm Tịch xoa xoa bàn tay, nắm lấy đôi tay xinh đẹp khẽ lộ ra ngoài váy cưới của Cao Á Nam.
Tâm tình đang khẩn trương của hắn lập tức biến thành kích động, không nhịn được mà hát vang:
- Hôm nay..rốt cuộc được đền bù kỳ vọng rồi...được đền bù kỳ vọng rồi.