Tiên Lộ Phong Lưu

Chương 33: Bại tích




Sắc mặt Tần Nguyệt Sương đã tốt lên rất nhiều, xương sườn đã lành một cách kỳ diệu. Mặc dù hàn độc trong cơ thể đã bị áp chế, nhưng vô luận như thế nào nàng cũng không thể thi triển công pháp vượt xa tự thân tu vi lực lượng như mới vừa rồi.
Vương Triết không quay đầu lại, cự tuyệt:
- Không được.
- Nhưng Hàn sư ca...
Nguyệt Sương vành mắt đỏ lên, nước mắt rơi xuống, nức nở nói:
- Con muốn báo thù cho sư ca...
Vương Triết ra lệnh:
- Lấy kiếm của nó.
Một gã thân vệ bước tới, lấy đi bội kiếm của Nguyệt Sương. Đồng Trạch thấp giọng giải thích:
- Ma quân tuy là cường nỗ chi mạt, quân ta cũng không còn thừa lực. Thiên Vũ doanh tổn thất bảy thành, Thiên Sách doanh cũng chỉ còn dư lại nửa số có thể chiến đấu. Vừa mới rồi Thiên Tễ doanh báo lại, trong vòng một canh giờ tiêu hao mười hai vạn mũi tên, trước mắt chỉ còn không tới một vạn mũi tên. Lần này thắng bại còn đang trong lúc năm năm, cô cho dù ra trận cũng không cải biến được thế cục, còn khiến cho sư soái phân thần...
Vương Triết không để ý đến Nguyệt Sương, mà nhìn Trần Tiểu Thiên bên cạnh, bỗng nhiên nói:
- Phu dĩ thân tan ra vạn vật, lấy đan điền làm đỉnh lô, tích tinh hóa khí, luyện khí hợp thần.
Nguyệt Sương vừa xuất hiện, Trần Tiểu Thiên bản năng lui nửa bước. Hắn lúc này trên người khó chịu vô cùng, theo chiến trường chém giết càng lúc càng thảm liệt, thân thể hắn ngày càng khó chịu hơn. Thái dương huyết thiêu đốt đau rần, bộ ngực phiền muộn muốn ói, vết sẹo hình dây chuyền trên cổ phồng lên như con rắn, tương tự tình hình vừa xuyên việt, thậm chí có phần hơn.
Nghe được lời của Vương Triết, Trần Tiểu Thiên trong lòng nhất thời chợt động. Đoạn câu chữ này hắn đã quen thuộc vô cùng, chính là bí quyết Vương Triết truyền miệng cho hắn. Nói rất đúng, sao ta không thư đem thân thể nay cùng thiên địa vạn vật tan ra làm một thể, dựa vào đan điền để hấp thu luyện hóa thiên địa, hòa nhập cùng tự thân tinh khí, tiêu giảm áp lực cho sinh tử căn trong người?
Trần Tiểu Thiên thử đem ý niệm chuyển dời đến bên trong đan điền, cảm thấy nơi đó có một xoáy khí nho nhỏ không ngừng quay cuốn dòng khí mới truyền vào trong cơ thể. Từ huyệt Thái Dương, hơi thở tử vong thấu tới hóa thành một mảnh dài hẹp tinh tế tỉ mỉ như sợi tơ, bị xoáy khí thu nạp. cảm giác phiền muộn ở ngực dần dần tiêu tán, biến thành một loại cảm giác ấm áp dễ dàng, khiến cho hắn nhịn không được nhắm mắt lại, thoải mái muốn được ngủ một giấc cho đã.
Vương Triết thở dài một tiếng, ngón tay chạm một chút vào mi tâm Trần Tiểu Thiên, khiến hắn tỉnh lại. Người trẻ tuổi này rốt cuộc là chưa từng học qua phương pháp tu luyện, không biết cách dùng nghị lực của mình vượt qua tâm ma, giữ vững linh đài còn một chút thanh minh. Nếu như Trần Tiểu Thiên lúc đó ngủ đi, lúc này chân khí hấp thu được chẳng khác nào uổng công luyện tập, nghiêm trọng hơn nữa chính là rất có thể từ đó hắn không hê tỉnh lại nữa, trở thành phế nhân.
Trần Tiểu Thiên mờ mịt không biết mình gặp gỡ hiểm cảnh. Mở mắt, xoáy khí đan điền dẫn động còn đang xoay tròn, mặc dù chậm một chút, nhưng vẫn không ngừng hấp thu hơi thở kỳ dị, rồi từ từ lớn mạnh, tốc độ dần tăng, hấp thu tử khí nhanh chóng hơn.
Tần Nguyệt Sương đã thu nước mắt, nhưng vẫn trong bộ dáng muốn khóc. Lúc này, số quân đoàn mà ma quân đầu nhập vào chiến trường đã bị đánh cho hoàn toàn tàn phế. Năm quân đoàn tông cộng tôn thất vượt qua một vạn người, ma lang gần như chết sạch, thú nhân lác đác hơn trăm tên.
Tả võ đệ nhất quân đoàn cũng tổn thất thảm trọng cực kỳ, trừ Thiên Tễ doanh còn giữ vững đầy đủ, Thiên Sách, Thiên Vũ hai doanh thương vong vượt qua sáu thành, chiến sĩ đã bị thương thối lui khỏi chiến đấu cũng không khỏi không một lần nữa ra trận.
Lúc này đã không có kẻ nào dám bước vào tác xạ bán kính của Thiên Tế doanh. Ma quân dùng tấm chắn gỗ căn bản không cách nào chống cự được lực sát thương của thần tí cung. Hơn nữa, bọn ma binh một khi nhìn thấy cung nỏ trong tay ho, cũng đánh mất dũng khí xung phong.
Rốt cục, Thiên Tế doanh binh sĩ bắt đầu di động, lấy trận hình nghiêm mật chậm chạp đi tới, hướng giữa chiến trường tụ hợp. Một khi bọn họ cùng Thiên Vũ, Thiên Sách hai doanh hội hợp, xạ trình se bao trùm toàn bộ chiến trường.
Đang lúc này, từ xa xa, một tiếng cổng lệnh đánh don, Vương Triết đưa mắt nhìn, đầu chợt nhíu lại.
Một đoàn quân binh dày đặc từ chân trời đang kéo tới, bụi bay bốc mù.
Thấy đường chân trời xuất hiện đội quân đông đảo đó, ma tộc đầu lĩnh chợt thở phào nhẹ nhỏm, tiếp theo hai chân mềm nhũn, ngồi ngay xuống đất, không còn sức lực đứng dậy nữa. Ma đế vạn tuế, cảm tạ thánh điển! Bọn họ rốt cuộc đã tới!
Ánh mắt của Vương Triết rơi lại trên người Trần Tiểu Thiên. Trần Tiểu Thiên há to mồm, cả người ngây ngốc.
Vương Triết ý thức được mình mất đi một cơ hội, nếu như ông ta không phải đợi chờ Ma quân kiệt lực, sớm hơn một chút đem kị binh nhẹ quân Tần đầu nhập chiến trường, có lẽ Ma quân đoàn chính diên gã tan tác, ma tộc đầu lĩnh sắp bị bức lui khỏi chiến trường. Lúc này, Tả võ đệ nhất quân đoàn hoàn toàn thắng lợi có thể trở về hội sư dàn trận, bằng vào địa hình, trên cao đánh xuống chống cự với viên quân đang tới.
Hiên giờ, y chỉ còn một lựa chọn duy nhất, rút lui, thực hiện kế hoạch cuối cùng! Nhưng sự rút lui này không phải dễ dàng gì.
Đồng Trạch hai tay cùng ấp, hướng Vương Triết khom người thi lễ, bình tĩnh nói:
- Sư soái, quân ta bại tích.
Vương Triết nhẹ vỗ về trên áo giáp, nói:
- Tả võ đệ nhất quân đoàn thành quân có mười năm rồi? Tổng cộng đánh qua bao nhiêu trận chiến?
Đồng Trạch nói:
- Chiến dịch lớn nhỏ bốn mươi bảy lần.
- Nhiều như vậy à.
Vương Triết thở dài một tiếng, sau đó ưỡn ngực:
- Tổng cộng bị bại mấy lần?
Đồng Trạch nói:
- Lần này là lần đầu tiên.
Vương Triết cười một tiếng:
- Chúng ta bị bại, lui binh sao?
Đồng Trạch lắc đầu nói:
- Không thể. Quân ta nếu là bại lui, bọn họ có thừa cơ xông vào, lại có thú man nhân biết rõ địa hình dân dắt, không ra một tháng, đã binh đến cửa ải, uy hiếp năm nguyên thành.
Vương Triết thản nhiên nói:
- Ta đây vừa chết, trong triều mấy vị đại thần cuối cùng cũng hài lòng rồi.
Đồng Trạch bỗng nhiên kích động:
- Sư soái! Quân ta trên dưới một lòng, cho dù bại vong cũng nhất định gây cho quân địch tổn thương nặng. Chỉ cần sư soái thoát trở về, chỉ cần một năm là đủ tổ chức một cánh quân mạnh, rửa hận cho bọn tôi!
- Nói dễ vậy sao. Lục triều tinh nhuệ đều ở đây hết, xây dựng một đội quân như vậy cần bao nhiêu thời gian?
Vương Triết thở dài nói:
- Ta mười năm trong quân, là vì thọ nguyên gần hết, làm gì còn có những cái mười năm nữa?
- Sư soái!
Vương Triết nói:
- Không cần nhiều lời. Truyền hiệu lệnh của ta, lênh cho kị binh nhẹ hướng vào trận, lấy năm trăm kỵ làm một đội, toàn lực công kích soái trướng quân địch. Thiên Tễ doanh lui về cửa núi, Thiên Sách doanh ngăn kẻ địch, Thiên Vũ doanh thối lui khỏi chiến trường. Người trúng một vết thương sắp xếp riêng trong quân minh, cầm đao hỗ trợ ngươi cầm trường mâu cùng kẻ địch giao phong. Người thân trúng hai vết thương sắp xếp trong Thiên Tễ doanh, lắp tên cho xạ thủ.
Đây là muốn tử chiến rồi. Trần Tiểu Thiên trong lòng không khôi khẩn trương. Bất quá cho dù Vương Triết không nói hắn cũng biết, cánh ma binh mới xuất hiện qua đông, quân nhà muốn phá vòng vây đã trở thành ảo tưởng. Gần đây trở về nội lục khoảng cách chừng hơn một ngàn dặm, với dạng bình nguyên không cách nào tron đi bí mật hay có chỗ phòng thu, thì thối lui đồng nghĩa tự nguyện mất tất cả chủ động. Trong tương lại trong một tháng, quân địch ở sau lưng vô cùng vô tận truy kích, tùy thời đêu có thể diệt vong. Cho dù may mắn chạy trôn, cũng một trăm không còn một.
Tả võ đệ nhất quân đoàn soái kỳ trong gió tung bay, tất cả sĩ tốt từ trên xuống dưới vẫn duy trì trầm mặc, tựa hồ không nhìn thấy tử vong đã tới.
Căn cứ lênh của Vương Triết, Thiên Vũ doanh lui về núi đồi nghỉ ngơi và hồi phục, chiến sĩ bị thương một lần nữa cầm lấy vũ khí, gia nhập hàng ngũ. Thiên Sách doanh ở gò núi bày hình nửa vòng tròn, bắt đầu phòng thủ. Kị binh nhẹ thi từ trận tiền xông ra, giống như một mũi tên, phá vỡ thế vây công của binh lính ma quân, xông thẳng sau trận địch.
Cung lúc đó, Vương Triết xoay người nói:
- Nguyệt Sương.
Nguyệt Sương vui mừng nhảy dựng lên:
- Sư soái! Con nhất định đem thủ cấp địch tướng về cho sư soái!
Vương Triết trên mặt lộ ra một tia trìu mến, vuốt sợi tóc tan loan trên mặt Tần Nguyệt Sương, sau đó nói:
- Ngươi lập tức đi cùng hắn, dùng tốc độ nhanh nhất trở lại đất liền. Nhưng không được trở về Tần Quốc, mà đến kinh đô Đường quốc.
Nguyệt Sương ngẩn ra:
- Tại sao?
- Bởi vì con không nên ra chiến trường.
-----o0o-----

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.