Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 34: Khốn thú




Vương Triết nhàn nhạt nói xong, sau đó quay đầu nhìn Trần Tiểu Thiên:
- Nguyệt Sương sẽ giao cho ngươi.
Trần Tiểu Thiên còn chưa lên tiếng, Nguyệt Sương đã bực tức nói:
- Ta không đi với hắn! Con muốn ra trận giết địch! Cái tên vô
sỉ tiêu nhân này, ta ta giết ngươi!
Chuyện xấu hổ tối hôm qua khi gặp gỡ Nguyệt Sương đã nhịn thật lâu lắm, lúc này sư tôn lại bắt nàng đi trốn cùng tên khốn kiếp này, Tần Nguyệt Sương cuối cùng không kềm nén được nữa, vừa nói đã từ một gã thân vệ rút ra một thanh trường kiếm, hướng Trần Tiểu Thiên bổ tới.
Trần Tiểu Thiên sợ đến hồn phi phách tán. Vương Triết vươn hai ngón tay, hợp với thân kiếm, nhẹ nhàng đoạt trường kiếm vào tay, sau đó trở chuôi kiếm chạm nhẹ vào huyệt đạo Nguyệt Sương.
- Thương thế của ngươi chỉ có hắn mới có thể trị lành.
Vương Triết với vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nhớ kỹ, đến Đường Quốc, tim Lý dược sư.
Đồng Trạch sai người dắt hai thớt chiến thú tốt nhất tới, chuẩn bị sẵn nước trong, thức ăn, tên nỏ, trường kiếm, cùng với một túi bạc cột săn lên chiến thú, sau đó đem Nguyệt Sương đặt ở trên yên, giao cho Trần Tiểu Thiên. Đồng Trạch làm hết thảy mọi chuyện hết sức bình tĩnh thong dong, tựa hồ không phải là sắp phải chết, mà là đang trù bị một lần đi xa.
Nguyệt Sương mở to mắt, mặt tràn đầy sự tức giận và vẻ không cam lòng. Trần Tiểu Thiên nhìn chiến trường thảm thiết lần nữa, cảm giác thân thể giống như hư thoát, vô lực.
Vô số hình ảnh chém giết ở trên chiến trường, máu tươi cùng tứ chỉ không trọn vẹn và đầu lâu không ngừng bay lên, ngay cả ánh mặt trời cũng bị vẩy ra những vòi máu tươi nhuộm đỏ. Hắn không biết sau trận ác chiến này, sẽ có bao nhiêu người sống sót, cũng không biết mình có thể còn mạng rời đi thành công hay không. Hắn chỉ biết, đầu óc hiện giờ đang nhói đau từng cơn, từng luồng từ khí ào ạt tuôn vào người, xoáy khí quay ngược chiều kim đồng hồ trong đan điền không ngừng to, dày lên, hút, chuyển hóa và truyền sinh cơ lên mọi ngóc ngách trong cơ thể. Cơ thể của hắn không ngừng căng cứng, buộc hắn phải vân dụng công pháp mà sư soái dạy cho, chuyển hóa, ngưng luyện tinh - khí - thần. Hắn không biết làm như vậy có ích gì, nhưng nếu không làm, hắn sẽ bị vỡ toát thân thể mà chết cái chết thể thảm trong chốc lát.
Vương Triết nói:
- Qua hai khắc nữa quân địch mới có thể vây kín nơi này. Lúc này rời đi thôi, theo hướng đông nam mà tiến.
Trần Tiểu Thiên nhịn cảm giác nôn mửa, miễn cưỡng gật đầu.
- Nhớ kỹ ba chuyên kia...
Vương Triết hai tay khẽ chấp, trịnh trọng nói:
- La ta nhờ cậy ngươi.
Trần Tiểu Thiên cùng ông ta dù biết nhau chỉ có một ngày, nhưng đối với vi sư soái duy nhất biết lại lịch của mình, hắn không khỏi có cảm giác thân thiết khó giải thích được. Lúc này, thấy ông ta hướng vào bản thân mình là một tên vô danh tiểu tốt thi lễ, Trần Tiểu Thiên trong lòng nóng lên:
- Xin sư soái yên tâm! Tiểu Thiên nhất định không phụ chuyên sư soái nhờ vã!
Trần Tiểu Thiên cố hết sức bò lên yên chiến thú, cột dây cương của thớt chiến thú bỏ không kia vào yên, sau đó đỡ lấy Nguyệt Sương, không nhịn được quay đầu lại nhìn thoáng qua vị Thống soái mặc áo giáp.
Rốt cuộc rồi thì ho chiến đấu cho cái gì? cái gì đã khiến cho bọn họ không sợ hãi chút nào trước tử vong vây? Là dũng khí hay là ý thức trách nhiệm?
Trần Tiểu Thiên không cách nào hiểu bọn họ. Có lẽ đây là lý tường cao đẹp, bào về đất nước, bào về loài người trước ma vật, trước thú dữ. cũng có thể cuộc sống của người thời đại này quá đơn giản, mọi người ngu ngốc, họ có một tư duy sinh tồn khác.
Đang lúc này, hắn nghe được thanh âm của Vương Triết:
- Đến Thanh Viễn, ở bờ sông Huyễn Chân, mở túi gấm ra xem.
Hắn thúc chiến thú, chiến trường máu tanh bị vứt ở phía sau, tiếng kêu gào càng ngày càng xa. Từng có kinh nghiệm cưỡi ngựa hai lần, Trần Tiểu Thiên dần dần nắm phương pháp cưỡi chiến thú, tuy chật vật hơn. Thân thể của hắn nương theo nhịp hất của chiến thú, nhịp nhàng đung đưa, không chân tay luống cuống giống như trước kia nữa.
Chạy được hơn mười dặm sau, hắn dõi mắt nhìn lại, thấy quân đoàn ma binh rốt cục đã gần đến gò núi. Nghỉ ngơi và hồi phục được một lúc, Thiên Vũ doanh sĩ tốt một lân nữa đứng dậy, cung với các cánh quân còn lại thêu dệt thành hai phương trận. Bọn họ hòa lẫn vào nhau, lấy trường đối với dài, ngưng mắt nhìn quân địch đang chậm rãi nhích tới gần, không có một người lui bước, cũng không đường thối lui.
Một tiếng ca thê lương vang lên:
- Khi sinh ra tuy không có quần áo, chết rối lại cùng chung chiến bào!
Sau đó, càng nhiều tiếng ca hưởng ứng.
- Sinh ra không có quần áo, chết cùng chiến bào! Vương cho khởi binh, tu thương mâu ta! Cùng tử cùng thù! Sinh không có quần áo? Cùng chết cùng mộ! Vương cho khỏi binh, tu mâu kích ta! Cùng chết bên nhau! Sinh không có quần áo? Cùng chết cùng váy! Vương cho khỏi binh, tu binh giáp ta! Cùng chết đều được!...
Theo tiếng ca, Tả võ đệ nhất quân đoàn với các tướng sĩ ùa lên xông về phía Ma quân đoàn, ma lang, cùng với liên quân thú man võ sĩ.
Ở nơi này, máu tanh, cuộc sống, sự yên lặng của bình nguyên bị máu tươi nhuộm đỏ. Những gò núi liên miên, binh nguyên hình móng trăng trở thành cái ao chứa đầy huyết và thịt.
Vô luận là Ma quân hay là lục triều chư hầu tạo thành quân đạo sì, tất cả những người còn sống đều bó chung một chỗ. Chiến xa lật úp, trường mâu gãy đoạn, chiến thú phát ra tiếng rên rỉ, tấm chắn hay hay giáp da thắm đầy máu tươi... Một gã thú man nhân ra sức chặt đầu một tay sĩ tốt cầm thương trên chiến thú, sau lưng liền có một thanh mạch đạo chiều rộng cực lớn chém che dọc sống lưng. Một ma binh dùng đoản kiếm theo bản năng đâm loan xạ vào sườn phải một đại hắn vung tít kiếm tạo thành luồng kiếm phong hung hăng chém nát một ma binh khác, để rồi bản thân tên ma binh này bị một mũi trường mâu đâm thủng bụng"
Máu tươi cùng sự giết chóc phủ trùm lên khắp đất trời. Tử vong chỉ thần giọng như đang giang rộng hai tay ở nơi tối tăm, ôm lấy cánh bình nguyên sắp vươn đầy bạch cốt này.
Quân đạo sĩ còn sống bị áp bách đến tập trung chung quanh gò núi. Kẻ vẫn có thể chiến đấu không quá ngàn người. Trong khi đo, bọn họ đã đánh giết quân địch hơn hai vạn, liên miên mấy dặm chiến trường hiện đầy hài cốt.
Thiên Tễ doanh đã bắn hết tất cả mũi tên nỏ, nỏ thủ thông qua đoản đao bắt đầu chém nát từng cái thần tí cung tinh xảo tuyệt luân trong tay. Đám vệ sĩ ở lại gần soái trướng trên gò núi thi tự thân giết chết chiến thú của mình, hủy diệt tất cả vật phẩm có thể bị quân địch thu được.
Chiến đấu chuẩn bị kết thúc, cánh quân đạo sĩ xâm nhập bình nguyên này cuối cùng đã bước tới những giây phứt cuối cùng. Những quân sĩ còn sống bị vây đến trên gò núi, ma quân ném tiêu thương cơ hồ bay trung tới soái trướng. Nhưng soái kỳ của Tả võ đệ nhất quân đoàn vẫn cao cao tung bay, dưới cờ vẫn còn có thân ảnh vững như bàn thạch kia.
Đồng Trạch cột chặt cái mũ cao, sửa sang quần áo, sau đó quỳ xuống, đoan đoan chính chính hướng cố hương hành lễ.
Vương Triết cười hỏi:
- Nhớ nhà sao?
Đồng Trạch nói:
- Ra bên ngoài hơn mười năm không thể ở nhà phụng dưỡng mẫu thân, trong bụng bất an. Chẳng may còn có huynh trưởng thay tôi tẫn hiếu, lần đi xuống suối vàng cũng có thể yên tâm.
Vương Triết bỗng nhiên cởi áo giáp, tiện tay ném xuống đất. Vừa hoạt động hai vai, vừa thở dài nói:
- Toàn thân khôi giáp này mặc mười mấy năm, Thật là không có quen, hôm nay rốt cục có thể cởi bỏ no rơi.
Đồng Trạch cười nói:
- Sư soái mặc đạo bào này quả thật thuộc hạ đã lâu rồi chưa từng thấy nữa. Hôm nay mới được nhìn lại.
Vương Triết nhìn chăm chú vào quân địch đang tụ tập tới, thản nhiên nói:
- Thật ra thì ta vẫn có thể tiêu dao ở ẩn, tu chân luyện khí, hưởng tận thú phong lưu cho hết thọ nguyên, không nên là một tướng quân hai tay nhuộm đầy máu.
Đồng Trạch hướng Vương Triết thi lễ nói:
- Thuộc hạ không thể theo sư soái chinh chiến nữa rồi, xin đi trước một bước.
Nói xong, hắn dùng một thanh đoản đao cắt ngang cổ họng của mình.
Vương Triết thở dài một tiếng dằng dặc.
Trần Tiểu Thiên đã chạy xa hơn mười dặm, tiếng chém giết không dứt bên tai đã đi xa, vô số chiến sĩ tụ tập nơi gò núi đẫm máu đã trở thành những cái chấm nho nhỏ, mơ hồ như những con kiến đang xây tổ.
Bỗng nhiên, một thân ảnh phóng lên cao, giống như bạch hạc lướt lên trời cao.
Trần Tiểu Thiên kim lòng không đậu ghim chặt chiến thú, xoay người hướng lên trời nhìn lại.
Đó là Vương Triết. Vị Tả võ Vệ đại tướng quân, Thái Ất chưởng giáo đã bỏ đi áo giáp, chỉ còn lại trên người đạo bào màu thiên thanh cùng kim quan trên đỉnh đầu, giống như tiên nhân xuất hiện, quân lâm thiên hạ, túa ra thải quang khắp trời.
các binh sĩ chiến đấu hăng hái ngừng tay, kinh ngạc nhìn nam tử này, thậm chí quên mất tiến công hay phòng thủ.
-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.