Khương Tiếu Y và Vương Tư Mẫn trở về căn nhà nhỏ của Lâm gia ở trấn Yến Lai.
Càng lúc càng có nhiều người tụ tập trước cửa Lâm gia, muốn xem tiểu Lâm đại nhân bọn họ kính yêu nhất.
Lúc rời đi trấn Yến Lai, Đông Cảnh, tiểu Lâm đại nhân là thanh quan không sợ quyền quý, vì dân làm việc, mà bây giờ tiểu Lâm đại nhân đã trở thành anh hùng danh chấn thiên hạ.
Dù là đại công tiêu diệt đại quân Đại Mãng đã công phá lăng Trụy Tinh, hay là dưới lăng Trụy Tinh giết chết Tư Thu Bạch trong hồi trống Tướng Tinh động...những câu chuyện mang dáng dấp lâu năm đấy đã truyền khắp Vân Tần.
Những anh hùng bình thường khác vì quá mức cao lớn, vì quá cao cao tại thượng, nên thường lộ vẻ không thật.
Nhưng tiểu Lâm đại nhân đã từng sống chung với bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy vô cùng chân thực, cũng khiến bọn họ kiêu ngạo vô cùng.
- Lâm chưởng quỹ, ông cũng thấy đấy...chúng ta không muốn quấy rầy tiểu Lâm đại nhân, chỉ là mọi người đều muốn xem thử hiện giờ tiểu Lâm đại nhân như thế nào rồi. Chỉ cần để cho mọi người xem một lần, một lần thôi...ta sẽ nói mọi người rời đi, ông xem làm vậy có được không? Chỉ là hiện giờ có nhiều người như vậy, nếu như có người đến nữa, bọn họ cũng muốn xem tiểu Lâm đại nhân thì làm thế nào đây...nếu không để mọi người thấy mặt thì thật không phải.
Sau khi Lâm Tịch từ nhậm, tân Tổng trấn trấn Yến Lai đang đứng trước cửa Lâm gia. Ông ta thỉnh thoảng nhìn đám người phía sau, đồng thời kính cẩn nói chuyện với phụ thân Lâm Tịch.
- Không phải ta cất giấu nhi tử của mình.
Phụ thân Lâm Tịch áy náy chào hỏi Tổng trấn và hàng xóm láng giềng đang đứng phía sau, bất đắc dĩ giải thích:
- Đúng là con ta có trở về, nhưng hiện giờ nó không ở trong nhà. Nếu không, sao Lâm Tịch có thể không ra chào hỏi với mọi người cơ chứ.
Người nghe thấy đều thất vọng, có người lên tiếng hỏi:
- Sao tiểu Lâm đại nhân vừa về đã đi rồi?
- Cũng không phải như vậy, Lâm Tịch có chuyện ra ngoài, không biết bây giờ đã đi đâu, nhưng có lẽ sẽ về đây.
Phụ thân Lâm Tịch, một Lâm chưởng quỹ bình thường trong mắt mọi người hiền hòa cười cười, nói:
- Mọi người không cần lo lắng, hai ngày nữa nhà chúng ta có chuyện vui, nếu như mọi người có thể tới tham gia trợ hứng, tất nhiên sẽ thấy nó thôi.
- Có chuyện vui?
Rất nhiều người buột miệng hỏi:
- Lâm chưởng quỹ, là chuyện vui gì vậy?
Có người nghĩ tới điều gì đấy, kinh hô:
- Lâm chưởng quỹ, chẳng lẽ tiểu Lâm đại nhân chuẩn bị cưới thê tử sao?
Phụ thân Lâm Tịch mỉm cười, gật đầu đồng ý.
Lập tức có tiếng kinh hô và vui mừng vang lên.
- Lâm chưởng quỹ, là tiểu thư nhà ai mà lại có phúc như vậy, được gả cho tiểu Lâm đại nhân?
Có nhiều người cao hứng, lập tức yêu thích và ngưỡng mộ hỏi.
- Đúng vậy, Lâm chưởng quỹ, rốt cuộc là tiểu thư nhà ai lại xứng đôi được với tiểu Lâm đại nhân.
Một số người cao hứng nói lớn lên.
Phụ thân Lâm Tịch mỉm cười, chậm rãi nói:
- Sao có thể nói là người ta có phúc được, phải nói là Lâm gia chúng ta có phúc...Là tiểu thư của Chu thủ phụ.
Có rất nhiều tiếng nói ôn ào.
Một số người ban đầu lo lắng về việc hai bên có xứng hay không, nay đã thoải mái vô cùng.
Dân chúng bình thường không biết việc đấu tranh quyền lực trong triều đình thành Trung Châu khốc liệt như thế nào, nhưng Chu thủ phụ đã làm Thủ phụ Vân Tần nhiều năm như vậy, phần lớn dân chúng đều cảm thấy ông ta làm rất tốt. Chỉ là lúc Chu thủ phụ phản đối nam phạt, có một số người tỏ ra không thích Chu thủ phụ, đến khi nam phạt thất bại, dân chúng Vân Tần mới nhớ ra rằng khi đó Chu thủ phụ phản đối nam phạt là việc làm chính xác, đến lúc đó mọi người mới nhớ Chu thủ phụ là người tốt như thế nào.
Trong mắt dân chúng Vân Tần, nếu như Chu thủ phụ là người vĩ đại như vậy, con gái của ông ta thật sự không khác các công chúa hoàng thành bao nhiêu cả.
Hoặc có thể nói, mọi người đều cảm thấy chỉ có tiểu thư của Chu thủ phụ mới có thể xứng đôi với tiểu Lâm đại nhân.
- Lần này là song hỉ lâm môn, Tiếu Y cũng cưới thê tử, đã phái người đi đón song thân rồi. Đợi một ngày nữa là có thể cử hành.
- Tiểu Khương đại nhân thành thân với Vương cô nương sao?
- Thật là trai tài gái sắc...đúng là song hỷ lâm môn!
Những tiếng hoan hô và âm thanh mừng rỡ liên tiếp vang lên trước cửa Lâm gia như thủy triều dậy sóng.
- Tiểu Lâm đại nhân và Tiểu Khương đại nhân đều có chuyện vui, chúng ta phải làm lớn đấy!
- Đúng vậy, phải làm lớn thôi. Nếu không chúng ta cùng lúc tới quấy rầy, Lâm gia cũng không thể chứa nhiều như vậy được.
...
Trấn Đông Cảng, Yến Lai, Thanh Hà...ba trấn nhỏ thanh bình dọc bờ sông Tức Tử đều đang tràn ngập trong không khí nhiệt liệt và vui mừng bởi tin vui của Lâm gia.
Như vậy, vào lúc này, Lâm Tịch đã đi đâu rồi?
...
Đê Lan Giang trấn Yến Lai rất hùng vĩ. Bởi vì muốn chứa nước nhiều hơn, nên hiện nay đê Lan Giang đã được xây cao hơn đê Lan Giang lúc trước, tựa như một con rồng vắt ngang sông Tức Tử.
Một nông phu trấn Yến Lai đang canh tác trên một cánh đồng ruộng bậc thang sau đê Lan Giang, ngay lúc này, đột nhiên hắn nhìn thấy có một ba bóng người bất phàm đang đi tới.
Đầu tiên hắn cảm thấy xa lạ, nhưng nhanh chóng cảm thấy có một người trẻ tuổi trong ba người hai nam ba nữ đấy rất quen thuộc.
Ngay lúc này, hắn chợt nhận ra người đó là ai, cây cuốc đang cầm chặt trong tay buông lỏng rơi xuống dưới đất.
Hắn không khỏi nghẹn ngào, cả người không ngừng run rẩy.
Đợi đến khi ba bóng người đấy đến gần mình, hắn mới có thể miễn cưỡng khống chế tâm trạng đang run rẩy, khom mình hành lễ với sự tôn kính chân thành và tha thiết nhất:
- Tiểu Lâm đại nhân!
Ba người đi tới trước mặt nông phu này chính là Lâm Tịch, Cao Á Nam và Chu thủ phụ.
Nhìn thấy nông phu này kích động tới mức gần như không kiềm chế được, Lâm Tịch bỗng cảm thấy người này khá quen mắt, nhưng lại không nhớ ra tên được.
Hắn chân thành đáp lễ lại, nhìn đê Lan Giang hùng vĩ ở gần đấy, mỉm cười nói:
- Không cần đa lễ...Đê Lan Giang này đã được xây xong rồi, không biết là từ khi nào?
Người kia vẫn tôn kính hành lễ, cẩn thận trả lời:
- Nhờ có kế hoạch của đại nhân...các hiệu buôn lớn bỏ tiền, mọi người dồn sức, nên đầu xuân năm nay đã được hoàn thành.
Nhìn Lâm Tịch mỉm cười gật đầu, nông phu hỏi tiếp:
- Đại nhân ngài tới đây có việc gì sao? Không biết có thể giúp được gì không?
Lâm Tịch nói:
- Ta tới để nhìn đê Lan Giang, sẵn muốn bái tế Trần lão.
- Trần Dưỡng Chi được chôn gần đây, ta sẽ dẫn ngài đi qua đó.
Tên nông phu này một lần nữa kích động khom người đáp lễ, sau đấy đi trước dẫn đường.
...
Một bức tượng đá tạc hình một ông già hướng về mặt sông bình tĩnh.
Mấy người Lâm Tịch đi tới trước bức tượng này.
Đã sớm nghe Lâm Tịch kể về Trần lão này, nên Chu thủ phụ và Cao Á Nam tôn kính hành lễ với bức tượng.
Nghĩ tới việc Trần lão chết đêm hôm đấy, Lâm Tịch nhất thời trầm mặc không nói.
Nông phu dẫn đường sợ quấy rầy mấy người Lâm Tịch bàn luận, nên mang theo nỗi lòng đang kích động mà cáo từ rời đi.
Ở nơi xa, có một cô bé cầm theo một bó hoa mai màu vàng và một cái rổ trúc đi tới.
Cô bé này tầm mười tuổi, khuôn mặt ngây thơ, hiển nhiên không biết Lâm Tịch.
Cô bé tò mò nhìn Lâm Tịch, Cao Á Nam và Chu thủ phụ, có chút ao ước nhìn Cao Á Nam mà nói:
- Tỷ tỷ thật xinh đẹp.
Cao Á Nam bật cười khẽ, yêu thích nhìn cô bé, ôn hòa nói:
- Tiểu muội muội, có thể sau này muội muội sẽ đẹp hơn tỷ tỷ.
- Muội không biết.
Cô bé này chân thành nói:
- Muội ở trong trấn này, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ai đẹp như tỷ tỷ. Mấy người tỷ tỷ từ nơi khác đến sao? Sao lại tới viếng bức tượng này?
Cao Á Nam gật đầu. Nàng nhìn thấy bó hoa cô bé này đang cầm, lại nhìn thấy trước bức tượng Trần lão có một số bó hoa đã khô héo, nên không khỏi hỏi:
- Tiểu muội muội, muội muội thường xuyên đến đây sao?
- Đúng vậy, mẫu thân muội muội nói lão bá này là người tốt, lão bá này đã cứu rất nhiều người. Người trong thôn muội, còn có người thôn khác nữa, cũng thường xuyên đến thăm lão bá, mẫu thân muội muội còn nói lão bá này sẽ phù hộ chúng ta.
Câu trả lời của cô bé rất ngây thơ, nhưng lại khiến ba người trầm mặc không nói.
- Đây chính là nguyên nhân mấy người Hạ Bạch Hà chịu chết.
Chu thủ phụ nhìn bức tượng Trần lão trước mặt mình, khẽ thở dài:
- Đây chính là Vân Tần.
- Đây cũng là nguyên nhân con dám để cho Đại Đức Tường làm như vậy.
Lâm Tịch tươi cười, cười rạng rỡ dưới ánh mặt trời:
- Những người thật sự vì Vân Tần, Vân Tần sẽ luôn nhớ bọn họ.
Cô bé kia không hiểu câu chuyện giữa Chu thủ phụ và Lâm Tịch, nhưng nàng cảm thấy mấy người đến thăm Trần lão nhất định là người tốt, hơn nữa còn có một tỷ tỷ xinh đẹp như vậy, nên cô bé rất cao hứng nói:
- Tỷ tỷ xinh đẹp, mọi người có thể đến nhà muội ăn cơm không? Mẫu thân muội kho cá rất ngon.
- Tiểu muội muội, người nhà chúng ta cũng đang chờ chúng ta, nên hôm nay không thể đi được.
- Vậy mai thì sao?
- Ngày mai?
- Hay là ngày kia?
Cô bé này mong chờ nhìn Cao Á Nam, nhưng đột nhiên cô bé nhớ tới chuyện gì đấy, nên hơi xấu hổ và áy náy nói:
- Ngày kia có thể không được rồi...mẫu thân muội nói ngày kia nhà tiểu Lâm đại nhân có chuyện vui, mẫu thân muốn đi qua đấy phụ nấu nướng.
Nghe thấy những lời này, khuôn mặt xinh đẹp của Cao Á Nam hơi hồng lên, cười nói:
- Thì ra như vậy, muội muội đừng lo lắng, có thể hôm đấy chúng ta sẽ thấy nhau.
- Ồ, vậy mọi người cũng là khách của tiểu Lâm đại nhân đúng không? Thật tốt quá, lúc đó muội nhất định sẽ tìm tỷ tỷ xinh đẹp.
...
Tiểu cô nương trong trấn Yến Lai này cao hứng rời đi.
Lâm Tịch hít một hơi thật sâu, chậm rãi thở ra một vòng tròn màu trắng.
- Đây chính là Vân Tần, đây chính là nguyên nhân ta nguyện ý cùng chết cùng sống với lăng Đông Cảnh.
Hắn tự nói với mình.
Đây là một thế giới hữu tình, một cuộc sống chất phác và khả ái, giang sơn như tranh vẽ, một cuộc sống mà hắn ta rất yêu thích.