Tiên Hà Phong Bạo

Chương 422: Thiên Lam Vân Lôi (1)




- Chậc chậc, Trình lão thật đủ cay độc!
Kề bên này, trong phần đông Tu Giả, cũng có mấy vị Ngưng Đan kỳ đang xem cuộc chiến.
Nhưng rồi đột nhiên, dị biến tái sinh!
- Khoe khoang oanh!
Một mảnh lôi quang bạo ngược kia, bỗng nhiên sụp đổ xé nát, phóng tới hơn mười trượng bốn phía, làm cho mọi người một hồi luống cuống tay chân, dư âm còn lại kia thậm chí trọng thương mấy Tu Giả Luyện Thần Kỳ.
Chuyện gì xảy ra!
Ngưng Đan kỳ trước kia mỉm cười ước định sắc mặt ngưng tụ.
Giờ phút này mấy trăm Tu Giả toàn trường, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía trung tâm lôi quang bụi bậm.
Chi chi hô...
Lôi quang tiêu tán, bụi bậm dần đi, con mắt mọi người đều trợn thật lớn.
Chỉ thấy, ở chính giữa sóng gió gào thét kia, có một vũng hố đường kính mười trượng, phía trên nổi lơ lửng một thân ảnh đứng ngạo nghễ, bên ngoài thân quanh quẩn một tầng cương lực, mặt ngoài tầng ngân quang kia, còn nhấp nhô rất nhiều linh văn phức tạp.
- Là Từ đại sư!
Trần Phù kinh hô đại hỉ, cho tới bây giờ không nghĩ tới Từ đại sư trong suy nghĩ, còn có một mặt dũng mãnh phi thường này.
Ánh mắt phần đông Tu Giả trên trận, đều bị thân ảnh to lớn cao ngạo kia chấn nhiếp.
- Thật sự quá mạnh mẽ... Bạo Lôi Quang là bí thuật của lão Trình ẩn giấu, vậy mà không có thương tổn đến người nọ mảy may, thậm chí ngay cả phòng ngự cũng không có phá vỡ.
Ngưng Đan cao nhân lúc trước đánh giá tình hình chiến đấu, ngược lại hít một ngụm hơi lạnh.
- Cái kia họ Từ tiểu tử... Vậy mà còn chưa chết!"
Hoàng Hinh nghiến răng nghiến lợi, thanh âm lay động, lộ ra sợ hãi.
- Trình lão ở nơi nào?
Một thanh âm truyền đến.
Mấy người Hoàng thị gia tộc, đột nhiên kịp phản ứng, khắp nơi tìm kiếm bóng dáng Trình lão.
Dù nói thế nào, Trình lão cũng là đan đạo cường giả, không đến mức bị đánh đến hư không tiêu thất.
Rất nhanh, ở Tu Giả giữa không trung hoảng sợ nói:
- Ở đằng kia!
Ánh mắt mọi người đều chuyển hướng phía dưới hố kia, biên giới khu vực cháy xén, nằm một cỗ thi thể cháy đen. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn
Nếu không phải trước thi thể kia, có tàn thừa mảnh vỡ pháp bảo, chỉ sợ cũng khó có thể tưởng tượng, chỗ đó vậy mà nằm một cỗ thi thể Ngưng Đan kỳ.
- Trình lão bị hắn giết chết!
Mấy người Hoàng thị gia tộc, trong lòng run lên, sợ hãi tới cực điểm.
Bá!
Ánh mắt Từ Huyền lạnh như băng, thoáng cái quét về phía mấy người thiếu nữ áo vàng này.
- Ah!
Thân hình mấy người đứng thẳng bất động, trong khoảnh khắc thừa nhận áp lực phô thiên cái địa.
Bịch!
Hai người trong đó, trực tiếp sợ tới mức gục xuống, quỳ xuống đất cầu xin tha thứ:
- Tha mạng! Cầu đại sư tha mạng!
- Đến phiên ngươi!
Hàn quang trong mắt Từ Huyền lướt ngang, định dạng ở trên người thiếu nữ áo vàng.
- Không nên giết ta... Không muốn giết ta... Van cầu ngươi!
Hoàng Hinh sợ tới mức hoa dung thất sắc, trực tiếp khóc lóc, liên tục cầu khẩn nói.
Nhưng Từ Huyền không phải người nhân từ nương tay, nàng này đối với mình nhiều lần làm khó xử, thậm chí phái người ám sát mình, đổi lại một Tu Giả bình thường, không biết bị giết bao nhiêu lần.
Hô!
Từ Huyền một chưởng cách không chậm rãi đập đi, thiếu nữ áo vàng kia căn bản khí lực động một chút cũng không có, thậm chí trước khi chưởng lực tiếp cận trước, đã phun ra một búng máu.
- Dừng tay…
Một thanh âm từ phía trên Thiên Xà trại truyền đến.
Vèo…
Một đạo ánh sáng bảo vệ, từ đằng xa phá không phóng tới, thế như Lôi Đình.
- Lại là Ngưng Đan hậu kỳ!
Từ Huyền cảm nhận được một cổ áp lực lớn lao.
- Thả nàng! Cái gì cũng dễ thương lượng!
Thanh âm kia càng ngày càng gần, khí thế cường đại, càng là đi đầu một bước áp bách đến, làm cho mấy vị Ngưng Đan cao nhân trên trận biến sắc.
Đến cùng giết hay không?
Trong nháy mắt này, trong mắt Từ Huyền lướt qua một đạo quang mang:
- Kẻ phạm ta tất diệt... giết xong nói sau!
Ba phanh!
Một mảnh quang khí đỏ vàng giao thoa, thoáng cái cắn nát thiếu nữ áo vàng kia, khí lãng cường đại, còn đem vài Tu Giả bên cạnh nàng, thuận tiện cùng một chỗ gạt bỏ.
Cũng không đợi Ngưng Đan cường giả kia hàng lâm, Từ Huyền giơ tay chém xuống, trực tiếp giết chết mấy ngừoi kia, căn bản không để cho cơ hội đàm phán.
- Tiểu thư...
Mấy Tu Giả Hoàng thị gia tộc, sắc mặt trắng bệch, cơ thể phát lạnh, toàn thân run rẩy.
Bọn họ là làm bạn cùng đại tiểu thư đi ra tìm Từ Huyền gây phiền toái, hiện tại chẳng những đan đạo cường giả thân phận cao thượng trong tộc vẫn lạc tại chỗ, ngay cả Hoàng Hinh thân phận cao quý cũng bị vô tình gạt bỏ.
Mà thiếu niên trôi nổi trên hư không kia, ngạo nghễ đứng đó, mặt không đổi sắc, trong mắt lộ ra vài phần trào phúng.
Từ khi tiến vào Thiên Xà trại đến nay, thiếu nữ áo vàng kia đối với hắn làm khó dễ cùng mưu hại, không chỉ một lần hai lần, đổi lại Tu Giả bình thường, cũng không biết bị chơi chết qua bao nhiêu lần. Loại đại tiểu thư điêu ngoa xem nhân mạng như cọng rơm cái rác này, có thể nói là giết rất thống khoái.
Sau khi nữ tử áo vàng bị diệt sát, không ít Tu Giả bản địa Thiên Xà trại, trong mắt khuây khoả, thầm kêu một tiếng "Giết tốt". Hoàng Hinh kia vốn là thiên kim tiểu thư thân phận cao quý, nhưng nàng này ở Thiên Xà trại tùy hứng điêu ngoa, phàm người làm trái ý nguyện của mình, đều gặp chèn ép thật lớn, càng có rất nhiều người hư không tiêu thất.
Một ít Tu Giả thế đơn lực bạc bị nàng ức hiếp, đã sớm đối với nàng hận thấu xương. Nhưng tiếc rằng, Hoàng Hinh ở trong Hoàng thị gia tộc, được Hoàng lão tổ yêu thích, bình thường rất được nuông chiều, không có ai có thể quản chế.
- Ân, lần này chính sự ở Thiên Xà trại, xem như xử lý xong.
Từ Huyền nỉ non lẩm bẩm.
- Tiểu tử, ngay cả cháu gái Hoàng Cửu Thông ta cũng dám giết, ta muốn ngươi chết…
Thanh âm lạnh như băng, vang vọng vân tiêu, chấn động tứ phương, tiếng xé gió từ xa mà đến gần, đan đạo uy áp phô thiên cái địa bay thẳng đến, làm cho phần đông Tu Giả khu vực phụ cận tâm thần run lên.
- Là Lão tổ Hoàng thị gia tộc!
Một gã Tu Giả bản địa Thiên Xà trại, đồng tử co lại, thanh âm mang theo một tia run rẩy.
Khí tức cùng uy áp đan đạo này, viễn siêu Ngưng Đan sơ kì, thậm chí vượt qua Ngưng Đan trung kỳ, làm cho mấy vị Ngưng Đan cao nhân ở phụ cận đang xem cuộc chiến, đều là biến sắc.
- Tiểu tử này lại giết chết thiên kim tiểu thư của Hoàng thị gia tộc, hiện tại ngay cả Hoàng lão tổ cũng bị hắn bức đi ra.
- Ai, nghé mới sinh không sợ cọp, tiểu tử này vừa tấn chức Ngưng Đan, cứ cao điệu như vậy, hôm nay tao ngộ Ngưng Đan hậu kỳ cường giả, nhất định sẽ ôm hận tại chỗ.
Một gã Tu Giả Ngưng Đan sơ kì thở dài.
Từ Huyền thấy một cổ áp lực cường đại, đáy lòng sinh ra cảm giác nguy cơ, khí thế của Ngưng Đan hậu kỳ thật sự cường đại, thời điểm thanh âm kia tiếp cận, hư không phương viên mấy trăm trượng, cuồng phong gào thét, tầng mây xoay tròn.
- Không tốt! Chạy mau!
Rất nhiều Tu Giả xem náo nhiệt đứng không vững, trong kinh hô hướng xa xa chạy vội, rất sợ bị tai họa lạc lên người.
"Bá kéo" thoáng một phát, phương viên mấy trăm trượng bốn phía Từ Huyền, rốt cuộc nhìn không tới một người, tất cả Tu Giả đều là tránh hắn không kịp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.